Hôm qua mới được thông báo đi làm, kết quả còn chưa chính thức nhận việc mà đã làm xong bản kế hoạch rồi sao?
Người này cuồng công việc à?
"Còn nữa." Bùi Thanh Thiển từ tốn nói: "Tôi vừa mới hứa hẹn với mọi người, nếu như dự án này hoàn thành tốt, đưa ra thị trường, sau khi dự án mang lại tiếng vang, tôi sẽ thưởng tiền cho họ."
Bùi Thanh Thiển không kiêu ngạo không nịnh bợ hỏi lại: "Sao?"
Giọng nói nhẹ nhàng có xu hướng cao lên, kèm theo sự quả quyết khó nói thành lời.
Không hiểu sao Cố Thừa Viễn cảm thấy sợ cô: "Tôi không đồng ý thưởng tiền!"
"Lý do." Mọi ngày Bùi Thanh Thiển rất dễ nói chuyện, nhưng ở lập trường công việc, thái độ của cô ngang ngược khác thường.
Cố Thừa Viễn nhìn đăm đăm đôi mắt của Bùi Thanh Thiển: "Mời họ đến công ty, cho họ tiền lương cao như vậy để họ tạo ra lợi ích cho công ty này!"
"Cho nên bọn họ đạt được thành tích, anh cũng không chịu thưởng à?" Giọng nói của Bùi Thanh Thiển như thường.
Cố Thừa Viễn lại cảm giác được cô đang tức giận...
Nhưng cô giận dữ thì có thể làm gì đâu?
Không thể nhượng bộ, anh ta tuyệt đối không thể nhượng bộ. Cố Thừa Viễn ngước cằm, lập trường của anh ta cố chấp phát sợ: "Đương nhiên!"
"..." Bùi Thanh Thiển chuyển ánh mắt ghét bỏ từ anh ta qua nơi khác, cô dựa vào tường, gọi điện cho ông Cố.
Ông Cố mau chóng nghe máy.
Bùi Thanh Thiển nói cho ông nghe kế hoạch thưởng tiền của mình, ông Cố cực kỳ tán thành, hơn nữa còn bảo cô đưa điện thoại cho Cố Thừa Viễn.
Cố Thừa Viễn miễn cưỡng nhận máy. Trong điện thoại, ông Cố dặn anh ta thưởng cho cấp dưới thì phải thưởng thật hào phóng, sau đó lại bảo anh ta quý trọng cơ hội hợp tác với Bùi Thanh Thiển, làm việc cho tốt.
Anh ta nghe mà mất hết kiên nhẫn, dứt khoát cúp máy, trả điện thoại cho Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển cũng không màng. Sau khi biết ý của ông Cố, cô ngồi xuống trước máy vi tính, truyền đạt lại tin tức trong nhóm chung của công ty.
"Tốt quá đi!"
Từng tiếng hoan hô cuồng nhiệt truyền đến văn phòng.
Cố Thừa Viễn bất ngờ nhìn ra ngoài cửa...
Từ khi làm việc với anh ta đến nay, đám nhân viên này chưa từng vui sướng như vậy.
Chẳng lẽ kế hoạch của Bùi Thanh Thiển thật sự thuận lợi sao?
Anh ta chuyển sang nhìn cô.
Bùi Thanh Thiển cúi đầu, dùng khăn ướt lau nơi mà anh ta ngồi lên thật kỹ.
Cô đang chê anh ta làm bẩn bàn à?
Cố Thừa Viễn bĩu môi.
Đúng là quái đản khác người.
Anh ta cầm di động, đang định chơi game tiếp thì đột nhiên có thông báo tin nhắn từ Wechat, anh ta tiện tay ấn mở.
Joanna: Có thể giúp tôi tìm việc không?
Không thể.
Cố Thừa Viễn định đáp lại như thế, anh ta đảo mắt, liếc nhìn Bùi Thanh Thiển rồi nở nụ cười quái ác, đáp lại: Sao không đến làm ở công ty của Mộ Diễn Chi?
Joanna: Đến tận bây giờ anh ấy vẫn không chịu tha thứ chuyện năm xưa tôi vì ước mơ mà rời khỏi anh ấy.
Cố Thừa Viễn chẳng hề thông cảm cho Joanna, anh ta khinh thường bĩu môi: Hồi đó cô thật sự rất quá đáng.
Joanna: Ý anh là tôi không nên theo đuổi ước mơ của mình sao?
Năm đó bỏ đi thoải mái thế nào, bây giờ trở về, ngược lại còn hy vọng người ta bỏ qua hiềm khích trước đây mà tha thứ.
Cố Thừa Viễn khinh thường nhìn: Nếu đã theo đuổi ước mơ, vậy cô còn về nước làm gì?
Joanna: Anh... Ý anh là sao?
Cố Thừa Viễn: Không có gì.
Joanna: Ngay cả anh cũng cảm thấy tôi sai ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT