“Anh thật sự không thể lấy số tiền này được! Hay em thấy như vậy được không? Trước năm mới anh sẽ đưa em hai nghìn tệ để mua quần áo có được không?”

“Anh giữ lại mà tự mua cho mình đi! Đồ lừa gạt!” Dương Nhị Mai tức giận đùng đùng bước ra khỏi Ủy ban.

Vừa lúc Long Thiết Sơn vừa đánh xong ván bài trở về nhà, từ xa đã thấy Dương Nhị Mai đang đi ra từ Ủy ban thôn, vốn muốn kêu cô dừng lại: “Này, Dương Nhị Mai....”

Nhưng Dương Nhị Mai đang nổi nóng, hoàn toàn không thèm để ý tới ông ta, trực tiếp quẹo vào hẻm.

Trưởng thôn Long cũng sứt đầu mẻ trán đi ra khỏi Ủy ban thôn. Long Thiết Sơn nổi cơn giận. Ông ta đã sớm nghe được tin đồn của vợ mình với cái tên khỉ gầy đó, chỉ là không có bằng chứng. Lại nói, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào người đàn bà đó nên ông ta chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng bây giờ ông ta đã chứng kiến được cảnh đôi cẩu nam nữ này lần lượt một trước một sau bước ra, bản lĩnh đàn ông không cho phép ông ta làm ngơ nữa, ông ta không bắt gian tại trận thì không thể bỏ qua việc này. Vì vậy ông ta trở về nhà trong sự tức giận.

Về đến nhà, thấy Dương Nhị Mai đang ngồi ở phòng khách bẻ đậu đũa. Long Thiết Sơn cố ý dùng giọng điệu bới móc lỗi, ông ta ngã xuống sofa, cởi giày rồi gác chân lên bàn trà nhỏ, đáng ghét nhất là còn đung đưa qua lại cái chân hôi hám.

Dương Nhị Mai bị cái chân hôi hám này chọc cho buồn nôn lập tức nổi giận: “Bàn trà là nơi để ông gác chân lên à? Ông là cái đồ khốn nạn đã không quan tâm đến gia đình thì đừng có làm tôi thêm phiền!” Tâm trạng bà ta buồn bực, muốn tìm người để trút giận.

“Thì sao? Nhà của tôi, tôi không có quyền gác chân à? Tôi thích gác ở đâu thì gác, bà quản được tôi à? Chẳng lẽ là có người làm bà thấy vừa mắt hơn sao? Con mẹ nó tôi làm gì cũng không vừa mắt bà đúng không?” Long Thiết Sơn nhấc cái chân đang gác trên bàn trà lên đá đổ rổ rau, đậu đũa được bẻ thành đoạn nhỏ văng rải rác khắp nơi.

“Lão nương đúng là nhìn ông không vừa mắt đó thì sao? Ông ngoài việc bám váy vợ và đánh bài ra thì làm được cái gì? ! Hôm nay lão nương liều mạng với ông!” Dương Nhị Mai tháo đôi dép dưới chân ra đánh Long Thiết Sơn. Bình thường Dương Nhị Mai diễu võ dương oai, Long Thiết Sơn đều sẽ chọn im lặng nuốt giận. Nhưng hôm nay lại khác, ông ta không chỉ không nhường mà còn đánh bà ta. Phụ nữ không phải là đối thủ của đàn ông, đánh qua lại vài lần Dương Nhị Mai đã bị Long Thiết Sơn ngồi trên người đánh tới tấp. Trong nhà đánh tới kêu khóc om sòm, mọi người trong thôn đi ngang qua nghe thấy tiếng động bên trong mới lao vào kéo hai người ra.

Sau khi mọi người ngăn cản xong rời đi, hai người trong nhà vẫn hậm hực, nhưng họ chỉ tự xử lí vết thương của mình rồi không ai để ý đến ai.

Bên đây chiến tranh vài ngày, mà gia đình Long Bạch bên kia vì chuyện kết hôn mà tìm người giới thiệu vợ cho Long Bạch.

