Hôm nay là một ngày nắng to, những chiếc lá đang bay chầm chậm trong gió.

Đoàn xe vận chuyển của tập đoàn Thiên Thành đã đợi ở cổng thôn từ sớm. Mọi người đang tất bật hái nấm. Dù rất bận rộn nhưng mọi người vẫn rất ngay ngắn trật tự để làm việc của mình. Từng sọt từng sọt nấm lần lượt được vác lên xe.

“Thím Nhị Mai, cho nấm lên đây để cân đi.” Long Linh đứng bên cạnh cái cân điện tử để tiếp đón mọi người và ghi chép lại trọng lượng.

Thẩm Ưu đứng trên cao quan sát dòng xe cộ tấp nập ở lối vào thôn. Chỉ cần nấm lần lượt hái xong, anh cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày liền.

Nghiêm Tử Tu vốn là một công tử, gánh cũng không gánh nổi, vác cũng vác không xong, nhưng vì muốn nấm của nhà Long Hiểu Hiểu được đưa lên xe càng sớm càng tốt, anh ấy cũng đã xắn tay áo làm cùng Long Tam Túc, mồ hôi đầm đìa.

“Con gái.” Lúc này, Hà Lan Chi kéo Long Hiểu Hiểu đang đứng một bên xem náo nhiệt, thì thào nói: “Bây giờ Nghiêm Tử Tu đang rất bận, không chăm sóc được cho con. Đây là cơ hội ngàn năm có một, đợi lát nữa con giả bộ ngã đi, mẹ sẽ cùng con đến bệnh viện. Đến lúc đó mẹ sẽ bảo với bác sĩ phá cái thai đi, chứ bụng con càng ngày càng to, e rằng đến lúc đó không thể phá thai được nữa."

Sắc mặt của Long Hiểu Hiểu tái nhợt đi sau khi nghe điều này. Bây giờ đứa bé này đã có thể vận động được rồi, nó cũng đã sớm cùng mình huyết mạch tương liên vì vậy cô ấy cũng đã nảy sinh tình cảm với nó. Cô ấy lắp bắp trả lời: "Mẹ à? Con thật sự chỉ còn con đường này thôi sao?"

“Nếu không con cứ đợi Tiêu Vinh ra tù đi!” Hà Lan Chi có chút khó chịu. Nếu cứ do dự như vậy chắc chắn sẽ xảy ra rắc rối.

"Không! Con không thể sống cả đời với một tù nhân lao động cải tạo được!" Long Hiểu Hiểu có chút kích động. Một người hư vinh như cô ấy thì làm sao có thể chấp nhận vết nhơ của Tiêu Vinh được?

Hà Lan Chi nhiều lần thuyết phục Long Hiểu Hiểu phải đưa ra quyết định ngay lập tức: "Nếu đã như vậy, con còn chần chừ gì nữa? Ngày thường Nghiêm Tử Tu đều nhìn con rất kỹ, bây giờ con có cơ hội tốt như vậy thì phải đưa ra quyết định!"

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ mình, Long Hiểu Hiểu nhìn Nghiêm Tử Tu đang bận rộn trong đám đông, cô ấy rất muốn theo Nghiêm Tử Tu lên thành phố sống. Bây giờ chuyện cô ấy mang thai sớm đã truyền đến tai của mọi người, nếu không ở bên Nghiêm Tử Tu thì sẽ rất khó tìm được đối tượng khác trong địa phương.

Sau khi cân nhắc những cái lợi và cái hại, cuối cùng cô ấy đã đưa ra quyết định. Cô ấy giả vờ ngã xuống đất, hai tay ôm bụng thật chặt không ngừng gào thét, trên mặt tỏ ​​vẻ đau khổ.

"Hiểu Hiểu! Hiểu Hiểu! Con làm sao vậy ?!" Hà Lan Chi ngay lập tức chuyển sang trạng thái diễn xuất, hét lên.

Mọi người người vẫn đang bận rộn nhìn xung quanh nên không rõ lý do.

