Trong bữa cơm, ba Tùng linh quan tâm đến việc học của hai đứa bèn hỏi:
- Dạy bé Linh học như vậy có ảnh hưởng gì đến việc học của con hay không?
- Dạ, không ảnh hưởng gì đâu chú, chỉ có điều là ….– Tuấn Anh ngập ngừng tỏ vẻ e ngại.
- Có chuyện gì con cứ nói đi – Ba nhỏ khuyến khích.
- Chuyện là vầy chú à, Tùng Linh cũng không phải là một cô bé ngốc nghếch, em ấy cũng khá lanh lợi thông minh biết suy nghĩ, thậm chí em ấy là người mưu sâu kế rộng…- Tuấn Anh cố ý nhấn mạnh mấy từ “biết suy nghĩ” “ mưu sâu kế rộng”, vừa đưa mắt liếc Tùng Linh. Nhỏ đang ăn thì nghe ba và Tuấn Anh nói đến chuyện của mình thì ngốc đầu im lặng nghe ngóng – Tuy nhiên em ấy lại không chịu vận dụng cái đầu của mình vào chuyện học, mà chỉ vận dụng vào những việc như tìm cách trốn nhà đi chơi, trốn học bài, chơi khâm người khác – Tuấn Anh vừa nói vừa vô tình để lộ một quả bong bóng nhỏ trên tay mình và hài lòng khi thấy gương mặt nén giận đầy cam chịu của Tùng Linh.
Cả ba và mẹ nhỏ nghe vậy đều nhất loạt quay đầu nhìn về con gái mình.
Nhỏ nuốt nước bọt cúi đầu giả vờ làm đà đểu, cứ lùa cơm vào miệng, nếu lỡ ba mẹ có mắng có phạt hay xử chết thì ít nhất cũng làm con ma no. Bởi vì khi thấy Tuấn Anh cầm trên tay quả bong bóng thì nhỏ biết kết cục của mình thảm thương đến chừng nào rồi. Nhỏ cúi mặt chờ đợi một sự định đoạt tàn khốc dành cho nhỏ.
- Con cũng biết cô chú vất vả nuôi Tùng Linh khôn lớn và mong muốn em ấy chăm chỉ học hành để mai này có cuộc sống ổn định – Tuấn Anh hắng giọng nói ra vài câu tưởng chừng như thấu hiểu hết lòng dạ của ba mẹ nhỏ - Nếu Tùng Linh trên trường học tốt thì con cũng không có gì phàn nàn hết, nhưng tiếc là …- Tuấn Anh chặt lưỡi…sau đó thở dài một hơi, khiến ba mẹ nhỏ ném cho nhỏ một cánh mắt rất ư là tàn khốc - Con đề nghị cô chú hãy tạm thời cắt đứt hết những thú vui chơi như máy tính, điện thoại, ti vi, nghe nhạc, hạn chế việc đi chơi làm mất thời gian của em ấy để em ấy có thể chú tâm vào việc học. Chỉ là tạm thời thôi, chừng một hay hai tháng để Tùng Linh nắm được căn bản của các môn, dễ dàng tiếp thu kiến thức sau này, rồi sau đó em ấy có thể tha hồ chơi.
Tùng linh nghe xong thì đánh rơi đôi đũa trên tay mình, há miệng như thể bị mắc xương cá, không thể nói thành lời.
Ba mẹ nhỏ nghe xong thì gật đầu, cho rằng lời Tuấn Anh là đúng.
Trước tình hình chuyển biến quá nhanh này, Tùng Linh dù có bị mắc xương cá thật cũng phải cố vùng lên cho cuộc sống sinh tồn mai này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT