Bầu không khí trong nhà trong nháy mắt xấu hổ đến cực điểm, Long Linh cùng Thẩm Ưu ngược lại rất thản nhiên, bọn họ chỉ lo gói sủi cảo không muốn tham gia vào chuyện của Long Bạch và Tiểu Mai.

“Dượng, dì Trần, cháu đến chúc tết hai người đây! Chúc hai người sức khỏe dồi dào, tiền vào như nước!” Long Hiểu Hiểu chống nạng rất bất tiện nhưng vẫn mặc váy, thật sự là bất cứ lúc nào cũng không bạc đãi bản thân.

“Hiểu Hiểu tới rồi. Tiểu Linh mau mau đi đỡ con bé một cái đi.” Trần Yên Phương đứng lên, chỉ là đang dang dở việc trong tay nên bà chỉ đành phải nhờ Long Linh ra đón cô ấy.

Chuyện của Long Hiểu Hiểu làm ầm ĩ ở trong thôn mọi người đều biết, hai người già cũng không tiện nói gì chỉ có thể nói: “Năm mới hy vọng cháu sức khỏe dồi dào. Sức khỏe tốt thì cái gì cũng tốt.”

Chỉ là Long Hiểu Hiểu chân không tiện như vậy còn đến chúc Tết cũng là có mục đích khác. Cô ấy muốn tới hỏi thăm tin tức của Nghiêm Tử Tu một chút, trùng hợp Thẩm Ưu cũng ở đây nên cô ấy liền len lén hỏi một câu: “Tử Tu có tin tức gì không?”

“Không có. Khoảng thời gian trước năm mới, tôi bận đến sứt đầu mẻ trán cũng không liên lạc với anh ta. Không bằng tự mình gọi điện thoại chúc Tết anh ta đi, thuận tiện hỏi thăm một chút.” Thẩm Ưu đương nhiên là biết tâm trạng của Nghiêm Tử Tu, cho dù là ai thì cũng có chút nghĩ không ra.

Long Linh rót trà nóng cho mọi người, đem đồ ăn nhẹ cùng hoa quả đều đặt tới trước mặt cô ấy: “Qua năm mới không phải sẽ trở về sao? Đừng lo lắng, trưa nay ăn sủi cảo cùng nhà tớ đi”

Chủ yếu là ở trước mặt Long Bạch cùng người mới của anh ta không tiện tiếp tục thảo luận về đề tài này, Long Hiểu Hiểu liền không tiếp tục truy hỏi nữa. Nhưng với tư cách là chị em tốt của Long Linh, cô ấy sao lại có thể để cô gái tên là Tiểu Mai này vào mắt được.

“Cô Tiểu Mai mặc cái áo khoác hoa này không phải là loại áo mới hot năm nay sao? Một bông hoa màu đỏ lớn như vậy trông giống như phong cách cổ điển.” Giọng điệu âm dương quái khí này của Long Hiểu Hiểu chọc cho Long Linh thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Tiểu Mai từ trước đến nay ăn mặc rất quê mùa, vừa nhìn đã biết là người quanh năm ở trong khe núi chưa từng ra ngoài gặp qua sự đời. Cô ấy tựa như không nghe ra ý tứ ở trong lời nói của Long Hiểu Hiểu, chỉ là xấu hổ đỏ mặt cúi đầu cười ngây ngô:“ Để cô chê cười rồi. Tôi cũng chỉ có mấy bộ quần áo mặc qua lại như vậy, cũng là tìm thợ may trong thôn làm. Tuy rằng không đẹp bằng đồ mua bên ngoài, nhưng ăn mặc vừa ôm sát cơ thể vừa ấm. Giá cả lại phải chăng. Nếu cô thích, tôi có thể giới thiệu cô đến nhà thợ may đó để may vài cái.”

Long Hiểu Hiểu bị những lời này của cô ấy làm cho ngây người, cô ấy nhìn Long Bạch chặc lưỡi nói: "Phi phi... Long Bạch, người ta đến nhà anh ăn tết anh ngay cả một bộ quần áo cũng không nỡ mua, cũng quá keo kiệt rồi.”

