Chỉ qua hơn mười mấy phút, một chiếc xe Mercedes màu đen đã phi nhanh đến. Người xuống xe là Thẩm Ưu đang ăn mặc chỉnh tề, anh lập tức gọi điện thoại cho Long Linh.

Ở trong xe taxi, Long Linh nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên thì kích động nhảy xuống xe, vừa hay đối diện với chiếc Mercedes của Thẩm Ưu: “Thẩm Ưu, Thẩm Ưu! Anh thật sự tới rồi!” Cô trực tiếp ném hành lý trong tay rồi nhào vào lòng ngực của Thẩm Ưu.

Tất cả những chuyện này đều xảy ra quá đột ngột, Thẩm Ưu vốn dĩ vẫn đang còn lo lắng, nhưng khi ôm được cơ thể yếu ớt này thì chỉ còn lại vui vẻ và hạnh phúc: “Tiểu Linh, em không sao chứ?”

Long Linh ở trong lòng ngực anh lắc đầu: “Tôi không có việc gì, chỉ là bị bộ dạng của bọn người kia dọa cho sợ thôi.”

Nghe cô nói chỉ ăn một bữa cơm mà đã bị đe dọa thì Thẩm Ưu không còn bình tĩnh được nữa: “Là cửa hàng nào?” Giọng điệu của anh lạnh lẽo đến dọa người.

Long Linh đứng thẳng thân mình, chỉ chỉ quán ăn hải sản ở cách đó không xa: “Chính là cái quán có rất nhiều phục vụ ở kia.”

Thẩm Ưu cố ý nhìn thật kỹ bảng hiệu của quán ăn rồi mới ôm lấy Long Linh đi đến bên cạnh xe: “Em lên xe trước đi.” Một lát sau anh nhặt vali hành lý bỏ vào cốp xe phía sau, lúc này mới lấy điện thoại di động ra gọi: “Xin chào chú Hoàng, cháu là Thẩm Ưu. Bây giờ cháu đang ở gần biệt thự của nhà cháu, có chuyện này muốn làm phiền chú một chút, bạn của cháu đến quán hải sản Vương Lợi để dùng bữa nhưng lại bị chặt chém, chú giúp cháu xử lý một chút nha.”

Người bên kia không chút do dự đã mở miệng đồng ý rồi.

“Cảm ơn chú Hoàng! Được! Được! Khi nào có thời gian rảnh cháu nhất định sẽ đến công ty tìm chú.” Sau khi Thẩm Ưu sắp xếp mọi việc ổn thỏa thì mới lên xe.

Long Linh bây giờ chính là một bụng nghi ngờ mà nhìn anh: “Tại sao anh cũng đến đây?”

Thẩm Ưu nhếch nhếch khóe miệng cười một cách thần thần bí bí, sau đó khởi động xe chạy về phía biệt thự ven biển của nhà mình.

Thấy anh không trả lời thì Long Linh cũng chỉ cười nhạt rồi nghiêng đầu ngắm phong cảnh trên dọc đường đi. Cô thật sự rất vui vẻ khi Thẩm Ưu có thể đi theo, ít nhất là có người ở bên cạnh khi cô gặp phải những chuyện phiền lòng. Cho dù anh không giúp được cái gì thì cũng không sao, có thể nhìn thấy anh thì đã an tâm rồi.

Giờ phút này hai người đã sớm hiểu rõ trong lòng nhưng chỉ là không nói ra mà thôi, hóa ra đã có một người như vậy chiếm cứ trái tim của bọn họ lúc nào không hay, cho dù không nói ra lời nào thì cũng có thể cảm nhận được con tim của nhau.

Xe chạy không bao lâu thì đã đến biệt thự.

“Tôi đã đặt khách sạn rồi, đây là đâu vậy?” Long Linh giật mình hỏi khi nhìn thấy ngôi nhà vườn tráng lệ được xây dựng theo phong cách phương tây ở trước mặt.

Lúc này quản gia ra tới nghênh đón hai người: “Thẩm tổng, đã về rồi.” Nghe lời nói của ông ấy thì Thẩm Ưu đã đến nơi này rồi, xe cũng là lái đi từ nơi này. Quản gia tự giác mở cốp xe rồi xách hành lý đi vào.

Thẩm Ưu nhàn nhạt nói: “Dẫn tiểu thư Long Linh vào thay quần áo đi, đợi chút nữa lại dẫn đến hoa viên.”

Long Linh ngửi ngửi trên người mình cũng không nghe được mùi gì lạ, vậy tại sao anh lại muốn mình đi thay quần áo? Cô vốn định từ chối nhưng lại bị Thẩm Ưu đẩy nhẹ từ phía sau vào phòng: “Nhanh đi thay quần áo đi, đi đến bờ biển thì phải mang bộ nào thoải mái, tao nhã một chút.”

Long Linh đi theo quản gia ra phía sau hoa viên, trên người mặc một bộ váy hai dây kiểu dáng Ba Tư mà Thẩm Ưu đã chuẩn bị cho cô.

Mới vừa đi vào hoa viên thì cảnh tượng ở trước mặt đã khiến cho Long Linh vô cùng khiếp sợ.

Cách cửa vào mấy mét là một bể bơi rất lớn, hơn nữa một đầu khác của bể bơi còn thông ra biển. Trên mặt nước trong bể bơi có những quả bóng màu hồng đang nổi lơ lửng tạo thành dòng chữ “I love you”.

