Về chuyện U Nghiên đọa ma năm đó, Diệc Thu vốn dĩ muốn tìm hiểu thêm tình hình ở chỗ hệ thống nhưng sau khi hỏi tới hỏi lui, nàng phát hiện hệ thống vẫn là hệ thống. Cho dù đã cập nhật và nâng cấp, nó cũng chỉ là một quyển bách khoa toàn thư thiếu chương thiếu trang không khác với lúc trước.

Chẳng hạn như, ngày sinh của Tây Vương Mẫu là ngày nào? Chiếc gương trong miệng U Nghiên là thứ gì? Phụ thân U Nghiên sau này sẽ ra sao? Tiểu Hồng Hoa có còn sống không?

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi, hệ thống chỉ đưa ra hai đáp án.

【 Xin lỗi, không kiểm tra được thông tin liên quan. 】

【 Nội dung phụ, xin ký chủ hãy tự đi tìm hiểu. 】

"Thế cần ngươi làm gì?" Tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng Diệc Thu lại không cảm thấy tức giận khi nhận được những đáp án ấy.

Bởi vì lúc trước, nàng luôn cảm thấy hệ thống này phế tới mức trăm lần cũng không dùng được một lần. Mãi đến khi giữa hai bên bị ngắt kết nối, nàng mới phát hiện hệ thống tuy vô dụng nhưng được cái lại giống sách minh hoạ, vào thời khắc mấu chốt cũng có thể cho mình một chút nhắc nhở nho nhỏ.

Nói chung so với việc mình bay loạn xạ như ruồi nhặng không đầu, có nó ở bên cũng tốt hơn rất nhiều rồi.

Nghĩ vậy, Diệc Thu ghé vào bên bàn suy tư một lát, rồi chợt nhớ đến một vấn đề.

"Ta nhớ ta và U Nghiên cùng bị hút vào Phù Mộng Châu, thậm chí có thể nói rằng ý thức của ta biến mất sớm hơn, thế nên ta vào Phù Mộng Châu cũng sớm hơn U Nghiên. Vậy tại sao cuối cùng ta lại vào giấc mơ của nàng, mà không phải nàng vào giấc mơ của ta?" Diệc Thu nghi hoặc, nhíu nhíu mày, "Hoặc là, tại sao ta và nàng lại không bị tách ra?"

Nếu đi vào Phù Mộng Châu đồng nghĩa với việc rơi vào ác mộng, nàng vào được thì tại sao lại không tiến vào ác mộng của mình?

Làm ơn đừng nói với nàng nguyên nhân là do nàng vô tư, người vô tư thường không có ác mộng mang tính sát thương —— nàng chắc chắn sẽ không tin cái đáp án qua loa này.

Hơn ai hết, nàng biết rõ mình có rất nhiều ác mộng, giả dụ vẫn luôn sống ở ác mộng, nếu không phải bị suy sụp và chết bởi áp lực từ gia đình, thì có lẽ nàng cũng sẽ bị các nhân vật khác nhau trong《 Cành Khô Gầy 》giết chết bằng những phương pháp nấu nướng khác nhau.

Nghĩ thôi cũng đã thấy cực kỳ đáng sợ!

【 Tất cả là do rào cản linh lực. 】

"Rào cản linh lực là cái gì?"

【 Trước khi ký chủ tiến vào ảo cảnh của Phù Mộng Châu, U Nghiên đã dùng linh lực cường đại để che chở và bảo vệ ký chủ. Chính vì lý do ấy mà Phù Mộng Châu vẫn chưa phát hiện được sự tồn tại của ký chủ. Sau đó mới xem ký chủ như một phần ý thức của U Nghiên nên cùng đưa vào cảnh trong mơ này. 】

Là vậy sao... Thì ra đêm hôm đó, U Nghiên không những không bỏ rơi nàng mà còn tiêu hao linh lực của bản thân để bảo vệ nàng trước hạt châu đó. Chính vì nguyên nhân ấy nên nàng mới giữ lại được sự tỉnh táo để đi vào nơi này, mà không phải phiêu bạc lang thang một mình ở ác mộng của bản thân cho đến khi hồn phách tổn thương, ý thức tan biến.

Trước khi nguy hiểm buông xuống, nếu U Nghiên đã bảo vệ được Dương Đà, thì không lý nào không bảo vệ được chính mình.

