"Chú hy vọng cháu có thể tiếp tục ở lại tập đoàn Cố Thị..." Bố Cố nói đến đây cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Kể từ khi Bùi Thanh Thiển đến làm việc ở công ty bọn họ, cậu con trai không hiểu chuyện kia ngày nào cũng quậy phá, chọc cho Bùi Thanh Thiển tức giận...

Nhưng Bùi Thanh Thiển vẫn cố chịu đựng.

Mãi cho đến hôm nay, mới không thể nhịn được nữa nên đã gửi đơn xin từ chức.

Còn ông ấy thì sao?

Biết rõ Bùi Thanh Thiển bị đối xử bất công, lại ích kỷ muốn để Bùi Thanh Thiển ở lại...

Trong lòng bố Cố cảm thấy rất áy náy, nhưng tiếc rằng là bây giờ ông ấy đã đâm lao thì phải theo lao, vì công ty, ông chỉ có thể trơ trẽn đưa ra một yêu cầu như vậy.

“Không thể!” Mộ Diễn Chi từ chối thay Bùi Thanh Thiển: “Không nhìn lại con trai của chú…”

Mấy chữ “làm cái gì” chưa kịp nói ra thì cổ tay đã bị bắt lấy, anh cúi đầu nhìn xuống thì thấy đó là tay của Bùi Thanh Thiển.

Anh nhìn Bùi Thanh Thiển một cách kinh ngạc.

Bùi Thanh Thiển lắc đầu với anh.

Mộ Diễn Chi ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Bố Cố nhận thấy được sự bảo vệ của Bùi Thanh Thiển, đột nhiên có chút khẩn trương.



Bùi Thanh Thiển bình tĩnh nói với ông ấy: "Cháu đồng ý."

"Tại sao..." Mộ Diễn Chi không thể hiểu được.

Ở lại tập đoàn Cố Thị có nghĩa là sau này sẽ phải tiếp xúc với tên khốn Cố Thừa Viễn đó!

"Tôi sẽ giải thích cho anh sau.” Bùi Thanh Thiển nói tạm biệt với bố Cố: “Chủ tịch Cố, nếu không có chuyện gì khác thì cháu phải về trước có việc.”

“Được.” Sau khi xác định Bùi Thanh Thiển đồng ý ở lại, tim bố Cố như nhấc đến cổ họng rồi cuối cùng rơi xuống: “Nhưng mà A Thiển.”

Bùi Thanh Thiển: "Dạ?"

“Chú đã bảo người chuẩn bị một phòng làm việc riêng cho một mình cháu.” Ban đầu để cô làm việc cùng văn phòng với Cố Thừa Viễn, là muốn để Cố Thừa Viễn có thể sớm học hỏi được chút gì đó từ Bùi Thanh Thiển.

Nếu Cố Thừa Viễn đã không biết trân quý, ông ấy cũng không còn cách nào ép buộc được.

Bố Cố thở dài nói: "Lúc nào cháu quay về thì hãy đi làm ở văn phòng mới đó đi."

“Cảm ơn chủ tịch Cố.” Sau khi Bùi Thanh Thiển lễ phép cảm ơn thì rời khỏi văn phòng.

Bố Cố thấy Mộ Diễn Chi cũng đang đi theo sau lưng Bùi Thanh Thiển, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạt: "Diễn Chi, lần này cháu đến đây không phải là để thương lượng hợp đồng với chú sao?"

Mộ Diễn Chi dừng lại trước cửa văn phòng.

Bố Cố tiếp tục nói: "Chú đã nói chuyện xong với Thanh Thiển rồi, bây giờ đúng lúc chú có thời gian, hay là..."

"Cháu nói chuyện với cô ấy là được rồi.” Mộ Diễn Chi nói xong, sải bước đuổi theo Bùi Thanh Thiển.



Đang là giờ làm việc.

Trên hành lang dài dằng dặc chỉ có hai người.

Mộ Diễn Chi bước đi bên cạnh Bùi Thanh Thiển, do dự một lúc lâu, cuối cùng nói ra những câu đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay: "Bà xã, em từ chức đi."

Bùi Thanh Thiển nghi ngờ quay đầu lại: "Hả?"

“Môi trường ở đây không tốt.” Mộ Diễn Chi nghiêm túc trả lời.

Bùi Thanh Thiển buồn cười nói: “Nhưng cho dù làm việc ở công ty nào đi nữa thì cũng đều gặp phải những chuyện không vui thôi.”

“Đến công ty của chúng ta.” Giọng nói của Mộ Diễn Chi đột nhiên trở nên nghiêm nghị hơn, anh bước đến trước mặt Bùi Thanh Thiển, nắm lấy vai cô.

Bùi Thanh Thiển ngước mắt.

“Anh nhất định sẽ không để cho em phải chịu uất ức dù chỉ một chút.” Mộ Diễn Chi đối diện với ánh mắt dịu dàng của Bùi Thanh Thiển, từ xưa tới nay anh vẫn luôn bình tĩnh, nhưng lúc này lại căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Bùi Thanh Thiển cụp mắt xuống, khóe môi từ từ giương lên.

Mộ Diễn Chi không đợi được đáp án chắc chắn, lập tức hoảng sợ: "Em đang cười cái gì?"

"Cười vì chúng ta kết hôn cho tới bây giờ, cũng đã bên nhau năm năm..." Bùi Thanh Thiển tiếc nuối nói: "Thế nhưng anh vẫn không hiểu tôi."

Cô nhìn người đàn ông đứng trước mặt, nhẹ nhàng hỏi: "Anh cho rằng tôi ở lại Cố Thị chỉ vì muốn làm việc này sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play