Cô ta nhìn thấy Mộ Diễn Chi, liền chầm chậm chạy đến và đứng trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn, trong hai mắt tràn ngập vẻ mừng rỡ.

Bùi Thanh Thiển không muốn ở lại làm bóng đèn, cô đẩy cửa đi vào phòng bệnh.

Bố Bùi thấy Bùi Thanh Thiển đi vào, lập tức đặt cái bát trong tay xuống: "Thanh Thiển, con lại đây."

"Vâng." Bùi Thanh Thiển ngồi xuống cạnh bố Bùi.

Bố Bùi suy nghĩ một hồi, ông là người không giỏi ăn nói, bèn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mẹ Bùi.

Mẹ Bùi bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiến lên cầm tay Bùi Thanh Thiển, nhẹ nhàng vỗ: "Thanh Thiển à, mẹ với bố muốn nói cho con biết là, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng tự gánh chịu một mình."

"Con biết mà." Bùi Thanh Thiển ngoan ngoãn nói: "Nếu gặp phải vấn đề gì khó khăn không thể gánh được thì phải nói cho người nhà biết, tránh việc chính bản thân mình không gánh nổi!"

Đây là lời mà người nhà thường nói với cô.

Bùi Thanh Thiển luôn ghi nhớ trong lòng.

"Nhưng từ trước tới nay, con không bao giờ kể những chuyện mà con gặp phải cho bố mẹ biết." Mẹ Bùi đau lòng nói.

Từ nhỏ đến lớn, con bé này luôn rất có chủ kiến, độc lập, thông minh.

Nhưng cũng chính vì vậy mà họ luôn không có cơ hội giúp con bé...

Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, mẹ Bùi đều cảm thấy hổ thẹn với Bùi Thanh Thiển.

"Chủ yếu là vì con có thể tự giải quyết những chuyện mà con gặp phải mà." Bùi Thanh Thiển thản nhiên trả lời.

Mẹ Bùi hỏi: "Con vẫn không định nói chuyện con và Mộ Diễn Chi sắp ly hôn cho bố mẹ biết."



Bùi Thanh Thiển quay đầu nhìn về phía Bùi Thanh Mạch.

Bùi Thanh Mạch lập tức xua tay.

Bố Bùi thấy thế thì giải thích: "Tin tức mối tình đầu của Mộ Diễn Chi về nước đã đến tai tất cả mọi người rồi."

Dù họ có muốn giả vờ như không biết gì thì cũng không được.

Mỗi lần mở tivi đều có kênh đưa tin về chuyện này khiến ông rất khó chịu.

Rõ ràng Thanh Thiển và Mộ Diễn Chi đã kết hôn được nhiều năm, nhưng mọi người khắp thành phố này lại chỉ hy vọng Mộ Diễn Chi ly hôn với Thanh Thiển và nối lại tiền duyên với Joanna...

"Vậy ạ." Bùi Thanh Thiển cúi đầu.

Mẹ Bùi ôm Bùi Thanh Thiển vào lòng: "Mẹ và bố con biết con thích Mộ Diễn Chi thật lòng..."

Bùi Thanh Thiển ôm lại mẹ.

E là trên cả thế giới này, chỉ có người nhà của cô là tin chuyện cô muốn kết hôn với Mộ Diễn Chi là vì thích anh!

Còn những người khác thì đều cho rằng cô vì tiền nên mới kết hôn với anh.

Mẹ Bùi cảm nhận được sự lệ thuộc của con gái, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: "Nếu bây giờ ly hôn thì e là không ai khó chịu bằng con."

"Con..." Bùi Thanh Thiển buông mẹ ra: "Thật ra cũng không buồn như trong tưởng tượng."

"Sao vậy?" Mẹ Bùi nhéo mặt cô: "Chợt nhận ra vốn dĩ cậu ta không xứng với con à?"



Bùi Thanh Thiển không nhịn được bèn phì cười: "Mẹ, lúc nói lời này mẹ không thấy chột dạ sao?"

Mộ Diễn Chi là người thừa kế của tập đoàn Mộ thị, sự nghiệp rất tốt, hơn nữa vẻ bề ngoài cũng rất đẹp, tính cách lại không tệ lắm...

Cô gái muốn kết hôn với anh ấy nhiều không kể xiết.

"Chột dạ gì chứ?" Bùi Thanh Mạch bổ sung: "Anh ấy có xuất sắc thế nào đi chăng nữa thì cũng không tốt được bằng một nửa chị em."

"Đúng, trên đời này con gái bố là xuất sắc nhất!" Bố Bùi cũng cường điệu.

Sự bảo bọc của người nhà khiến tâm trạng Bùi Thanh Thiển tốt hơn rất nhiều: "Con biết trong lòng mọi người con là giỏi nhất, được rồi, mọi người cũng đói bụng rồi, mau ăn cơm thôi!"

Sau khi chắc chắn rằng tâm trạng của Bùi Thanh Thiển không trở nên tồi tệ vì chuyện ly hôn, lúc này bố mẹ Bùi mới yên tâm, người một nhà cùng ăn cơm trong phòng bệnh, bầu không khí rất hòa thuận.

Trước cửa phòng bệnh.

Mộ Diễn Chi không muốn nói chuyện với bạn gái cũ trước cửa phòng bệnh của bố vợ, vì thế, sau khi Bùi Thanh Thiển đi vào phòng, anh bèn quay đầu rời đi.

Joanna đi theo phía sau Mộ Diễn Chi, nói liến thoắng không ngừng: "Em biết là anh thích em nhiều như vậy thì chắc chắn sẽ không để em phải ở trong bệnh viện một mình..."

Lời còn chưa nói hết, Mộ Diễn Chi chợt dừng lại.

Joanna không kịp dừng lại, lập tức va vào lưng Mộ Diễn Chi khiến mũi bị đau, cô ta vừa xoa mũi vừa nhìn Mộ Diễn Chi: "Anh sao vậy?"

"Sau này ở nơi công cộng thì đừng nói là anh thích em nữa." Mộ Diễn Chi lạnh lùng nhắc nhở.

Joanna nhất thời cảm thấy như bị tạt một chậu nước lạnh vào mặt, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo: "Vì sao? Lẽ nào anh không yêu em sao?" Giọng điệu chất vấn, tràn ngập vẻ không thể tin được.

Không phải trước đây người anh ấy thích nhất là mình, thích nhất là nghe mình nói yêu anh sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play