Nhưng cuối cùng U Nghiên lại không bảo vệ được bản thân, bởi vì người vẫn còn mang vết thương trong mình là nàng đã trút hết tất cả sức lực của mình để bảo vệ cho một con Dương Đà nhỏ yếu.

Nghĩ đến đây, khoé mắt Diệc Thu đầy chua xót.

U Nghiên đối xử với nàng như vậy, thế mà ban đầu nàng lại hiểu lầm U Nghiên, cho rằng U Nghiên thật sự đã bỏ rơi nàng để chạy thoát.

Từ trước đến nay, dù xảy ra chuyện gì U Nghiên cũng âm thầm ở bên bảo vệ nàng. Lúc này đây, nàng quyết định, mặc kệ tương lai phải đối mặt với những điều không biết, nàng chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách đánh thức U Nghiên.

Nếu đây là ác mộng tuần hoàn vô tận, nàng sẽ nếm thử từng cách một, nàng không tin mình không đánh thức được điểu nữ nhân.

Tiểu Dương Đà nhất thời nhắm mắt hít sâu một hơi.

Theo tiếng "kẽo kẹt" vang lên do cửa phòng mở, một tia sáng xuyên từ phía sau người đến, rồi chiếu vào mảng lông trắng mềm mại trên lưng tiểu Dương Đà.

Diệc Thu hơi híp mắt, quay đầu nhìn sang U Nghiên đứng ở cửa, thấy người này đang nhướng mày, khẽ cười nhẹ giọng nói với nàng: "Chúng ta đi tìm tiểu Hồng Hoa nhé?"

Ánh mắt dại ra lấy lại tiêu cự, tiểu Dương Đà "ừ" một tiếng, nhảy lên từ trên mặt đất, chạy tung ta tung tăng đến bên cạnh U Nghiên.

Cái đầu xù lông của nàng ngưỡng lên, khẽ dụi vào vòng eo của U Nghiên, cảm thấy hơi nhột U Nghiên ngửa về sau một chút, vừa cười vừa xoa đầu Diệc Thu, tò mò hỏi: "Ngươi bị sao vậy?"

Diệc Thu lắc đầu, không trả lời.

Nàng chẳng biết mình bị sao nữa, bỗng dưng nàng lại muốn ôm lấy điểu nữ nhân trước mặt mình, nhưng nàng không có tay của con người, hoàn toàn không ôm được người ta nên đành phải dụi nhẹ vào người U Nghiên vài cái.

Vậy cũng tốt, giữa người với người ôm kiểu bất thình lình như thế sẽ dễ khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.

Nhưng động vật nhỏ dụi người mình thích lại là chuyện quá đỗi bình thường —— có lẽ đây chính là lễ nghi của động vật.

Đang suy nghĩ, chợt thấy U Nghiên ngồi xổm xuống trước mặt mình, Diệc Thu lập tức bổ nhào vào bờ vai gầy gò kia.

"U Nghiên!" Tiểu Dương Đà khẽ gọi tên thiếu nữ.

Nàng cố gắng cúi cổ xuống, cái đầu xù xù lông cũng gục xuống dưới mới có thể miễn cưỡng để miệng mình đến gần sát tai U Nghiên.

"Hả?" Thiếu nữ cũng khẽ đáp lời.

Nàng vô thức rụt cổ về như thể bị lông tơ bên tai làm nhột, nhưng đáy mắt lại chứa đầy ý cười.

"Ta nhận sai." Diệc Thu nhỏ giọng nói.

"Sao đột nhiên lại nhận sai?" Khoé môi U Nghiên cầm lòng không đậu mà cong lên.

"Ta không cố ý làm rơi chén ở trong sân, ta thề không phải giận dỗi mà ta làm vậy đâu..." Diệc Thu giải thích với vẻ mặt nghiêm túc, "Ta muốn giúp đỡ, nhưng chẳng phải do ta không có tay sao? Ta chỉ có thể dùng miệng ngậm, nhưng ta không phải là chó nên ngậm được nửa đường thì hàm răng đau, chén liền rơi xuống đất, thật..." Chưa dứt lời, nàng đã thấy U Nghiên cười tít mắt, đoán chừng mấy việc có vẻ như cũng không quan trọng lắm.

