“Dì Trần, Long Linh đâu rồi ạ?” Long Hiểu Hiểu mặc chiếc đầm thời thượng, hai chân chỉ mặc một đôi tất lụa mỏng, cùng một đôi boots cao cổ, bước xuống từ xe của Tiêu Vinh.

Trần Yên Phương đang định đi với Long Tôn Vượng đến cuộc họp của Ủy ban thôn, liên quan đến việc thuê đất để xây dựng nhà kính trồng nấm.

Nhìn thấy Long Hiểu Hiểu bước xuống từ trên xe của một người đàn ông xa lạ, Trần Yên Phương không nhịn được mà liếc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái thêm một lần nữa, rồi sau đó mới trả lời: “Đi đến nhà kế bên rồi.”

Bọn họ đang nói chuyện với nhau thì Long Linh đi từ nhà kế bên về.

“Hai đứa nói chuyện với nhau đi, dì đi với chú đến cuộc họp của Ủy ban thôn.” Trần Yên Phương chào hỏi một tiếng với Long Hiểu Hiểu rồi liền đi với Long Tôn Vượng đến Ủy ban thôn. Long Hiểu Hiểu nhìn thấy Long Linh ăn mặc tùy tiện như vậy, lại còn để mặt mộc thì không nhịn được mà cau mày, tặc lưỡi nói: “Chậc chậc chậc, Long tiểu thư, cậu là muốn xuống ruộng cày hả? Còn không mau vào nhà sửa soạn lại, bộ dạng hiện tại của cậu khi đi lên thị trấn, không cần ai giới thiệu thì người khác cũng biết cậu đến từ nông thôn.”

“Nông thôn thì đã làm sao? Tớ không cảm thấy làm người nông thôn là chuyện mất mặt.” Long Linh rõ ràng có chút không vui.

“Được được được, tớ sai rồi, tớ sai rồi có được không? Long tiểu thư xin cậu nhanh đi vào thay bộ quần áo khác đi, thuận tiện trang điểm một chút có được không?”

Long Linh nhìn nhìn cô gái trước mặt, trang điểm đậm như một cô dâu, cô chỉ có thể than nhẹ một tiếng rồi xoay lưng vào nhà.

Qua 10 phút sau, Long Linh không nhanh không chậm mà bước ra, cô thay một chiếc áo khoác lông vũ ngắn màu xanh dạ quang, phía dưới phối với quần jean, diện một đôi boots Martin cổ ngắn, cả người trông trẻ trung, tràn đầy sức sống mà không mất đi sự thời thượng. Tóc đuôi ngựa buộc cao thắt thành bím tóc ba lọn, trông nghịch ngợm lại có phần nữ tính.

Người đàn ông ngồi trên xe không nhịn được mà ấn cửa kính xe xuống để chào cô: “Xin chào, anh tên là Tiêu Vinh.”

“Xin chào” Long Linh chỉ hướng về phía anh ta gật đầu nhẹ một cái rồi mở cửa xe ngồi vào phía sau.

Long Hiểu Hiểu nhìn thấy hành động của Tiêu Vinh thì có chút không vui, cô ấy ngồi ở ghế phó lái cố ý nói: “Long Bạch nhà cậu đồng ý cho cậu lên thị trấn chơi sao?”

Câu này của cô ấy chính là muốn nhắc nhở Tiêu Vinh rằng Long Linh đã có chủ rồi.

“Anh ấy không nói gì cả.” Long Linh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bình thản trả lời.

Tiêu Vinh ngẩng đầu nhìn người ngồi phía sau qua kính chiếu hậu một cái rồi khởi động xe.

Lúc này, Long Bạch ở trong phòng nghe được tiếng khởi động của xe ô tô thì liền mở cửa ló nửa người ra nhìn, vừa hay bốn mắt nhìn nhau với Long Linh đang ở trong xe, khuôn mặt anh ta có chút đông cứng.

Nhìn thấy chiếc xe càng đi càng xa anh ta có chút hối hận, không nên để Long Linh tiếp xúc với những người này. Có lẽ trong lòng anh ta đang cảm thấy tự ti mặc cảm.