Tô Quế Hoa cảm thấy gia đình bà ta vận mệnh quá kém nên mới liên tiếp xảy ra chuyện. Vì vậy bà ta đặc biệt mời người giới thiệu một bữa ăn ngon.

“Chị Lý, chị là bà mai nổi tiếng nhất ở đây. Chị nhìn con trai tôi xem, thân thể cường tráng, đẹp trai lịch sự, năm sau gia đình tôi sẽ xây hai cái nhà kính trồng nấm, mỗi năm trồng nấm thu nhập cũng khoảng vài vạn tệ. chị xem có cô gái nào thích hợp dẫn đến nhà tôi xem mắt trong năm nay được không?” Tô Quế Hoa rót đầy chén rượu cho bà mối.

Nói đến bà mối khoảng 50 tuổi này, vừa uống rượu vừa hút thuốc trong tư thế một người từng trải. Trên lông mày bên phải có một nốt ruồi đen, cả người rất là mộc mạc. Bà ta cầm ly rượu nhấp một ngụm nhỏ không kìm được phát ra tiếng “Chậc Chậc”. Suy nghĩ một chút, bà ta hít một hơi thuốc rồi thở ra một làn khói trắng, chầm chậm nói: “Có, gia đình ông Vương ở thôn Kiều Đầu có một cô con gái nhỏ vừa tròn 18 tuổi, thích hợp với tuổi của con trai bà. Cô bé không quá cao, chỉ khoảng 1m5, nhưng cô bé làm việc rất nhanh nhẹn gọn gàng. Hay là qua vài ngày nữa tôi hẹn cho bà gặp.”

“Được được được, gặp trước đi, hợp hay không hợp đợi gặp rồi mới biết.” Tô Quế Hoa nghe xong thì rất vui, chỉ cần không phải là Long Linh, thì tìm đại một cô con dâu nào mà nghe lời mình thì đều được.

Long Bạch đang ngồi cùng bàn ăn nhưng không hề nêu ý kiến, anh ta có tính toán của mình. Mặc dù Long Linh đã nói chia tay, nhưng trong lòng anh ta vẫn không hề bỏ cuộc. Nếu có một cô gái nào để hẹn hò thì đúng lúc có thể kích thích Long Linh một chút, nếu Long Linh vẫn còn tình cảm với mình thì cô sẽ không thể chấp nhận được.

Với tính cách của Tô Quế Hoa, việc này không thể nào bị hạ thấp được. Bà ta cố ý đem mấy cái bánh bao thịt vừa được làm xong qua nhà bên cạnh, nói là để cảm ơn nhà bọn họ vì đoạn thời gian trước đã giúp đỡ họ, nhưng thực tế là đi tìm lại mặt mũi của mình.

“Yên Phương, khoảng thời trước nhà tôi gặp chuyện được nhà chị giúp đỡ, đặc biệt là Long Linh. Vì vậy tôi đã làm một vài cái bánh bao thịt cho mọi người nếm thử.” Nghiêm Tử Tu là người đầu tiên vươn tay ra lấy bánh bao ăn: “ Tay nghề của dì Tô thật tốt, bánh bao rất thơm.”

Long Linh chỉ lạnh lùng nhìn, cô hiểu rõ người đàn bà này hiếm khi nào làm việc mà không mang thâm ý, lần này bà ta đến không có đơn giản như vậy.

“Đều là hàng xóm với nhau cần gì phải khách sáo như vậy, vậy thì cảm ơn cô nhé.” Đáy lòng của Trần Yên Phương có chút sợ Tô Quế Hoa này, nếu người này giở trò ngang ngược thì bà không đỡ nổi.

Long Linh không có một chút thiện cảm nào với bà ta, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể lấy cái bánh bao lên và cắn nó.

“Chuyện trước đây đều là do thím giận quá, hiện tại thím hiểu như thế nào là gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình rồi. Tuy rằng hai đứa không còn yêu nhau nữa, nhưng hai đứa cũng là bạn từ nhỏ chơi với nhau đến lớn, vài ngày nữa, cô bé ở thôn Kiều Đầu sẽ đến đây hẹn hò với Long Bạch, tương lai con trai thím cũng sẽ có đối tượng, cháu cũng mau chóng tìm một người đàn ông để kết hôn đi.” Câu này của Tô Quế Hoa chắc là đã được nói đi nói lại trong lòng rất nhiều lần, ý nghĩa của câu này được thể hiện một cách liền mạch lưu loát.

