Không biết đã qua bao lâu, tay cô cuối cùng cũng đã chậm rãi rời khỏi cốc nước, ánh mắt lưu luyến rời đi...
Cô quay lại nhìn xung quanh.
Bời vì trời đã tối muộn, nên mọi người đã đi hết rồi.
Trong cả nhà hàng chỉ còn lại bàn của bọn họ.
Thật... vắng vẻ.
Trong nhà vệ sinh.
Mộ Diễn Chi dựa lưng vào bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ vô cùng kiềm chế.
Từ khi lên đại học, anh đã học được cách để cho tâm trạng của mình không bị ảnh hưởng bởi bất cứ chuyện gì.
Chính vì vậy, hình ảnh của anh trước công chúng luôn được giới hạn và lạnh nhạt.
Nhưng hôm nay, trên bàn ăn...
Anh vậy mà lại vì Bùi Thanh Thiển, sợ rằng Bùi Thanh Thiển sẽ từ chối mình mà vội bỏ chạy...
“Tổng giám đốc Mộ.”
Trong gương, lại xuất hiện một hình bóng khác.
Dụ Hoa Đình đứng trước gương, tò mò nhìn chằm chằm bóng lưng trong gương.
Anh ta có thể cảm thấy rõ ràng rằng sau khi anh ta gọi hai tiếng “Tổng giám đốc Mộ”hơi thở trên cơ thể của Mộ Diễn Chi đã thay đổi.
Khác với sự bao dung và khiêm tốn khi ở cạnh Bùi Thanh Thiển, lúc này toàn thân anh đang toát ra một luồng khí mạnh mẽ, có thể đẩy người ta ra hàng ngàn dặm.
Dụ Hoa Đình nhướng mày.
Mọi người thường nói Mộ Diễn Chi không dễ hòa đồng, ban nãy anh ta nghĩ có thể là người khác đã đoán sai rồi...
Nhưng bây giờ xem ra những người đó thực sự không hề nói dối, còn lý do tại sao ban nãy anh ta hiểu lầm là Mộ Diễn Chi có tính khí tốt chẳng qua là bởi vì khi Mộ Diễn Chi ở bên cạnh Bùi Thanh Thiển sẽ tự giác thu lại hơi thở trên người mình mà thôi...
Dụ Hoa Đình che giấu sự kinh ngạc trong mắt, hùng hổ nói: “Vừa rồi ở trước mặt Thanh Thiển tôi không hỏi câu này vì sợ sẽ làm Thanh Thiển buồn, nên mới kìm nén đến bây giờ. Chắc là anh không để tâm chứ?”
Mộ Diễn Chi thờ ơ trả lời: “Có đấy.”
Anh có thì sao chứ?
Dụ Hoa Đình vẫn hỏi: “Tôi đã nghe nói từ lâu là anh và Joanna có quan hệ rất tốt, không biết hai người định khi nào kết hôn?”
“Không đến lượt anh hỏi.” Mộ Diễn Chi liếc anh ta một cái.
Dụ Hoa Đình hỏi ngược lại: “Tại sao, hỏi chuyện Tổng giám đốc Mộ, còn phải quan tâm đến việc xứng vai xứng tầm à?”
“Tất nhiên là không.” Mộ Diễn Chi đút một tay vào túi, nghiêng người, đặt tay kia lên bồn rửa, giọng điệu thờ ơ có ẩn chứa mùi vị nguy hiểm: “Anh cứ luôn hỏi tôi chuyện về Joanna, chắc là không đơn thuần là chỉ muốn quan tâm đến tôi thôi phải không?”
“Tôi e rằng Tổng giám đốc Mộ sẽ không muốn biết câu trả lời này đâu.” Dụ Hoa Đình bình thản trả lời.
Bầu không khí giảm xuống đến mức đóng băng.
Khá lâu.
Mộ Diễn Chi khinh thường chế nhạo: “Nhưng tôi đã biết rồi.”
Dụ Hoa Đình quay đầu lại.
Vẻ mặt của Mộ Diễn Chi càng lạnh hơn vài phần: “Nhưng tôi muốn nhắc nhở anh là đừng có những ảo tưởng không thực tế với vợ tôi...”
“Tổng giám đốc Mộ lấy thân phận gì để nhắc nhở tôi?” Dụ Hoa Đình lần lượt hỏi tiếp: “Là chồng cũ của Thanh Thiển, hay là...”
Ánh mắt của hai người trong không khí va chạm vào nhau.
Bầu không khí như gươm súng đã lên nòng sẵn sàng, chỉ cần chạm vào là nổ ngay.
“Tôi nhắc nhở anh với tư cách gì không quan trọng.” Mộ Diễn Chi lạnh lùng nói: “Điều quan trọng nhất là anh có xứng với cô ấy hay không.”
“Chắc là Tổng giám đốc Mộ cũng không biết.” Dụ Hoa Đình nói với tốc độ vừa phải: “Trước khi anh xuất hiện, mọi người đều nói hai chúng tôi trời sinh là một cặp.”
“Tuy nhiên, người cuối cùng cô ấy chọn vẫn là tôi.” Mộ Diễn Chi chỉ khi đối mặt với Bùi Thanh Thiển anh mới không chắc chắn.
Trước mặt người khác, anh vẫn luôn là ông hoàng của giới thương trường...
Mạnh mẽ vang dội, còn bá đạo và quyết đoán.
“Thực tế đã chứng minh...” Dụ Hoa Đình trở nên thoải mái hơn: “Kết hôn với anh là lựa chọn sai lầm duy nhất trong cuộc đời của cô ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT