Ông Cố tiếp nhận đơn xin từ chức, để hai tay sau lưng, quay sang nhìn Cố Thừa Viễn: “Người xuất sắc hơn để chọn đang ở đâu?”
Cố Thừa Viễn đẩy Joanna ra: “Dạ đây.”
Joanna ngẩng đầu ưỡn ngực.
Ông Cố bèn nhìn sang cô ta.
Tầm vóc cao ráo, dáng dấp cũng không tệ.
Tuy nhiên trừ những điều đó ra, ông Cố không tìm thấy điểm mạnh nào khác, cho nên ông ấy không hề che giấu ánh mắt khinh thường. Ông Cố hỏi: “Con chắc chứ?”
Ông Cố không ưa: “Tại sao ánh mắt của con lại kém cỏi đến mức này?”
"Bố, bố không hiểu cô ấy...” Cố Thừa Viễn khó chịu phản bác.
"Đâu cần phải hiểu, bố cũng biết cô ta chỉ có khuôn mặt này, coi như cái bình hoa thôi!” Ông Cố răn dạy: “Nhưng con lại vì người phụ nữ như cô ta mà đòi đuổi Bùi Thanh Thiển hả?”
Mọi ngày ông ấy chỉ cảm thấy con trai ham chơi đây đó, không màng đến chuyện công ty...
Bây giờ ông ấy đã cảm nhận rõ rồi, con trai mình hoàn toàn là một kẻ vô dụng không có mắt nhìn người, năng lực làm việc cũng xếp ở hàng dưới cùng!
"Con đã bảo...” Cố Thừa Viễn cố gắng thay đổi hình tượng của Joanna trong mắt bố mình.
"Được rồi!" Ông Cố ngắt lời anh ta: “Bố không muốn nghe con giải thích nhiều như vậy. Tóm lại, nếu con cố ý muốn thuê cô ta, hơn nữa còn vì cô ta mà đuổi Bùi Thanh Thiển, vậy thì con mau thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi Tập đoàn Cố thị ngay lập tức!”
"Bố!” Cố Thừa Viễn kêu lên: “Vì bảo vệ cô ta, bố không cần cả con mình hay sao?”
Ông Cố suy nghĩ cho Cố Thừa Viễn mọi đường lại đổi lại lời chất vấn như vậy từ anh ta...
Lửa giận nghẹn đầy mình nhưng không phun ra được, lại không thể nào trút giận, cuối cùng ông Cố quay đầu, hung dữ trợn mắt với Cố Thừa Viễn: “Ngu xuẩn!”
Nếu Cố Thừa Viễn không phải con trai của ông ấy, ông ấy đã sớm bảo Cố Thừa Viễn cút rồi!
Nhưng Cố Thừa Viễn lại là đứa con máu mủ ruột rà của mình!
Ông Cố nhanh chân đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, ông ấy sực nhớ Bùi Thanh Thiển và Mộ Diễn Chi còn ở trong văn phòng, cho nên ông ấy gắng đè nén cơn giận, xoay người nói với họ: “Thanh Thiển, Diễn Chi, hai cháu đến văn phòng của chú một lát.”
"Dạ."
Sau khi hai người kia đi ra, trong văn phòng này chỉ còn Cố Thừa Viễn và Joanna.
Joanna quay đầu, phát hiện Cố Thừa Viễn đang giận đến mức hai má đỏ bừng, cô ta dùng khuỷu tay khẽ huých Cố Thừa Viễn.
Cố Thừa Viễn bị bố mắng trước mặt nhiều người nên tâm trạng cực kỳ kém cỏi. Anh ta bị Joanna chạm vào, tức khắc giận hơn nữa, giận dữ hỏi: “Làm gì thế hả?”
"Anh có cảm thấy là...” Joanna nói lưng chừng, liếc mắt về phía cửa.
"Cảm thấy cái gì?" Bây giờ Cố Thừa Viễn không có hứng thú suy đoán câu hỏi bí hiểm của cô ta.
Joanna lại dịch đến cạnh Cố Thừa Viễn.
Hai người đứng cách nhau rất gần.
Cố Thừa Viễn nhíu mày nhìn Joanna, cô nàng hận không thể dán chặt vào người anh ta, anh ta bèn kéo giãn khoảng cách giữa mình với cô ta.
Rốt cuộc cô ta có thể biết chừng biết mực không?
Làm người phụ nữ của anh em mình, vậy mà lúc tiếp xúc với mình, cô ta cũng chẳng thèm giữ ý tứ luôn sao?
"Làm gì vậy!” Joanna không nhận thấy hành vi của mình không ổn. Thấy Cố Thừa Viễn xa cách như thế, cô ta nhắc nhở: “Anh chạy xa như vậy, không sợ người khác nghe thấy chúng ta nói chuyện à?”
"Trong văn phòng chỉ có hai người chúng ta." Cố Thừa Viễn ngồi trở lại vị trí của mình: “Có gì cô cứ nói thẳng.”
"Ừm...” Joanna lén lút nhìn Cố Thừa Viễn: “Anh phải đảm bảo sau khi tôi nói ra, anh không được tức giận đó.”
"Được.” Cố Thừa Viễn đã hơi mất kiên nhẫn.
Joanna hỏi nhỏ: “Anh có phát hiện là bố anh với Bùi Thanh Thiển không được bình thường không?”
Cố Thừa Viễn ngước mắt nhìn Joanna: “Hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT