Tự biết mình đuối lý nên bà ta cũng không dám phản bác, chỉ từ từ kìm nén tiếng khóc thút thít, thử hỏi Long Thần Tín: “Ông xã, tôi có bị ngồi tù hay không?”

“Sẽ không đâu! Bà cũng không phải là cố ý, sau này đối xử với mẹ của tôi tốt một chút, bù đắp cho bà lão. Tôi phải đi đến bệnh viện, bà nhanh chóng giải quyết chuyện ở đây đi, để Tiểu Nha ở bên nhà hàng xóm lâu quá cũng không tốt. Tôi đi đây.” Long Thần Tín không mặn không nhạt, sau khi nói xong cũng không thèm liếc nhìn bà ta một cái đã đi ra ngoài.

Tô Quế Hoa rõ ràng có thể cảm nhận được người đàn ông trước đây luôn ngoan ngoãn phục tùng mình bây giờ đã có chút thay đổi, không hề lo lắng cho mình như trước, thậm chí còn có chút lạnh lùng.

“Có thể cho lời khai chưa?” Một vị cảnh sát cầm laptop bước vào.

Tô Quế Hoa chỉ có thể gật đầu một cái thật dứt khoát, hợp tác điều tra.

“Chúng ta đi ăn cơm trưa đi, bây giờ cũng không còn sớm. Ăn no mới có tinh thần xử lý những việc này.” Thẩm Ưu thấy sắc mặt của Long Linh có chút tái nhợt, từ tối hôm qua đến giờ cô và anh vẫn chưa ăn cơm, nhìn lại thời gian thì đã gần hai giờ rồi.

“Tôi không đi.” Long bạch không thể nhìn nổi sự thân thiết của hai người.

“Vậy sau khi chúng tôi ăn xong sẽ mang đồ ăn đến cho anh. Tiểu Linh, đi.” Bất chấp ý kiến của Long Linh, Thẩm Ưu vẫn lôi kéo cô đi về phía bãi đỗ xe.

Mới vừa mở cửa xe Long Linh liền dùng tay che hai mắt lại, một cái tay khác đang chống ở ghế dựa trên xe, không thể nhúc nhích.

“Tiểu linh! Em làm sao vậy?!” Thẩm Ưu lập tức đi lên từ phía sau Long Linh, đỡ lấy cô, nhưng mới vừa đỡ được thì cô đã ngất đi.

Thật là sứt đầu mẻ trán cả một ngày.

Long Linh phải nằm trong phòng bệnh. Bác sĩ nói lượng đường trong máu của cô bị hạ nên mới té xỉu.

Lúc trước kinh nguyệt của Long Linh không đều, đã trễ tận nửa tháng, vì không muốn để cho cha mẹ thêm lo lắng cô đã lén nấu trứng gà với ngải thảo để ăn. Chính vì để cho tình trạng thiếu máu diễn ra lâu ngày mà không uống thuốc nên mới dẫn đến việc thiếu máu nghiêm trọng như vậy.

Thẩm Ưu ngồi ở mép giường vô cùng đau lòng. Anh đã gọi điện thoại đến chi nhánh của công ty nhờ thư ký mang đến một ít canh gà ác, chờ đến khi Long Linh tỉnh dậy thì liền có cái cho cô lấp đầy bụng.

Lúc này Long Linh rốt cuộc cũng từ từ mở mắt ra: “Tôi cũng thật là yếu ớt.”

Thẩm Ưu đỡ cô ngồi dậy: “Uống một chút canh gà đi. Đã lớn như vậy rồi mà sao cơ thể không thoải mái lại không biết đến bệnh viện để kiểm tra? Tỉnh rồi thì tốt, nghỉ ngơi một chút là có thể về nhà.”

Anh múc một chén canh gà từ hộp giữ nhiệt rồi đưa cho Long Linh, nhưng bụng của mình lại kêu gào không dứt. Anh cũng đã ăn cái gì đâu.

“Chúng ta cùng nhau ăn đi.” Long Linh đẩy cái hộp giữ nhiệt trong tay anh về phía lòng ngực của anh.

Hai người một thì dùng chén để ăn, một thì dùng hộp giữ nhiệt để ăn, cuối cùng cũng ăn xong bữa ăn đầu tiên trong ngày.

Lúc này di động của Thẩm Ưu vang lên, anh nhận điện thoại: “Mẹ.”

“Buổi tối Ngô phu nhân sẽ dẫn Ngô Đan Ni đến nhà chúng ta ăn cơm, bây giờ con có thể trở về không?” Người đang nằm trong thẩm mỹ viện gọi điện cho Thẩm Ưu chính là mẹ của anh – Chu Oánh.

Nhân viên của thẩm mỹ viện đang massage lưng cho bà ấy, trong phòng thoang thoảng mùi tinh dầu hoa hồng, tràn ngập những hương thơm tuyệt vời.

Thẩm Ưu nhìn nhìn Long Linh đang vùi đầu gặm thịt gà, anh quay người đi rồi mới đáp: “Con đang ở chi nhánh công ty, không rảnh để về nhà. Mẹ, ở đây con còn có chút chuyện, cúp máy trước.”

“Con trai, này, con trai……” Chu Oánh căn bản không có cơ hội để nói tiếp, Thẩm Ưu cũng đã cúp điện thoại.

Long Linh ngẩng đầu: “Anh có việc thì cứ đi trước đi, tôi cũng không có chuyện gì. Chờ lát nữa tôi ngồi xe buýt về nhà cũng được mà.”

“Không có việc gì. Nhanh ăn đi, chờ thêm lát nữa canh gà sẽ nguội mất.”

“Phanh.”

Cửa phòng bệnh bị người dùng lực đẩy ra, người đến là Long Bạch.

Anh ta đem ba bước thành hai bước, nôn nóng đi đến trước mặt Long Linh, kéo cánh tay còn đang truyền dịch của cô rồi nói: “Không thoải mái ở chỗ nào? Sao lại té xỉu rồi hôn mê vậy? Trước kia không phải cơ thể vẫn luôn rất tốt sao?”

Long Linh không chút do dự đẩy tay anh ta ra, chỉ cần anh ta chạm vào làn da của mình lại khiến cô nhớ tới ngày hôm đó anh ta say rượu muốn trở trò bậy bạ với mình. Cơ thể không tự chủ được mà khẽ run lên.

“Không có việc gì, chỉ là thiếu máu một chút mà thôi. Anh vẫn nên đi trông coi bà nội đi. Ở đây em còn có Thẩm Ưu.”

Nghe được ngụ ý của Long Linh chính là muốn đuổi mình đi, Long Bạch không nhịn được mà cười lạnh, bây giờ anh ta thật sự là người lạ. Nhưng anh ta lại không biết rốt cuộc mình đã làm gì khiến cô phiền chán như vậy.

“Từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, tình cảm còn không bằng người mà em mới gặp gỡ mấy tháng ngắn ngủn sao?”

“Lúc này anh đừng ở đây làm cô ấy khó xử, cô ấy chỉ vừa mới tỉnh.” Thẩm ưu có chút không vui. Rốt cuộc thì Long Bạch vẫn còn trẻ và không biết suy nghĩ, căn bẳn không biết ai nặng ai nhẹ, làm việc luôn dựa vào tâm trạng của mình.

“Được rồi, tôi đi. Tôi sẽ nhanh chóng trả tiền lại cho anh.” Nói xong anh ta rời khỏi phòng bệnh trong nghẹn khuất.

“Chúng ta về lại thành phố hay là về thôn?” Thẩm Ưu nhận lấy cái chén Long Linh đã ăn sạch sẽ.

“Về nhà đi. Cha mẹ nhất định là vô cùng lo lắng tình hình bên này.”

Bọn họ chỉ đứng từ xa trên hành lang nhìn thoáng qua bà lão đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Khi bọn họ về đến thôn thì đã bị người dân trong thôn vây quanh.

Loại phần tử như Dương Nhị Mai đương nhiên là người đứng ra đầu tiên, bà ta kéo ống tay áo của Long Linh, nhiều chuyện muốn biết mọi việc: “Chuyện của bà nội Long Bạch là như thế nào? Buổi sáng Tô Quế Hoa đã bị cảnh sát bắt đi rồi, có phải là cô ta cố ý muốn giết chính mẹ chồng của mình không? Người đàn bà này vốn dĩ tâm địa rất xấu……”

“Thím Dương, không có chứng cứ thì không thể nói bậy, đây chính là tội vu khống.” Thẩm Ưu thật sự không nghe nổi nữa. Đây là điển hình của việc ném đá xuống giếng, rốt cuộc thì tình hình từ đầu đến cuối vẫn còn chưa biết như thế nào, mà bên này đã đồn người ta thành tội phạm giết người.