Long Bạch mặt xanh một trận trắng một trận. Anh ta vốn coi Tiểu Mai là người thay thế thì làm sao có thể nghĩ đến việc mua cho cô ấy một bộ quần áo mới đây? Bị Long Hiểu Hiểu không chút lưu tình trực tiếp vạch trần như vậy thật sự rất khó chịu, nhưng đối mặt với loại tình huống này cũng không dám nổi giận, đành phải giải thích lung tung: “Là mẹ tôi trong lúc nhất thời quyết định gọi Tiểu Mai đến ăn tết, các cửa hàng đều đóng cửa nên không có chỗ mua.”

Thấy Long Bạch khó xử như vậy, Tiểu Mai lập tức nắm lấy cánh tay anh ta ngoan ngoãn nói: “Qua năm mới là tới mùa xuân rồi, mua quần áo cũng không mặc được mấy ngày. Đợi thời tiết ấm hơn một chút rồi mua sau.”

Thẩm Ưu thấy cô gái tên Tiểu Mai này cũng là thật lòng muốn cùng Long Bạch sống qua ngày, không đành lòng để một cô gái rốt cuộc đến cuối cùng cũng không có gì, liền có ý tốt nói một câu: “Long Bạch thật là may mắn đó, một cô gái chu đáo như vậy lại để anh gặp được. Nhưng mà, Tiểu Mai cô vẫn không hiểu đàn ông, ngàn vạn lần không thể đối với đàn ông quá tốt, tốt quá sẽ dễ bị người ta xem nhẹ. Khi tức giận thì phải tức giận, lúc muốn quà thì phải có được quà. Không lạnh không nóng mới có thể làm cho trong lòng đàn ông có bận tâm.”

“Thì ra là như vậy. Anh Long, đầu xuân anh nhất định phải mua cho em một bộ quần áo mới.” Tiểu Mai dùng cằm đặt lên vai Long Bạch ánh mắt làm nũng trông mong nhìn anh ta.

Long Bạch cả người không được tự nhiên di chuyển thân thể: “Được! Anh nhất định sẽ đưa em đi mua. ”

Lúc anh ta nói lời này theo bản năng nhìn thoáng qua Long Linh, nhưng Long Linh người ta căn bản mặt không gợn sóng, như thể tất cả những chuyện này cô đều không nghe thấy, vẫn tự mình gói sủi cảo: “Mẹ, con thấy trước tiên đem sủi cảo đã gói xong bỏ vào nồi nấu đi thôi. Thẩm Ưu từ trong thành phố lái xe tới đây nhất định là chưa ăn sáng, nấu trước một ít cho anh ấy ăn lót dạ.”

“Tiểu Linh thật có tâm. Anh phụ em một tay.” Thẩm Ưu cao hứng, cầm một cái đĩa lớn đem sủi cảo đã gói xong vào phòng bếp.

Sau khi hai người bọn họ rời đi, Long Hiểu Hiểu cố ý nói: "Kỹ thuật viên Thẩm này rõ ràng là đang theo đuổi Long Linh. Dì Trần, dì không nhìn ra sao?”

Long Tôn Vượng nhìn vợ của mình lại không tiện đáp lời.

“Cháu vừa nói như vậy dì nhìn lại thấy cũng rất giống nha.” Trần Yên Phương hình như phát hiện ra cái gì đó: “Tiểu Thẩm này đối với chúng ta thật sự rất tốt a.”

“Dì Trần, lần trước cháu ngồi trên xe của kỹ thuật viên Thẩm đã cảm thấy xe của anh ấy đặc biệt thoải mái, nên cháu tò mò lên mạng tra một chút. Dì đoán chiếc xe này giá bao nhiêu?” Long Hiểu Hiểu trừng lớn mắt tới mức sắp rơi ra ngoài.

“Bao nhiêu?” Trần Yên Phương, Long Tôn Vượng và Long Bạch cơ hồ đồng thanh hỏi ra miệng.

“Chiếc xe này tên là Land Rover, là xe nhập khẩu. Vậy mà lại có giá một, hai trăm vạn đây! Một người trong một gia đình bình thường có thể mua một chiếc xe tốt như vậy sao? Cháu thấy lai lịch của kỹ thuật viên Thẩm này cũng không nhỏ đâu.” Long Hiểu Hiểu vừa nói vừa không ngừng nhìn về phía phòng bếp, sợ những lời này của mình bị Thẩm Ưu nghe thấy.