Phải công nhận tiểu U Nghiên dễ dỗ thật, dễ hống giống hệt như nàng của lúc trước. Một giây trước còn đang giận, vậy mà một giây sau chỉ vì chút ít đồ ăn mà giải hoà với điểu nữ nhân quá đáng kia.

Có đôi khi nàng tự hỏi, tại sao mình lại dễ dỗ như vậy nhỉ? Rõ ràng lúc trước cãi nhau với người ta ở trên mạng không phải như vậy mà.

Bây giờ, ít nhiều gì nàng cũng đã hiểu được.

Thì ra, không phải nàng dễ dỗ, mà chẳng qua người dỗ nàng chính là U Nghiên.

Nếu hỉ nộ ái ố trong lòng một người có thể bị một người khác dễ dàng tác động thường xuyên, có lẽ đối với nàng, người kia chắc chắn rất đặc biệt và rất quan trọng.

Nghĩ như thế, Diệc Thu không nhịn được mà dụi dụi vào chiếc má hơi hơi ửng hồng của U Nghiên, dụi xong, bởi vì chiếc cổ dài đã có dấu hiệu mỏi do cúi xuống một lúc nên nàng lại gác lên đỉnh đầu U Nghiên lần nữa.

Núi Côn Luân rất lớn, ngay cả U Nghiên chạy từ trong nhà đến phía dưới hốc cây đại thụ đã héo kia cũng phải mất ít nhất nửa canh giờ hơn.

Mà Diệc Thu và tiểu Hồng Hoa cũng làm "bạn cùng phòng" suốt hai tháng, sau một đêm không gặp, trong lòng ít nhiều gì cũng có vài phần nhớ nhung.

Mang theo nỗi nhớ nhung ấy, nàng ghé vào lưng U Nghiên rồi thúc giục cả đoạn đường: "Nhanh lên U Nghiên, ta nhớ tiểu Hồng Hoa, chắc tiểu Hồng Hoa cũng nhớ ta rồi!"

U Nghiên dở khóc dở cười, hơn nửa ngày mới buồn bã thốt ra một câu: "Lúc trước, mỗi buổi tối ngươi không gặp ta, ta cũng chưa từng thấy ngươi nhớ ta như cách ngươi nhớ tiểu Hồng Hoa..."

"Nói bậy! Không phải tiểu Hồng Hoa nói rồi hả, ta thường xuyên gọi tên của ngươi khi thấy ác mộng!" Nói rồi, tiểu Dương Đà lấy cằm đè mạnh xuống đỉnh đầu U Nghiên, bất mãn nói tiếp, "Cái này cũng gọi là không nhớ ngươi sao?"

"Sai rồi, ta sai rồi!" U Nghiên nhận lỗi, giọng điệu cũng trở nên vui vẻ hơn, "Nói mới nhớ, đêm qua ngươi ngủ rất ngon, cũng không mơ thấy ác mộng gì đó. Tiểu Hồng Hoa nói không sai, chỉ cần ta mang ngươi về nhà, ngươi sẽ không gặp ác mộng nữa."

"Ò! Hôm qua ngươi nói ngươi suy nghĩ rất lâu, vậy mà hôm nay lại biến thành tiểu Hồng Hoa rồi à?" Diệc Thu hỏi, nhịn không được mà siết hai cái chân trước lại, ôm cổ U Nghiên chặt hơn một chút, sau đó ra vẻ giận dữ, "Có phải ngươi đột nhiên quyết định đưa ta về nhà là vì tiểu Hồng Hoa đề nghị đúng không?"

"Không, không đúng lắm, ta thật sự đã suy nghĩ rất lâu, ta sợ ngươi không muốn đến..."

"Ta biết ngay mà, tiểu Hồng Hoa đã có ý định đuổi ta đi từ sớm rồi, ngươi cũng không thật lòng muốn mang ta về nhà!" Diệc Thu thở phì phò hét to lên, trong mắt lại không có một tia tức giận. Cảm thấy thú vị nàng bèn duỗi dài cổ, đưa mắt nhìn thoáng qua U Nghiên, thấy biểu cảm cuống quýt của người này, nàng không nhịn được mà lén bật cười.