Nghiêm Tử Tu nghe mẹ vợ gọi Hiểu Hiểu, dây thần kinh của anh ấy liền trở nên căng cứng, anh ấy ném cái gọng kính trong tay đi, vội vàng ôm lấy Hiểu Hiểu vào lòng, gấp đến nỗi nước miếng văng tứ tung: “Hiểu Hiểu em làm sao vậy? Sao em lại bất cẩn như vậy? Tại sao? Thẩm Ưu! Thẩm Ưu đâu rồi? Mau lái xe đưa cô ấy đến bệnh viện!"

Lúc này Thẩm Ưu lon ton chạy tới: "Mau đưa cô ấy lên xe của tôi đi!"

Long Linh cũng vội vàng dậm chân, nhưng hiện tại cô không thể để người dân ở lại đây rồi đến bệnh viện như vậy được: "Thẩm Ưu, anh đưa Hiểu Hiểu đi bệnh viện trước, tôi sẽ xử lý tốt chuyện trong thôn. Toàn bộ số nấm sẽ được chở đến xưởng gia công, tôi sẽ đi tìm mọi người sau."

Long Tam Túc gần như choáng váng khi nhìn thấy Hiểu Hiểu ôm bụng đau đớn, ông ấy là một đại nam nhân nhưng cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

“Lão Long, ông ở lại đây bán nấm, tôi sẽ đến bệnh viện cùng Hiểu Hiểu.” Hà Lan Chi nói xong liền ngồi lên xe đi theo Thẩm Ưu và Nghiêm Tử Tu.

Trên đường đến bệnh viện, Nghiêm Tử Tu lo lắng đến mức hai mắt đỏ lên, nghẹn ngào mấy lần: "Hiểu Hiểu đừng sợ, đứa bé sẽ không sao đâu! Đừng lo, anh ở đây."

Còn Long Hiểu Hiểu và mẹ mình thỉnh thoảng lại lén lút nhìn nhau, Nghiêm Tử Tu rất coi trọng đứa bé này, nếu như đứa bé này bị sảy, liệu anh ta có thay đổi tâm ý với Long Hiểu Hiểu hay không?

"Bụng của em đau quá..." Long Hiểu Hiểu vì ca phẫu thuật lát nữa mà phải giả bộ rất nghiêm túc, nếu không sau này khó mà lừa được anh ấy: "Tử Tu, em sợ, nếu đứa bé này không giữ được thì em phải làm sao đây? "

"Đừng sợ! Thẩm Ưu có quan hệ tốt, đợi lát nữa xem trong viện có bác sĩ nào quen biết không. Tìm chuyên gia xem nhất định sẽ có cách nào đó giữ lại được!"

Thẩm Ưu đang tập trung lái xe thì trả lời: "Tôi có thể yêu cầu viện trưởng sắp xếp một giám đốc khoa sản để khám cho cô. Hiểu Hiểu đừng quá lo lắng, tâm trạng thoải mái thì đứa trẻ sẽ ổn thôi."

Hai mẹ con vốn dĩ tưởng rằng mình đã nắm chắc thắng lợi nhưng trong nháy mắt đã nghẹn tới cổ họng, nhìn thấy mọi chuyện đã sắp thành công, nhưng ngàn tính vạn tính lại không có tính đến việc Thẩm Ưu có năng lực lớn như vậy. Nếu để giám đốc khoa sản đến khám, chắc chắn sẽ bị bại lộ! ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Sau đó, không ai khác trong xe lên tiếng ngoại trừ lời an ủi vô tận của Nghiêm Tử Tu.

Chiếc xe lao vun vút vào tận bệnh viện trong trấn. Để chứng minh cho lời vừa nói, Thẩm Ưu đã gọi điện cho giám đốc khoa sản đến khám.

Hà Lan Chi cho rằng Thẩm Ưu ở đây sẽ làm ngáng đương, nói không chừng còn sẽ vì anh mà bỏ lỡ cơ hội này, cho nên suy nghĩ một chút, bà ấy kéo Thẩm Ưu lại nói: "Kỹ thuật viên Thẩm, hôm nay là một ngày trọng đại trong thôn, sẽ không hay nếu như vì chuyện riêng của gia đình tôi mà cản trở công việc của cậu. Ở đây cậu cũng đã thu xếp xong rồi, hay là cậu cứ về trước đi, nếu có chuyện gì xảy ra thì bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ nhờ Nghiêm Tử Tu gọi điện cho cậu."

