Đủ?

Mộ Diễn Chi tự hỏi mình.

Sau đó trong lòng có một giọng nói lặng lẽ trả lời: Không đủ!

Còn thiếu rất nhiều!

"Ngày hôm nay, tôi sẽ coi như là anh chỉ là hồ đồ trong chốc lát." Bùi Thanh Thiển không muốn tự mình đa tình, chính xác mà nói thì, từ trước đến nay, cô luôn hiểu rõ tình cảm mà Mộ Diễn Chi dành cho mình: "Nhưng tôi hy vọng rằng, sau này giữa chúng ta sẽ không xuất hiện tình huống như thế này nữa."

Mộ Diễn Chi đứng tại chỗ, không đáp lại.

Bùi Thanh Thiển chưa bao giờ kỳ vọng anh có thể đáp lại mình, cô cười một cái, sau đó tạm biệt anh, vào nhà, đi xuống nhà bếp nấu cơm.

Bùi Thanh Mạch thấy cô về, lập tức chạy tới cạnh giúp đỡ: "Chị..."

"Hử?" Bùi Thanh Thiển rửa rau xong bèn đặt vào cái rổ bên cạnh rồi quay đầu nhìn cậu: "Sao?"

"Thật ra em có mấy lời muốn nói với chị từ lâu lắm rồi." Bùi Thanh Mạch nói, hít sâu một hơi, như là đã quyết định một cái gì đó.

Nhưng Bùi Thanh Thiển hiếm khi thấy cậu nghiêm túc như vậy, không khỏi ngừng việc trong tay lại, chờ cậu nói tiếp.

Bùi Thanh Mạch bị cô nhìn đến mức hơi căng thẳng: "Kể từ sau khi chị kết hôn, ngày nào bố mẹ cũng nói với em, chị là một thiên tài."

Bùi Thanh Thiển không khỏi mỉm cười: "Đừng nghe bố mẹ nói lung tung."



Cô không muốn mình tạo thành áp lực quá lớn cho em trai.

"Chị đừng ngắt lời em!" Mình còn chưa nói hết mà!

Mặt của Bùi Thanh Mạch đỏ bừng lên: "Bố mẹ còn nói, những quyết định từ bé đến lớn của chị đều rất chính xác."

Bùi Thanh Thiển không nhịn được bật cười.

Hình như bố mẹ hơi cường điệu thì phải?

"Cho nên, dù sau này chị có quyết định như thế nào..." Bùi Thanh Mạch trịnh trọng nói từng chữ một một cách khác thường: "Em đều ủng hộ chị vô điều kiện, bởi vì chị mãi mãi sẽ không mắc phải sai lầm!"

"Cũng chưa chắc." Đối với Bùi Thanh Thiển, được một người tin tưởng như vậy là vinh hạnh rất lớn của cô.

Cô dịu dàng xoa đầu Bùi Thanh Mạch: "Ai rồi cũng sẽ phạm phải sai lầm, kể cả chị."

"Không phải!" Bùi Thanh Mạch kiên định nói: "Chị thì không!"

Bùi Thanh Thiển lắc đầu, đứa em trai ngốc này của mình.

Bùi Thanh Mạch nói tiếp: "Mặc dù em rất thích, thậm chí rất sùng bái anh rể..."

"Sau này em vẫn có thể tiếp tục sùng bái anh ấy mà." Bùi Thanh Thiển không muốn làm ảnh hưởng đến Bùi Thanh Mạch.

"Em không muốn!" Bùi Thanh Mạch cố chấp nói: "Chị muốn ly hôn với anh ấy thì chắc chắn là do lỗi của anh ấy."



"Em à." Bùi Thanh Thiển nghiêm túc hỏi: "Nếu như chuyện này là chị sai thì sao?"

Bùi Thanh Mạch bao che: "Chắc chắn là do anh ấy không làm chị vui nên chị mới cố tình trả thù anh ấy!"

Em trai đã thiên vị đến nước này, Bùi Thanh Thiển cũng đã biết tâm ý của cậu, vui vẻ nói: "Em là tốt nhất."

"Đấy là đương nhiên!" Bùi Thanh Mạch kiêu ngạo hất cằm lên, vô cùng vui vẻ nhặt rau.

Có người trợ giúp, tốc độ nấu cơm nhanh hơn rất nhiều, nhưng bây giờ đã khuya lắm rồi, cô không muốn để bố mẹ bị đói, thế là nhanh chóng nấu vài món ăn và chuẩn bị.

Cô định tự đi đưa cơm cho bố mẹ, nhưng Bùi Thanh Mạch sợ cô gặp phải chuyện gì trên đường đi nên đề nghị hai người đi cùng nhau.

Cuối cùng hai người cùng nhau xuống lầu.

Đi xuống dưới lầu, hai người phát hiện Mộ Diễn Chi vẫn đang đứng tựa vào xe.

Bốn mắt nhìn nhau.

Mộ Diễn Chi thu tầm mắt lại, mở cửa xe và ngồi vào.

Bùi Thanh Thiển không hiểu dụng ý của Mộ Diễn Chi, cũng không tự mình đa tình mà đi xe đạp điện nhà mình để đi đưa cơm cho bố mẹ.

Mộ Diễn Chi đang ngồi trong xe nhìn thấy thế thì suýt chút nữa tức chết, anh hạ cửa xe xuống, nói với Bùi Thanh Thiển: "Sao không lên xe?"

Lẽ nào ý của anh còn chưa đủ rõ sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play