Long Bạch thiếu chút nữa ngã khỏi ghế. Sắc mặt anh ta trắng bệch có chút bối rối kéo Tiểu Mai muốn rời đi: “Cháu quên mất hôm nay cậu cháu tới, buổi trưa chắc là không ở lại ăn được.Tụi cháu phải đi về đây.”

Long Hiểu Hiểu thấy mình thành công đuổi hai vị khách không mời mà đến này đi về thì có chút dương dương đắc ý: “Dì Trần, bây giờ chúng ta có thể mở bụng ăn sủi cảo rồi!”

Đèn lồng đỏ thẫm trên hành lang không ngừng đung đưa trong gió bắc vù vù, màu đỏ rực kia làm cho mùa lạnh này được tô điểm thêm bầu không khí vui vẻ.

Khi giá cả chiếc xe của Thẩm Ưu được lan truyền ở trong thôn, đã có người đồn đoán về mối quan hệ giữa anh và chủ tịch.

Chớp mắt đã hết Tết, qua mười lăm ngày này là xem như đã chính thức qua Tết.

Tháng hai là lúc trồng nấm hương và nấm ngân nhĩ, cùng với sự nhiệt tình ngất trời của mọi người, nấm ở trong nhà kính đã được trồng, đồng thời một tin đồn nhỏ cũng được tùy tiện truyền ra.

Dương Nhị Mai vốn không có tiền xây nhà kính trồng nấm, con trai bà ta đã lấy hết số tiền tích góp được để cưới vợ, nên bà ta đành phải miễn cưỡng lấy hai mẫu đất trồng nấm hương và nấm ngân nhĩ.

Bà ta cũng không biết tin tức là ai truyền ra trước, dù sao thì bà ta cũng tin.

Nơi nào có thị phi thì nơi đó có Dương Nhị Mai.

“Trời ơi! Điều này thật là đáng ngạc nhiên và kì lạ hơn một bộ phim truyền hình! Không nghĩ tới kỹ thuật viên Thẩm là con riêng của chủ tịch Thẩm? Khó trách lại lén lút về nông thôn như vậy, còn không cho người ngoài biết. Không biết Long Linh có biết chuyện này hay không? Nếu là con riêng sợ là không thể quang minh chính đại, Long Linh đi theo cậu ấy sẽ có cuộc sống tốt đẹp hay không?” Một người phụ nữ lau mồ hôi trên trán bằng một chiếc khăn phủ trên đầu.

“Có tiền là được! Mặc kệ cậu ấy có phải là con riêng hay không, một chiếc xe liền hơn một trăm vạn, bà còn lo Long Linh không sống tốt sao?” Trong mắt Dương Nhị Mai chỉ có tiền mới có thể làm cho cuộc sống thoải mái. Nếu có thể lựa chọn lại bà ta nhất định sẽ chọn một người đàn ông có điều kiện tốt hơn.

Trong thôn tin tức nổ tung, Long Linh lại bình tĩnh đến công ty Thiên Thành trong trấn để báo cáo.

Tuy rằng không khí ở chi nhánh không giống như tổng công ty, nhưng cả một tòa nhà nhỏ đều là văn phòng làm việc.

Điều trùng hợp nhất chính là trợ lý của cô lại là anh chàng thư sinh mặt búng ra sữa mà cô đã gặp ở hội nghị thường niên ngày hôm đó.

“Giám đốc Long, tôi tên là Toàn Kiện Tân, từ hôm nay tôi chính là trợ lý của cô.” Chàng trai tên Toàn Kiện Tân này nhất thời không nhận ra Long Linh.

Long Linh ngày đó ăn mặc tao nhã như vậy, hôm nay cô lại mặc âu phục chuyên nghiệp buộc tóc đuôi ngựa, cũng khó trách anh ta không nhận ra. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Ngày đó lầm tưởng cậu là nhân viên phục vụ thật sự là xin lỗi nhé. Trong công việc sau này cũng xin trợ lý Toàn giúp đỡ nhiều hơn nữa!” Long Linh thập phần khách khí chào hỏi anh ta.