Lúc tiếng cười lọt vào tai, U Nghiên hơi sửng sốt, đợi đến khi hoàn hồn mới cau mày, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Diệc Thu! Ngươi đùa ta hả?"

"Làm gì có?"

"Ngươi dọa ta! Ta tưởng ngươi lại giận!"

"Lại gì mà lại, ngươi chê tính tình ta không tốt đấy hả?" Chữ "lại" này là sao đây? Tiểu Dương Đà không có dễ giận như vậy đâu nhé!

"Không lại, không có lại..."

"Ngươi chê ta hay giận hả!"

"Không có, làm gì có!"

Thấy U Nghiên phủ nhận một cách dứt khoát, Diệc Thu phì cười thành tiếng —— Nếu là điểu nữ nhân của lúc trước, nàng làm gì có lá gan nói chuyện kiểu vậy? Nếu sau này có thể ra khỏi ảo cảnh, ắt hẳn tiểu Dương Đà sẽ rất hoài niệm về đãi ngộ và địa vị mà mình được hưởng ở trong ảo cảnh.

Nghe xong, U Nghiên ngước mắt nhìn lên trời theo tiếng cười của nàng.

Nàng chạy băng qua cánh rừng, phía sau cõng một cục bông màu trắng to bự nhưng bước chân vẫn uyển chuyển nhẹ nhàng.

Diệc Thu tựa vào người U Nghiên, cảm thấy khó tưởng tượng: vào ngày không xa nào đó, một đứa trẻ đơn thuần thiện lương như thế sẽ vì một cái gương chẳng biết là cái quái gì, mà bị Thiên giới phán tử hình, trốn chạy đến Ma giới, rồi cuối cùng trở thành một thế hệ Ma Tôn máu lạnh vô tình.

Tưởng tượng đến đó, nàng lại không kiềm được lòng mà dùng hai cái chân trước để ôm chặt U Nghiên hơn.

Thấm thoát, cảnh sắc bốn phía trở nên quen mắt hơn. Không bao lâu, Diệc Thu liền thấy được cây đại thụ to lớn khô héo kia.

Sau khi tới gần đại thụ, U Nghiên đặt tiểu Dương Đà xuống đất, tiểu Dương Đà hơi duỗi người ra, lập tức nhảy nhót chạy về phía hốc cây.

Nhưng giây tiếp theo, mới vừa hất tung "rèm cửa" để vọt vào, nàng lại nhanh chóng chạy ngược ra ngoài.

"Sao vậy?" U Nghiên hỏi, vội vàng đuổi theo.

Nàng vén một góc rèm, nhìn thoáng qua cảnh tượng trong động, nhất thời không nhịn được xì cười thành tiếng.

Các nàng rời đi vào buổi chiều ngày hôm qua, bên trong hốc cây chỉ tồn tại một cái mạng nhện nhỏ ở trong góc.

Mà lúc này đây, từ trên bàn, trên ghế, trên giường, khắp nơi đều có đầy mạng nhện do tiểu Hồng Hoa dệt, cứ như trong động không có ai ở suốt mấy chục năm qua vậy.

Có thể nhận thấy được, vì trang trí cho "ngôi nhà" của mình mà tiểu Hồng Hoa đã phải vất vả suốt một đêm. Hơn nữa giờ này khắc này, nó vẫn còn treo mình ở giữa không trung, kéo tơ nhện cố gắng phấn đấu.

Còn trái tim của tiểu Dương Đà thì đã ngừng đập, nàng co rúm ở một góc sạch sẽ trong khu bếp, ôm một cây xà nhà và cố vực dậy tinh thần của mình.

Chẳng mấy chốc, tiểu Hồng Hoa chạy lộc cộc lộc cộc ra khỏi hốc cây, đứng xoay vài vòng trước mặt U Nghiên và Diệc Thu, rồi duỗi chiếc chân nhỏ để viết chữ.

—— Diệc Thu, ngươi đến rồi, tối hôm qua ngươi không ở đây, ta thấy có chút không quen!

Diệc Thu nhìn thoáng qua tiểu Hồng Hoa, khuôn mặt hơi hơi méo mó.

Sau một hồi im lặng, nàng cũng duỗi chân mình ra, sau đó dùng ngón chân moi thành một dòng chữ trên đất.

—— Thật vậy chăng? Ta không tin.

----o o----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play