“Cô ấy có người theo đuổi.” Thẩm Ưu trả lời ngay.

Tô Quế Hoa nghĩ rằng con trai bà ta tìm được đối tượng trước nên đến đây khoe khoang, không ngờ lại bị vả vào mặt, khuôn mặt xấu hổ đến tái xanh, nhưng vẫn cười nói: “Thật sao? Người con trai đó là ai?”

Thẩm Ưu thấy bà ta không còn dáng vẻ đắc ý như lúc nãy nữa, cũng không muốn nói gì về bản thân nên chỉ thản nhiên trả lời: “Long Linh rất ưu tú, nên người theo đuổi cô ấy nhiều lắm. Hiện tại cô ấy đang đau đầu không biết chọn ai.”

Tô Quế Hoa mỉm cười sượng ngắt lặng lẽ quay về nhà.

“Tiểu Thẩm, ai đang theo đuổi Long Linh nhà chú vậy? Cháu nói cho bọn chú biết đi, bọn chú sẽ giúp Long Linh tư vấn.” Long Tôn Vượng cười đến không khép miệng lại được.

Thẩm Ưu chỉ mỉm cười nhìn Long Linh không nói.

“Làm gì có người nào theo đuổi con? Anh ấy vừa rồi chỉ là không vừa mắt cái vẻ vênh váo của Tô Quế Hoa mà thôi. Cha, nếu tương lai có người theo đuổi con, con nhất định sẽ nói cho cha biết đầu tiên.” Long Linh vừa nói vừa bước vào phòng, bây giờ cô sắp phải đến công ty chi nhánh rồi mà thứ cần chuẩn bị vẫn còn rất nhiều.

Thấy Long Linh đi rồi, Thẩm Ưu mới kéo Long Tôn Vượng qua thì thầm: “Chú Long, lúc này cháu thật sự chưa thể nói cho biết, đợi đến lúc Tiểu Linh đến công ty chi nhánh rồi chú sẽ tự động biết thôi.”

“Không lẽ người thích Tiểu Linh làm việc ở công ty chi nhánh sao?” Trần Yên Phương cười ngẩn ngơ, nghĩ muốn đến gặp nhân vật bí ẩn này còn gật gật đầu.

Vài ngày sau, đối tượng hẹn hò của Long Bạch đến thôn Ngọa Long dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Người giới thiệu dẫn cô gái mặc áo khoác lót bông hình hoa và thắt bím tóc từ cổng vào thôn.

Cô ấy tên là Tiểu Mai, lớn lên nhỏ nhắn lanh lợi, da không quá trắng, đôi mắt to tròn trông vô cùng đáng yêu. Cô ấy thấy có không ít người nhìn mình chằm chằm thì cúi đầu ngại ngùng đi theo phía sau người giới thiệu.

“Cô bé này là đối tượng được giới thiệu cho Long Bạch sao?” Một người phụ nữ rất nhiều chuyện kéo người giới thiệu tới hỏi.

Người giới thiệu hút một hơi thuốc, có thể nhìn thấy đôi môi mỏng đang mở ra khép lại trong làn khói lượn lờ: “Đúng vậy. Sau này con trai bà muốn lấy vợ cứ tìm tôi! Tôi cũng có thể giới thiệu cho bà các cô gái ở những nơi khác.”

“Được được được, trong vùng này ai mà không biết khả năng của chị Lý đây. Không làm chậm trễ công việc của mọi người nữa, lần sau rảnh thì đến nhà tôi ngồi nhé.”

Người phụ nữ thỏa mãn được sự nhiều chuyện của mình nên buông người giới thiệu ra.