Xe đi được 1 tiếng mới đến thị trấn, Long Linh mấy tháng nay không đến thị trấn dạo chơi rồi.

“Đến rồi.” Xe dừng trước cửa của một khách sạn.

Long Hiểu Hiểu ấn cửa kính xe xuống, ló đầu ra nhìn xung quanh: “Không phải nói dự tiệc sao? Sao lại đến khách sạn?”

Đây là khách sạn cao cấp nhất ở thị trấn, ngoài chỗ ở ra còn có nhà hàng Trung, Tây và quán bar.

Trước đây Long Hiểu Hiểu cũng có nghe nói qua nơi này có chỗ dừng chân, nhưng cũng chưa thực sự đến, cho nên cô ấy không biết bên trong còn có các loại dịch vụ khác.

“Họ có bao một phòng riêng trong quán bar ở tầng 30, nếu tối nay các em không muốn về nhà thì có thể xuống phòng khách ở tầng dưới để qua đêm.” Ở trong thôn, Tiêu Vinh cũng coi như có chút mặt mũi, cha anh ta bán thịt tiết kiệm tiền cho anh ta đi đầu tư, sau khi ra trường, anh ta theo chân các bạn học lên thị trấn tìm hướng đi mới, mặc dù hiện tại chưa kiếm được bao nhiêu tiền nhưng mối quan hệ rất rộng.

“Buổi tối chúng ta về lại thôn đi.”

Long Linh lập tức từ chối. Có thể đi là đã phá lệ rồi, buổi tối còn qua đêm ở khách sạn thì không biết sẽ bị đồn thổi thành cái dạng gì.

“Được thôi, đến lúc đó anh sẽ đưa bọn em về nhà. Đi thôi, lên lầu đi.”

Tiêu Vinh dừng xe ở bãi đậu xe rồi dẫn hai người bọn họ lên thẳng tầng 30 bằng thang máy.

Sau khi đến tầng 30, hai cô gái mới phát hiện ở đây có một chốn thần tiên khác.

Các mỹ nữ mặc váy ngắn đang đứng hai bên cửa đón khách: "Hoan nghênh quý khách !”

Tiêu Vinh ngẩng đầu ưỡn ngực trực tiếp làm lơ bọn họ, dẫn theo hai cô gái tiến vào phòng riêng lớn nhất, trên đường còn giới thiệu với bọn họ: “Vốn dĩ quán bar này không mở cửa vào ban ngày, nghe nói hôm nay là sinh nhật của cháu ngoại Bí thư Huyện ủy, anh ta đã bao hết chỗ này rồi.”

“Anh quen biết với cháu ngoại của Bí thư Huyện ủy sao?” Ánh mắt của Long Hiểu Hiểu lóe lên một tia sùng bái. Đối với cô ấy, quan chức lớn nhất mà cô ấy từng gặp đó là Bí thư chi bộ thôn, thậm chí còn chưa được gặp qua Trưởng trấn. Không ngờ Tiêu Vinh lại có bản lĩnh đó.

Trên mặt Tiêu Vinh thoáng hiện ra một chút ngượng ngùng khó phát giác. Anh ta hắng giọng nói: “Bạn học của anh quen biết, anh ta muốn giới thiệu cậu ấm đó cho anh quen biết, trước lạ sau quen, lần sau cũng xem như là người quen rồi. Ha ha...”

Long Linh nghe mà cũng thấy ngượng ngùng, khóe miệng không nhịn được mà giật giật vài cái. Đây là loại chuyện gì vậy? Người ta đều không quen biết anh ta, mà anh ta lại còn dắt theo hai cô gái tới chơi, đây được tính là lợi dụng ăn uống miễn phí đúng không?

“Đúng rồi! Kết giao nhiều với những người ở tầng lớp trên thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người ở tầng lớp trên.” Sự ngụy biện của Long Hiểu Hiểu cũng coi như là đã đạt đến một trình độ nhất định rồi.

Thời khắc này, Long Linh thật sự cảm thấy hai người này đúng là xứng đôi vừa lứa.