Thẩm Ưu nghĩ thấy bà ấy nói cũng đúng. Vốn dĩ đây là công việc nhà của người khác, anh đã làm xong nghĩa vụ của mình với tư cách là một người bạn, nên sẽ hơi lạ khi vẫn tiếp tục ở lại đây. Vì vậy, anh gật đầu cảm ơn bác sĩ và lái xe trở về.

Bác sĩ tiến lên chào hỏi Long Hiểu Hiểu và đi đến giường bệnh: "Cô gái, cô lên giường nằm trước đi, nhớ cởi quần áo ra."

Hà Lan Chi nhìn thấy cơ hội đã đến, vội vàng kéo Nghiêm Tử Tu ra ngoài: "Con ra ngoài đợi đi. Một mình ta ở đây với con bé là được rồi."

Dù sao thì trên cửa khoa sản cũng dán một dòng chữ bắt mắt "Đàn ông không được vào", vì vậy anh ấy cũng không thể tiếp tục nài nỉ, bên cạnh còn có những phụ nữ mang thai khác đang chờ khám, quả thực một người đàn ông cao to như anh ấy đứng ở bên trong thì rất bất tiện.

Sau khi Nghiêm Tử Tu đi đến hành lang tìm một chỗ ngồi xuống, Hà Lan Chi đến gần vị bác sĩ sắp kiểm tra cho Long Hiểu Hiểu và nói nhỏ: "Bác sĩ, không cần khám đâu, chúng tôi không cần đứa bé này, ông có thể phá nó đi."

Bác sĩ bị người mẹ này làm cho có chút hồ đồ, rõ ràng ông ta tới để giữ lại đứa bé bây giờ tại sao lại trở thành phá thai?

Bác sĩ vừa đeo găng tay cao su vừa hỏi lý do: "Hai người sợ vì té ngã nên đứa bé sẽ sẩy sao? Chờ tôi kiểm tra xem âm đạo có chảy máu không rồi sẽ đưa cô đi siêu âm B, sau khi có kết quả rồi mới quyết định giữ thai hay phá thai."

Long Hiểu Hiểu nằm trên giường sợ hãi đến mức run bần bật, cô ấy đáp lại một cách yếu ớt: "Bác sĩ, tôi không bị ngã. Chỉ vì không muốn sinh đứa bé này ra nên mới nói dối. Tôi đến bệnh viện với mục đích phá thai, nhưng tôi không thể để chồng tôi biết sự thật. Chúng tôi còn chưa kết hôn, tôi không muốn có thai trước khi cưới. Hãy để anh ấy nghĩ rằng đứa bé bị sảy và buộc phải phá bỏ."

Bác sĩ bất lực, thở dài, sốt ruột tháo đôi găng tay cao su vừa đeo, ném vào thùng rác. Ông ta nghiêm túc nói với hai mẹ con: "Là một bác sĩ, tôi không thể lừa dối mọi người về bệnh tình, cô muốn phá thai thì đó là quyền tự do của cô, nhưng tôi tuyệt tối sẽ không nói dối chồng cô!"

Long Hiểu Hiểu mặc quần vào, lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, cô ấy phải làm gì bây giờ?

Hà Lan Chi nghĩ nếu đã đi đến bước này rồi, không bằng cứ liều một phen!

"Bác sĩ, cứ kiểm tra cho con bé trước đi. Không phải muốn đi siêu âm B sao? Ông cứ cho giấy đi chúng tôi sẽ đi siêu âm." Nhất định phải khám xong, nếu không Nghiêm Tử Tu sao có thể tin được Long Tiểu Tiểu thật sự bị ngã rất nghiêm trọng? Đến lúc đó sau khi có kết quả thì chỉ cần nói dối với Nghiêm Tử Tu rằng bác sĩ phải vội xem kết quả nên không thể để cho Nghiêm Tử Tu xem qua là được.

Bác sĩ không còn cách nào khác, chỉ có thể viết một phiếu chỉ định để bọn họ đi siêu âm B rồi tính tiếp.

Trong phòng siêu âm B, bác sĩ dùng máy dò liên tục trượt trên bụng Long Hiểu Hiểu, gel bôi trơn lạnh lẽo chạm vào khiến cô ấy nổi da gà.