Hai bên thành bể bơi được vô số hoa hồng đỏ vây quanh, những bông hoa kiều diễm kia tỏa ra hương thơm quyến rũ mê người bay theo làn gió biển, đó chính là hương vị của tình yêu.

Lúc này Thẩm Ưu đột nhiên từ đâu xuất hiện: “Thích không?”

Long Linh lúc này mới khôi phục lại tinh thần: “Cái này là……” Đầu cô trống rỗng.

Thẩm Ưu quỳ gối xuống đất một cách trang trọng, từ trong túi quần móc ra một cái hộp nhỏ tinh xảo rồi từ từ mở ra, một viên kim cương màu hồng hình trứng chim bồ câu phản chiếu ánh sáng chói lọi dưới ánh mặt trời.

“Tiểu Linh, anh yêu em! Anh muốn cùng em trải qua quãng đời còn lại! Mong người con gái duy nhất trong lòng anh sẽ đồng ý với lời tỏ tình của anh.” Thẩm Ưu đại khái có chút khẩn trương, biểu cảm khi nói chuyện có chút mất tự nhiên. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm mà anh biểu đạt, vào giờ phút này anh tình cảm và chân thành như một vị vương tử lịch lãm và thâm tình.

Long Linh nhìn chiếc nhẫn kim cương khổng lồ kia thì có chút không được tự nhiên: “Anh đứng lên trước đi, chúng ta đứng lên rồi nói chuyện.” Đồng thời, cô ra sức đỡ Thẩm Ưu đứng lên. Tuy rằng trong lòng cô vô cùng vui vẻ khi Thẩm Ưu thổ lộ, nhưng sự chênh lệch về mọi mặt giữa hai người khiến trong lòng cô có chút khó có thể vượt qua, nếu nhận lấy thứ quý giá nhưng vậy thì sẽ khiến cô tự hoài nghi tấm chân tình của mình.

Thẩm Ưu thấy cô vẫn chưa trực tiếp trả lời thì có chút nôn nóng: “Em trả lời anh trước đi, có nguyện ý làm bạn gái anh không?”

Long Linh nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch kia của anh thì không nhịn được mà cười nhạo ra tiếng: “Ha hả, làm bạn gái của anh cũng được, nhưng mà……”

“Nhưng mà cái gì!?” Trong lòng Thẩm Ưu lại thêm nóng như lửa.

“Món quà quý giá như vậy em không thể nhận được. Nếu sau khi hai chúng ta ở bên cạnh nhau mà có thể bước vào lễ đường thì đến lúc đó anh hãy giúp em đeo nó vào.”

Thẩm Ưu lập tức vui vẻ đứng lên, ôm Long Linh xoay vòng vòng, sau đó lại ôm lấy cô hôn nồng nhiệt.

Ở phía xa vài vị nhiếp ảnh gia đã chụp một màn này từ các góc độ khác nhau, đây sẽ là một hồi ức tốt đẹp trong cuộc đời của bọn họ, rất đáng được trân trọng.

“Anh cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, em thật sự đã trở thành bạn gái của anh rồi sao?” Thẩm Ưu chưa bao giờ ngốc nghếch như vậy, bày ra bộ dạng ngượng ngùng của chàng trai mới lớn khiến cho Long Linh cười to một cách thoải mái.

Đột nhiên, anh như là nhớ tới cái gì đó rồi lấy điện thoại của Long Linh, sau khi mày mò một chút trên màn hình di động của cô, anh trả lại cho cô. Tiếp theo anh gọi vào số của Long Linh và đặt hai cái di động ở cạnh nhau.

Điện thoại di động của Long Linh hiện lên dãy số của Thẩm Ưu, mà tên đã bị anh đổi thành “Ông xã”. Còn trên điện thoại của Thẩm Ưu thì dãy số của Long Linh đã sớm hiện lên chữ “Bà xã”. Ở trong lòng anh Long Linh là người duy nhất mà anh theo đuổi, không có bất cứ người phụ nữ nào có thể vượt qua cô.

Trong lòng Long Linh càng thêm ngọt ngào, bởi vì cô cảm thấy Thẩm Ưu không hề giống những tên phú nhị đại khác, thích chơi đùa với chuyện tình cảm. Anh ấy yêu đương với mình chính là vì muốn kết hôn. Bất kỳ tình yêu nào không vì mục đích hôn nhân thì đều là trò chơi của những tên lưu manh.

Ngày hôm nay cả hai người đều choáng váng, bởi vì dopamine tiết ra một cách điên cuồng, cũng bởi vì đôi mắt nhìn cả thế giới chỉ còn lại hình ảnh của đối phương. Hai người giống như bị điểm huyệt cười, thường hay đỏ mặt nhìn nhau cười. Quản gia và mấy bảo mẫu đều tránh đi chỗ khác, không ai muốn bị ông chủ mắng trong loại tình huống này.

Sau khi ăn xong cơm chiều, vẻ mặt Thẩm Ưu ngượng ngùng, dùng động tác thô cứng lôi kéo Long Linh đến ngồi xuống tại bãi biển cạnh biệt thự.

“Mấy đóa hồng trong hoa viên rụng thật đáng tiếc, hay là đợi lát nữa anh hái một ít cánh hoa bỏ vào bồn cho em tắm.” Thẩm Ưu nói lời này thật ra không bất cứ ý tứ mờ ám nào cả, nhưng Long Linh lại đột nhiên trở nên thận trọng.

Cô hơi cúi đầu xuống, nhìn từng đợt sóng nhỏ đang không ngừng vỗ vào chân mình, trầm giọng đáp: “Có phải nhanh quá hay không……”

TYT & Ruby team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play