Sau khi vào phòng riêng, cảnh ăn uống thác loạn bên trong khiến Long Linh vô cùng hối hận, mà Long Hiểu Hiểu thì lại thể hiện ra rất hào hứng như thể đây mới là môi trường mà cô ấy nên sống, vừa bước vào phòng đã uốn éo với anh chàng DJ điển trai.

Trong phòng có đủ cả nam và nữ, một số đang lắc xúc xắc uống rượu, một số đu đưa theo tiếng nhạc chói tai, còn có các cặp nam nữ khác trốn vào góc phòng chơi trò ám muội.

Vào lúc này, một người trông khá giống Tiêu Vinh nhưng có chút mập đi qua đây, anh ta cười vỗ vỗ vai Tiêu Vinh lớn tiếng nói:“Đi! Tôi giới thiệu anh với cậu chủ Hứa!”

Anh ta là người bạn học trong miệng của Tiêu Vinh, mà cậu chủ Hứa chính là cháu trai của Bí thư Huyện ủy, là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay.

“Bọn em tìm một chỗ ngồi đi, trên bàn có thức ăn và nước uống, các em cứ dùng thoải mái, anh đi một chút rồi quay lại!” Tiêu Vinh nói lớn tiếng với Long Hiểu Hiểu. Bởi vì âm nhạc trong phòng riêng này quá ồn, nói chuyện hơi nhỏ một chút thì người khác căn bản không thể nghe thấy.

Đây chính xác là những gì mà Long Linh muốn, cô chỉ muốn âm thầm đến rồi âm thầm đi. Vì vậy cô tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhìn Long Hiểu Hiểu đang lắc lư đầu ở giữa phòng, cô cảm thấy vô cùng buồn chán.

Nhiệt độ trong phòng được chỉnh rất thấp, mới ngồi xuống một lát mà Long Linh đã cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Lấy từ trên bàn một chai nước, chuẩn bị mở ra uống. nhưng mở cả nửa ngày vẫn không mở ra.

Lúc này, một bàn tay to lớn nhanh chóng đoạt lấy chai nước uống trong tay cô, không cần tốn nhiều sức đã dễ dàng mở nắp ra rồi đưa lại cho cô.

Long Linh nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười rồi gật đầu tỏ ý cảm ơn.

Người đàn ông cũng hướng cô gật đầu đáp lại, sau đó cũng giống như Long Linh buồn chán xem người khác chơi.

Người đàn ông này mặc một bộ tây trang thoải mái dịu dàng, tóc ngắn được cắt ngắn trông rất có tinh thần, nhìn khuôn mặt đại khái là khoảng hơn hai mươi tuổi. Anh một mình ngồi trên ghế sofa thỉnh thoảng uống một ngụm rượu trong chai.

Mặc dù hai người ngồi cạnh nhau nhưng không có ý định làm quen nhau, mỗi người đều tự dùng cách riêng của mình mà giết thời gian.

Lúc này, âm nhạc đột nhiên ngừng lại, một người đàn ông toàn thân bao trùm sự lãnh đạm hiếm thấy bước lên sân khấu DJ cầm micro lên nói: “Cảm ơn các bạn đã đến dự bữa tiệc sinh nhật của tôi. Hiện tại đã 11 giờ rồi, tôi đã bao cả nhà hàng ở dưới tầng hai, ai đói rồi có thể xuống ăn một chút đồ ...”

“Quả nhiên là con nhà giàu.” Long Linh yếu ớt nói một câu.

Người đàn ông bên cạnh bị câu nói quái lạ của cô chọc cười, anh nâng chai bia trong tay lên chạm vào chai nước giải khát của Long Linh, có ý muốn kính cô một ly.

Long Linh không có dự định cho anh mặt mũi, đứng lên và nói: “Xin lỗi, tôi muốn xuống dưới ăn chút đồ ăn.” Nói xong cô tự mình đi ra ngoài.

Có thể thấy trên mặt người đàn ông đó vẫn có ý cười, hoàn toàn không để tâm đến hành động của Long Linh.