Nhìn hai người rời đi rồi, những người phụ nữ nhàn rỗi này bắt đầu tám chuyện với nhau. Lúc này Dương Nhị Mai đi ra, vừa cắn hạt dưa vừa căng tai nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Đối tượng hẹn hò với Long Bạch đến nhà rồi, vậy không phải là Long Linh sẽ đau lòng chết à? Lúc trước bà nội nó bị tai nạn, Long Linh còn bận trước bận sau chăm sóc.”

“Hình như là do Long Linh đề nghị chia tay trước, chắc là sẽ không để ý đến việc Long Bạch tìm đối tượng đâu nhỉ?”

“Long Linh nhà người ta hiện tại đã là giám đốc khu vực của công ty Thiên Thành rồi, người theo đuổi cô bé xếp hàng đầy ra. Một tên nghèo như Long Bạch đó có tìm đối tượng hay không người ta cũng không có thời gian để ý.” Dương Nhị Mai luôn rất quan tâm đến chuyện nhà của Tô Quế Hoa, chỉ cần là chuyện nhà của bà ta, thì Dương Nhị Mai nhất định sẽ tham gia.

Những người khác nghe xong liền gật gật đầu: “Cái người kỹ thuật viên Thẩm sống ở nhà cô bé có vẻ như đối xử với cô bé rất tốt, có chuyện gì thằng nhóc đấy cũng đều bận trước bận sau.”

Dương Nhị Mai có vẻ như rất khoái chí, nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra: “Phi! Cho dù trong tương lai Long Linh có kết hôn với ai, cũng đều sẽ tốt hơn khi kết hôn với người nhà kế bên kia. Lại nói bọn họ vừa cùng họ, vừa sống chung một thôn vốn dĩ đã không thích hợp.”

Cái gọi là không kết hôn cùng họ chỉ là phong tục địa phương ở đây, chủ yếu là sợ những người cùng huyết thống kết hôn, sinh con với nhau, mặc dù đã qua năm thế hệ nhưng vẫn sợ ảnh hưởng đến gen di truyền của con cháu.

Nếu Long Bạch và Long Linh thật sự bàn đến chuyện kết hôn thì những người già trong làng cũng sẽ phản đối. Cũng may là hai người không thành.

“Long Bạch cũng không đến nỗi tệ như cô nói.” Mọi người đều biết lý do tại sao mà Dương Nhị Mai không nhìn thấy được điểm tốt của Long Bạch.

Bà ta cùng Tô Quế Hoa tranh giành với nhau cũng hơn chục năm rồi, chỉ cần Tô Quế Hoa không vui là bà ta cảm thấy vui rồi.

Những người bên này còn đang lo chuyện bao đồng, thì người giới thiệu bên kia đã dẫn Tiểu Mai đi qua cửa nhà Long Linh rồi vào thẳng nhà Long Bạch.

“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Tô Quế Hoa giống như đang tiếp đãi một người bạn từ xa tới, tự mình tới kéo tay Tiểu Mai vào nhà: “Thời tiết lạnh, nhìn đôi bàn tay nhỏ đều bị lạnh đỏ hết rồi này.”

Long Bạch kiễng chân nhìn động tĩnh ở bên cạnh, anh ta còn tưởng tượng ra cảnh Long Linh trốn trong gốc nghe ngóng tình huống bên này. Thực tế là Long Linh đang tìm kiếm thông tin trên máy tính xách tay của Thẩm Ưu.

“Con trai! Con còn ở bên ngoài làm gì? Mau vào đây.” Tô Quế Hoa thấy Long Bạch không chú tâm còn phát ngốc ở một bên thì hét lớn gọi vào.

Long Bạch ủ rũ nghe lời đi vào.

Tô Quế Hoa gọi Long Bạch rót nước cho người giới thiệu với Tiểu Mai, rồi sau đó mới nhìn Tiểu Mai một cách cẩn thận.

Mặc dù cô ấy không đẹp bằng Long Linh nhưng trông có vẻ thật thà, có lẽ là sẽ nghe lời. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thì bản thân đỡ lo lắng. Bà ta càng nghĩ như vậy, càng cố tình kéo Long Bạch ngồi xuống bên cạnh Tiểu Mai.

TYT & Ruby team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play