"Cậu ấy muốn kết bạn với mày là do nể mặt mày, mày nên đồng ý chứ không phải là từ chối!" Cố Tư rất tức giận: "Từ chối thì đã đành, mày lại còn lấy lý do từ chối rất khoa trương nữa chứ!"

Bùi Thanh Thiển quay đầu nhìn Bùi Thanh Mạch: "Lý do em từ chối bạn ấy là gì?"

Bùi Thanh Mạch thật thà nói: "Em phải tập trung học hành!"

"Hừ!" Cố Tư ghét bỏ nói: "Trong cái trường này, có ai mà không biết mày học dốt, lên lớp thì lơ đãng, không thèm nghe giảng chứ? Lại còn tập trung học hành? Tao thấy là mày cố tình sỉ nhục người khác thì có!"

"Vậy mày nói thử xem nếu không lấy lý do này thì tao phải lấy lý do gì để từ chối cậu ấy?" Bùi Thanh Mạch cũng rất khó chịu, tại sao người khác tỏ tình với cậu thì cậu phải đồng ý chứ?

Cố Tư không hề do dự nói: "Không từ chối mà đồng ý luôn!"

Bùi Thanh Mạch khinh bỉ liếc mắt một cái: "Cậu ấy không phải kiểu tao thích."

"Mày thích kiểu như thế nào?" Cố Tư cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.

Bùi Thanh Mạch nhìn Bùi Thanh Thiển một cái: "Ít nhất là kiểu người như chị tao."

"..." Bùi Thanh Thiển và em trai mắt đối mắt, nhất thời không biết có nên chỉnh sửa lại khiếu thẩm mỹ của em trai hay không.



Mộ Diễn Chi giữ vẫn luôn giữ yên lặng, nghe thấy Bùi Thanh Mạch nói thế thì lập tức phản bác: "Người như em không xứng với kiểu phụ nữ như chị em."

Bùi Thanh Thiển càng cạn lời: "Giờ là lúc thảo luận chuyện này à?"

Bùi Thanh Mạch nhìn Mộ Diễn Chi: "Rốt cuộc em cũng hiểu sao chị em lại muốn ly hôn với anh rồi."

Câu nói này đúng là thật sự có thể làm người ta tức chết mà!

"Mày đừng có đổi đề tài!" Cố Tư thấy bọn họ đi lệch chủ đề thì cố gắng kéo trọng tâm câu chuyện về, sau đó trừng mắt với Bùi Thanh Mạch: "Chị mày không đẹp như câu ấy!"

"Chị tao tốt tính." Lúc nhỏ, bố mẹ bận rộn chuyện công việc, có một khoảng thời gian rất dài, bố mẹ để cậu ở nhà, để chị chăm sóc cậu.

Cho nên quan hệ của Bùi Thanh Mạch và Bùi Thanh Thiển luôn rất tốt, mặc dù cậu rất ngưỡng mộ Mộ Diễn Chi, nhưng lúc biết tin hai người muốn ly hôn, cậu vẫn lựa chọn đứng về phía Bùi Thanh Thiển vô điều kiện.

Đương nhiên, cũng bởi đã chung sống với Bùi Thanh Thiển một thời gian dài nên Bùi Thanh Mạch mới nghĩ rằng, sau này tìm bạn gái thì cô ấy thế nào cũng được, nhưng nhất định phải tốt tính.

Cố Tư khinh thường nói: "Tốt tính thì cũng không ăn được!"

Bùi Thanh Mạch hỏi ngược lại: "Vậy cũng tốt hơn là ngày ngày bị dạy dỗ chứ nhỉ?"



Hai người khắc khẩu không ngớt, Bùi Thanh Thiển cảm thấy đau đầu, lập tức hô ngừng, hai người họ bèn ngậm miệng lại, lúc này cô mới nhìn về phía Cố Tư: "Chúng ta đã biết rõ chân tướng sự việc rồi thì giải quyết chuyện này luôn đi."

"Không phải tôi đã nói biện pháp giải quyết với cô rồi sao?" Cố Tư dựa lưng vào tường, rung rung chân: "Tôi muốn ngày mai em trai cô xin lỗi tôi ngay trước mặt mọi người trước toàn trường..."

Còn chưa nói xong, Cố Thừa Viễn đã đánh vào đầu cậu ta một cái: "Chính mình làm sai mà còn đòi người khác xin lỗi à?"

"Không được sao?" Cố Tư vẫn không biết nguy hiểm đã tới: "Dù sao chị ta cũng sắp ly hôn với Mộ Diễn Chi rồi, sau này không ai bảo vệ chị ta nữa, em bắt nạt chị ta thì không phải..."

Nhận thấy hơi thở tỏa ra từ người đàn ông bên cạnh càng ngày càng lạnh, Cố Thừa Viễn hiểu rõ nếu như không ngăn thằng ngốc này lại thì chắc chắn nó sẽ bị Mộ Diễn Chi hành hạ đến chết.

Anh ta đè đầu Cố Tư, ép cậu ta cúi đầu xuống: "Đừng nói nhảm nữa, xin lỗi đi!"

"Anh!" Cố Tư quả thực không thể tin được, trước đây, dù cậu ta làm sai chuyện gì đi chăng nữa thì Cố Thừa Viễn vẫn luôn đứng về phía cậu ta vô điều kiện mà...

Cố Thừa Viễn thúc giục: "Nhanh lên, nếu không sau này tao không có đứa em trai như mày nữa!"

"Thật ra, không xin lỗi cũng được." Mộ Diễn Chi lạnh lùng lên tiếng.

Cố Tư nhìn sang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play