Long Linh vốn muốn đi thang máy xuống tầng hai, nhưng cô bị một người đàn ông say rượu chặn lại ở trước cửa thang máy: “Người đẹp, đi một mình sao? Cùng anh đi uống một ly đi?”

“Đi chỗ khác! Buông tôi ra! Tôi không uống rượu!” Long Linh dùng lực đẩy mạnh tên ma men này ra.

Tên ma men nổi lên hứng thú, cơ thể gần như muốn dán lên người cô, miệng đầy mùi rượu, hôi đến mức có khiến người ta chết ngạc: “Đừng a, anh đây thuộc thế hệ phú nhất đại, nếu em đi theo anh, anh sẽ tặng em một chiếc xe hơi, như thế nào ?”

“Ồ! Tôi sợ là anh đã say đến không biết gì rồi! Tránh ra! Còn không buông ra là tôi la lên đó!” Long Linh dùng hai tay gắt gao chống ngực tên ma men, dùng cái này để bảo trì khoảng cách giữa hai người.

“Đừng có không biết tốt xấu! Tôi nhìn thấy dáng vẻ quê mùa của cô nên mới muốn cho cô cơ hội để đổi đời!” Lời nói của tên ma men này càng ngày càng quá đáng, nói giống như là Long Linh nên cảm ơn sự quấy rối của anh ta. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Đồ thần kinh! Có ai không! Mau đến đây!” Long Linh không thể chịu được nữa mà hét lên.

Vốn dĩ tầng này đã được cháu trai của Bí thư Huyện ủy bao rồi, những người đến đây chơi đều là bạn của anh ta. Cho dù những tên phục vụ này kia có nhìn thấy Long Linh bị người khác quấy rối thì cũng không dám tới ngăn cản. Ai biết được sẽ đắc tội với vị đại nhân vật nào? Cho nên tất cả bọn họ đều giả bộ như không nhìn thấy, tự làm việc của mình.

“Lão Kỳ, ban ngày mà đã say thành như vậy, vẫn nên về nhà sớm đi!” Người đàn ông bước tới kéo con ma men này ra khỏi người của Long Linh. Nghe giọng điệu anh nói như kiểu không chỉ quen biết mà còn rất thân thuộc: “Một khi uống say là không nhịn được mà đi tìm gái đẹp! Sớm muộn gì cậu cũng sẽ gặp rắc rối!”

Tên ma men ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông rồi cười hehe vẩy tay nói: “Ngày thường chỉ cần tôi vừa đưa tiền ra thì những người phụ nữ kia đều ước gì tôi có thể chạm vào họ. Ai mà biết được hôm nay lại gặp phải cô gái có tính tình ương ngạnh như thế này.” Anh ta nói xong thì loạng choạng bước đi.

“Cảm ơn anh!” Long Linh xấu hổ, chật vật sửa lại quần áo của bản thân, người vừa giải vây giúp cô là người đàn ông ngồi bên cạnh khi nãy.

Cô tưởng rằng người này cũng giống như cô đến đây để ăn uống miễn phí, không nghĩ tới anh ấy lại là người có chút thân phận.

Người đàn ông cười ngâm ngâm: “Cô đến đây một mình à? Người đến đây chơi đều là dân chơi, cô vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”

“Tôi vẫn còn 2 người bạn ở trong phòng riêng, tôi nghĩ rằng trong đó quá ồn ào nên muốn xuống nhà hàng ngồi.” Long Linh ấn nút xuống thang máy tức giận trả lời. Quỷ mới biết những người ở đây đều sẽ không kiêng nể gì như vậy, sớm biết là cái loại tình hình này thì Long Hiểu Hiểu có cầu xin như thế nào cô cũng sẽ không tới đây.

Người đàn ông cũng đứng bên cạnh chờ thang máy, liếc mắt nhìn khuôn mặt vừa đỏ vừa tím của Long Linh, nói: “Suy nghĩ của cô rất giống với tôi, tôi cũng cảm thấy ở đây quá ồn ào. Cùng nhau đi tìm chút đồ ăn đi.”

TYT & Ruby Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play