Làm sao bây giờ.

Anh không chờ nổi muốn thấy cảnh đó!

Đợi hai người thắt dây an toàn xong, Cố Thừa Viễn gẫm chân ga, nghênh ngang lái xe rời đi.

Lối vào và lối ra ở sân bay là hai hướng ngược nhau.

Bùi Thanh Thiển vào sân bay, chủ động nói tạm biệt Cố Thừa Viễn: "Thời gian anh đi đăng ký thủ tục trùng với lúc tôi phải đi đón người ta, chắc là tôi không thể tiễn anh đi..."

"Không sao cả." Cố Thừa Viễn muốn xem kịch hay nhưng không thể xem, trai tim như bị rỉ máu, nhưng anh ta chỉ có thể giả bộ không để tâm...

Xua tay giả vờ phóng khoáng, anh ta nói: "Cô đi đón người ta đi, đừng để người ta đợi."

"Vậy tạm biệt, tôi đi trước." Bùi Thanh Thiển cười ấm áp, lùi lại hai bước rồi mới quay người về hướng lối ra.

Mộ Diễn Chi định đi theo.

Cố Thừa Viễn nắm lấy cổ tay kéo anh lại: "Cô ấy đi đón bạn, cậu đi làm gì?"

"Chìa khóa xe." Mộ Diễn Chi không trả lời câu hỏi mà chìa tay tới trước mặt anh ta.

Cố Thừa Viễn khó hiểu đưa chìa khóa xe cho anh.

Mộ Diễn Chi nói rõ ý mình: "Tôi lái xe đưa cô ấy về."

Vậy tôi thì sao?



Anh em, tôi về kiểu gì?

Cố Thừa Viễn nắm chặt tay, cảm nhận lòng bàn tay trống không mà khóc không ra nổi nước mắt.

Đầu tiên chẳng khác nào đi tống bán, sau đó xe cũng bị cướp mất...

Anh ta không hiểu nổi, Mộ Diễn Chi theo đuổi vợ mà người bị ngược lại là anh ta?

Cửa ra.

Bùi Thanh Thiển đứng yên một bên, mở điện thoại gửi cho Dụ Hoa Đình một tin nhắn.

Bùi Thanh Thiển: Tớ chờ ở cửa ra.

Cá: Đến ngay.

Tắt điện thoại, Bùi Thanh Thiển nhìn những người đi ra, đột nhiên một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh cô.

Cô dịch người sang cạnh, ngẩng đầu lên thì thấy Mộ Diễn Chi, cô sững sờ cả người: "Anh không đi tiễn Cố Thừa Viễn à?"

"Cậu ta nói tối muộn khó đón xe nên đưa chìa khóa xe cho tôi, để tôi đưa hai người đi." Mộ Diễn Chi bình tĩnh bịa chuyện.

"Tôi vừa để ý xung quanh rồi, cũng có khá nhiều xe." Bùi Thanh Thiển uyển chuyển từ chối: "Công việc anh lại bận rộn, chúng tôi không cần anh phải..."

"Đúng lúc tôi rảnh." Mộ Diễn Chi cắt ngang.

Anh đã nói đến mức đó rồi, nếu Bùi Thanh Thiển vẫn còn từ chối, có vẻ như không biết trái phải, cô lại dịch người sang bên một chút, duy trì khoảng cách với Mộ Diễn Chi: "Vậy làm phiền tổng giám đốc Mộ."

"Không phiền." Ánh mắt Mộ Diễn Chi nhìn khoảng cách giữa hai người mà tâm trạng tồi tệ...



Lúc trước, hai người đứng gần nhau một chút cô cũng chẳng để ý.

Hai người không ai nói gì.

Bầu không khí có hơi lúng túng.

"Dụ Hoa Đình chưa ra hả?"

Bỗng nhiên giọng ai đó vang lên.

Bùi Thanh Thiển né sang bên cạnh theo bản năng, nhìn Cố Thừa Viễn chen ngang giữa cô và Mộ Diễn Chi: "Anh..."

"Tôi vừa mới vào thì người anh em kia gọi cho tôi nói anh ta và vợ anh ta quyết định ra nước ngoài du lịch, vậy nên dự án hợp tác này còn phải chờ anh ta về rồi mới bàn được." Cố Thừa Viễn nghĩ được lý do chỉnh chu xong mới dám qua đây: "Tôi thấy gọi xe đi một mình không an toàn lắm, vì thế tới đây tìm mọi người."

Cái lí do này, làm người khác không tìm nổi vấn đề đặt ở đâu.

Bùi Thanh Thiển gật đầu, tỏ vẻ chính bản thân mình biết, sau đó lại tiếp tục đứng chờ.

Trong đám người.

Người mặc quần áo sơ mi nhưng không che nổi khí chất ưu tú, Dụ Hoa Đình vừa ra đến cửa thì gặp người phụ nữ mình muốn gặp nhất.

Vừa thấy Bùi Thanh Thiển, anh ta giơ tay lên vẫy, lúc ở trên máy bay, anh ta đã tự nói với mình bao nhiêu lần, lúc gặp Bùi Thanh Thiển không được thể hiện mình quá kích động...

Nhưng giọng điệu đã bán rẻ anh ta: "Thanh Thiển."

Bùi Thanh Thiển nghe thấy giọng nói, đưa mắt nhìn nơi vang lên, cười nói: "Đã lâu không gặp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play