Bây giờ đúng là leo lên lưng cọp rồi thì rất khó xuống! Một lời nói dối phải cần vô số lời nói dối khác để che đậy.

Vừa lúc cô ấy đang lo lắng, bác sĩ nói: "Cô gái, đây là con đầu lòng của em sao? Trước kia đã từng kiểm tra thai chưa?"

“Là con đầu lòng, trước đó em chưa từng kiểm tra.” Long Hiểu Hiểu thành thật trả lời.

Bác sĩ tiếp tục trượt chiếc máy qua lại trên bụng cô ấy, kết quả khiến cô vô cùng ngỡ ngàng: "Em gái à, nội mạc tử cung của em rất mỏng. Em có thai với chồng lâu chưa?"

Long Hiểu Hiểu không hiểu bác sĩ nói nội mạc tử cung của cô ấy rất mỏng là có ý gì, nhưng đứa bé này quả thật là sau khi ở với Tiêu Vinh vài tháng thì mới có: "Em đã mang thai vài tháng rồi. Em cũng chưa kết hôn và cũng không muốn có con."

Vị bác sĩ cao giọng nói: "Vậy em có thể thuận lợi mang thai đứa bé này thì thật là may mắn! Đứa bé cũng phát triển rất tốt, nếu như phá thai thì sau này sẽ khó thụ thai hơn, thậm chí có thể bị vô sinh! Tôi đề nghị em nên suy nghĩ kỹ, tốt hơn là nên bàn bạc với gia đình trước khi đưa ra quyết định! "

Sau khi khám xong, không biết bằng cách nào mà cô ấy đi đến được với mẹ mình, trong đầu cô ấy chỉ nghĩ đến chuyện vô sinh. Nếu sau khi phá thai mà không thể mang thai lại, dựa vào mức độ coi trọng con cái của Nghiêm Tử Tu thì nhất định sẽ không lấy mình. Thậm chí nếu cô ấy kết hôn rồi mà không thể sinh được con thì cũng buộc phải ly hôn mà thôi.

Cô ấy nói dối là muốn đi vệ sinh và kéo mẹ mình vào nhà vệ sinh. Sau khi đừa tờ báo cáo kết quả kiểm tra cho Hà Lan Chi, cô ấy nói lại những lời của bác sĩ một lần nữa.

Hà Lan Chi đọc xong tờ bệnh án thì gần như là suy sụp không thể đứng vững: "Thật là oan nghiệt mà! Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Cứ sinh đi! Dù sao anh ấy cũng nghĩ rằng đứa bé này là của anh ấy!" Long Hiểu Hiểu cắn môi nói ra suy nghĩ của mình.

Chuyện đã tới nước này liệu còn có cách nào khác sao?

Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng cả hai người họ quyết định sinh đứa bé ra.

Sau khi Long Hiểu Hiểu bước ra khỏi nhà vệ sinh, Nghiêm Tử Tu lập tức đi tới đỡ cô ấy, lo lắng hỏi: "Báo cáo kết quả đâu? Kết quả thế nào? Đứa bé không sao chứ?"

Nhìn thấy bộ dạng của Nghiêm Tử Tu, hai mẹ con cô ấy càng chắc chắn rằng quyết định này là đúng.

"Trong cái rủi có cái may, đứa nhỏ hoàn toàn không bị gì. Để bác sĩ kê đơn thuốc dưỡng thai và các yếu tố vi lượng là có thể về nhà rồi." Hà Lan Chi miễn cưỡng mỉm cười và đưa tờ báo cáo cho Nghiêm Tử Tu.

Nhìn thấy tờ báo cáo màu đen kia Nghiêm Tử Tu cũng an tâm phần nào, anh ta cười hả hê xoa xoa lưng cho Long Hiểu Hiểu rồi nói: "Cũng may là động thai nhẹ. Đợi anh xong việc, anh sẽ dẫn em đi ăn món ngon. Mẹ, may là mẹ cũng ở đây, nếu không con cũng không biết phải làm gì cả. "

Hà Lan Chi nhìn người đàn ông luôn miệng gọi mình là mẹ, trong lòng bà ấy vô cùng phức tạp. Đành phải đi một bước rồi lại tính một bước vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play