Toàn Kiện Tân trong nháy mắt bị sượng lại, chờ đến khi anh ta phục hồi lại tinh thần thì Long Linh đã đi đến bàn làm việc của mình để sửa sang lại đồ đạc. Cô đặt túi của mình ở chính giữa bàn, thoải mái ngồi trên ghế xoay cảm nhận được môi trường văn phòng thoải mái như vậy.

“Giám đốc Long.” Toàn Kiện ôm tới một đống tài liệu đặt lên bàn làm việc vô cùng lúng túng tiếp tục nói: “Đây là những văn kiện bàn giao, mời cô xem qua. Bởi vì cô là giám đốc khu vực, không cần lúc nào cũng đến công ty, cho nên tôi thừa dịp bây giờ đưa hết cho cô. Còn nữa, sau này tôi là người đi theo cô bất cứ lúc nào, cô muốn đi đâu trước tiên phải gọi điện thoại cho tôi biết, như vậy tôi mới có thể sắp xếp xe cho cô và các vấn đề liên quan.”

Long Linh nhìn một đống văn kiện thì nhất thời cảm giác được gánh nặng trên vai mình rất nặng nề. Những thứ này nhất định phải xem qua một lần, sau khi xem xong còn phải trở về giúp mọi người trong thôn làm tốt công tác sản xuất.

Cô vùi đầu vào trong đống văn kiện, vừa nhìn một chút thì đã trôi qua bốn năm tiếng đồng hồ, đợi đến khi cô cảm thấy mỏi mắt thì đã sớm qua giờ cơm trưa rồi.

“Giám đốc Long, ăn chút gì đó rồi mới xem tiếp.” Toàn Kiện Tân mới chu đáo bưng tới đồ ăn nóng hổi.

Long Linh đứng dậy duỗi lưng, nhanh chóng gắp vài đũa ăn rồi lại trở về trước bàn làm việc tiếp tục xem tài liệu. Nếu không tranh thủ từng giây từng phút thì chỉ sợ là trước khi trời tối sẽ không xem xong, nơi này lại không có chỗ cho cô ngủ lại, đến lúc đó chỉ có thể ở lại khách sạn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cô đã thua thời gian, chờ cô đọc xong hết tất cả các tài liệu thì trời đã tối.

Toàn Kiện Tân bưng một tách cà phê gõ cửa đi vào: “Giám đốc Long có muốn tôi gọi điện thoại cho tài xế đưa chìa khóa rồi tôi đưa cô về thôn không?”

Vừa nghe muốn dùng xe của công ty thì Long Linh hơi do dự, ngày đầu tiên đi làm đã để cho xe của công ty đặc biệt đưa mình về nhà hình như có hơi không ổn, sợ là sẽ làm cho người khác nghĩ rằng mình làm giá. Vì vậy, cô vội vàng xua tay: “Không cần, không cần, sớm đã qua giờ tan làm rồi, anh cũng tan làm về nhà đi. Tôi còn có sắp xếp khác anh không cần phải quan tâm đến tôi.”

Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, bản thân có thái độ kiêu ngạo trước mặt nữ giám đốc này, nên bây giờ anh ta cũng chỉ có thể hèn mọn một chút, còn chưa hiểu được tính tình của cô mà tùy tiện đưa ra ý kiến thì không tốt. Toàn Kiện Tân đành phải nghe theo sự sắp xếp của cô: “Được rồi. Giám đốc Long đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì cô cứ gọi điện thoại cho tôi. Tôi mở máy 24/24. Vậy tôi tan làm trước đây.”

Đợi Long Linh đi ra khỏi tòa nhà văn phòng thì trời đã tối đen như mực, cô đột nhiên có loại cảm giác ớn lạnh. Trước mắt đã không còn xe buýt trở về thôn rồi, trước tiên tìm một chỗ ăn chút cơm rồi mới đến khách sạn thuê phòng ở lại một đêm thôi.

Mới đi chưa được mấy bước thì trước mặt đột nhiên có một luồng ánh sáng chói lóa dội vào người, theo phản xạ cô liền nhắm mắt lại.

Cửa kính xe hạ xuống, một giọng nói quen thuộc gọi cô: “Nha đầu ngốc.”

TYT & Ruby team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play