Dương Nhị Mai bị lời nói của Thẩm Ưu dọa cho giật mình, vội vàng dùng tay che miệng lại, không dám nói thêm lời nào nữa.

“Tiểu Linh, tình hình ở bệnh viện như thế nào rồi?” Người nói chuyện là thím Diệp của Long Linh, bà ấy hiếm khi đi lại ở trong thôn, chỉ là sự việc ngày hôm nay quả thật gây náo loạn quá lớn khiến cho bà ấy ngồi ở nhà cũng không yên.

Long Linh quay đầu nhìn thoáng qua người dân đang vây xung quanh xe, một số thì có chút lo lắng cho đương sự, đương nhiên cũng có một số là đang xem náo nhiệt.

Lúc này bí thư chi bộ thôn cũng đến trước mặt Long Linh: “Chú nghe được tin tức thì vội vàng từ trong trấn trở về, ngay cả cuộc họp cũng chưa kết thúc. Cháu nói một chút về tình hình ở bên đó đi.”

“Người thì đã cứu được rồi, nhưng mà bác sĩ nói bà ở trong quan tài quá lâu nên bị thiếu oxy, bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Có thể tỉnh lại hay không còn phải xem ý trời.”

Long Linh vừa dứt lời thì người dân trong thôn không còn bình tĩnh được nữa, mọi người đều mồm năm miệng mười làm ầm ĩ cả lên.

“Đừng làm ồn, đừng làm ồn!” Bí thư Đổng hô lớn ngăn mọi người lại, sau đó tiếp tục hỏi: “Tô Quế Hoa bị cục cảnh sát mang đi là chuyện như thế nào?”

Lúc này Long Linh khó xử nhìn Thẩm Ưu ở phía bên kia xe, cô quả thật khó mà nói ra chuyện của Tô Quế Hoa, bớt dính dáng đến chuyện của bà ta mới là hành động sáng suốt.

“Bây giờ cảnh sát chỉ đang tìm hiểu một chút tình hình mà thôi, chưa có kết luận thì chúng ta cũng không nên nói bậy. Bí thư Đổng, nếu không chú tự mình gọi điện thoại hỏi chú Thần Tín một chút đi. Chúng cháu về sớm nên tình hình lúc sau như thế nào chúng cháu cũng không rõ.” Thẩm Ưu nói dăm ba câu đã giải quyết được sự bối rối của Long Linh.

Lúc này Trần Yên Phương nghe thấy ở ngoài cửa có tiếng cãi cọ ồn ào thì liền biết con gái đã trở về, bà vốn dĩ sợ Tô Quế Hoa, bây giờ trong nhà mình lại vướng bận đến nhà bà ta thì cũng không phải là chuyện tốt.

Bà đẩy đám đông đang vây quanh ra rồi kéo Long Linh vào nhà: “Hôm nay bọn chúng bận rộn cả một ngày, còn chưa có hạt cơm nào vào bụng, mọi người đều giải tán đi, bọn chúng còn phải ăn cơm.”

Chờ Thẩm Ưu cũng vào nhà rồi thì Trần Yên Phương vội vàng đóng cửa lại. Nói nhiều thì sai nhiều, đối với chuyện của Tô Quế Hoa thì phải cố gắng đừng bình luận.

Tiểu Nha được gửi ở bên này bà cũng rất bất đắc dĩ, nhưng mà người lớn có thế nào thì con trẻ cũng vô tội, không thể để cho cô bé ở nhà mình bị đói bụng được. ( truyện trên app T𝕪T )

“Tiểu Nha, bà nội không sao. Mẹ của em chỉ đến đồn cảnh sát để thuật lại tình hình mà thôi, rất nhanh sẽ quay trở về. Em đừng suy nghĩ nhiều.” Long Linh không ngờ sẽ gặp Tiểu Nha trong loại trạng thái này, thật giống như một con chó nhỏ bị kinh sợ, ngồi thu mình trong một góc rồi run bần bật.

Cô bé tận mắt nhìn thấy mẹ bị cảnh sát bắt lên xe cảnh sát, ở trong nhận thức của cô bé chỉ có người xấu mới có thể bị cảnh sát bắt đi.

“Chị Tiểu Linh……” Tiểu Nha nghe Long Linh nói xong thì rốt cuộc cũng ôm lấy cô khóc òa lên.

“Đừng sợ đừng sợ……” Long linh vỗ lưng cô bé trấn an.

Buổi tối Tiểu Nha ngủ với Long Linh, Tô Quế Hoa cũng không có trở về, Long Linh cũng không gọi điện thoại hỏi. Chính mình làm ra những việc sai trái thì cần phải gánh vác hậu quả, có lẽ sau này bà ta sẽ thay đổi một chút sau khi gặp phải chuyện này.

Long Linh đã sớm nói trước với Thẩm Ưu, ngàn vạn không thể nói chuyện mình bị té xỉu cho cha mẹ biết, cô không muốn làm cho bọn họ lo lắng.

“Cha mẹ, trong khoảng thời gian này con phải huấn luyện ở công ty, hai người phải giữ gìn sức khỏe. Sau vượt qua khảo hạch con sẽ trở về.”

Ngày hôm sau Long Linh chuẩn bị hành lý xong xui thì ngồi lên xe Thẩm Ưu đi đến tổng công ty để tham gia huấn luyện.

Khi đi ngang qua thị trấn bọn họ còn đặc biệt đến bệnh viện để nhìn bà nội một chút. Tình hình của bà lão cũng khá ổn định, tuy rằng không có dấu hiệu tỉnh lại nhưng cũng không có chuyển biến xấu.

Ngoài ra bọn họ cũng biết được từ Long Thần Tín là Tô Quế Hoa đã bị giam giữ và không thể được thả ra cho đến khi sự việc được điều tra rõ ràng. Rốt cuộc bà ta có được coi là phạm tội sơ ý gây thương tích nặng cho người khác hay không thì còn phải chờ kết quả điều tra. Nếu xác định là tội sơ ý gây thương tích nặng vậy thì có khả năng phải chịu trách nhiệm hình sự.

“Cái nhà này đã bị một tay bà ấy phá hỏng.” Long Thần Tín hối hận đan xen, nếu như bản thân không mặc kệ bà ta muốn làm gì thì làm, có lẽ sẽ không đi đến tình trạng của ngày hôm nay.

Long Linh thở dài, bây giờ mới biết hối hận thì có lợi ích gì?

“Tiểu Nha ở nhà cháu rất tốt, mọi người không cần lo lắng. Trong khoảng thời gian này cháu phải đến tổng công ty để huấn luyện nên không thể đến thăm bà nội, nếu bà có bất cứ tình huống nào thì hãy gọi điện cho cháu.” Lời này của cô không phải là nói với Long Bạch, cô không muốn tiếp tục dây dưa không rõ với Long Bạch nữa.

“Đi tổng công ty huấn luyện? Đi cùng Thẩm Ưu sao?” Long Bạch nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, trong khoảng thời gian gần đây hai người bọn họ thường xuyên ra vào với nhau.

Long Linh chỉ nhìn anh ta một cái rồi gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi.

Hiện giờ đã không cần phải giải thích với anh ta những việc này, tâm trạng quả thật tốt hơn một chút. Nếu quan hệ của hai người vẫn như trước kia thì e rằng Long Bạch sẽ không đồng ý để cho cô đi.

“Em muốn ở ký túc xá của công ty hay là đến chung cư của anh ở?” Trên đường đến công ty Thẩm Ưu hỏi một câu.

Long Linh nghe anh nói đi đến chung cư của anh thì trong lòng chợt căng thẳng, cô không phải là người từng trải nhưng cũng biết đến ở chung cư của đàn ông là có ý tứ gì. Cô nuốt nuốt nước miếng, có chút ngượng ngùng, bất an, sau đó trả lời: “Ở ký túc xá của công ty đi! Không nên quấy rầy anh……”

Thẩm Ưu nghe ra ý tứ trong lời nói của cô thì cười ha ha: “Ha ha…… Cái chung cư kia anh rất ít khi ở, vẫn luôn để đó không dùng tới.”

“Không cần, không cần, nếu muốn vào công ty làm thì vẫn nên tiếp xúc nhiều với đồng nghiệp trong công ty, ở ký túc xá cũng khá tốt.”

TYT & Ruby team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play