“ Tiểu Hoạ ”.
Việc đến bất ngờ Bạc Nhược không thể nào kiểm soát.

Con bé ngã trước mặt cô, rõ ràng là rất đau nhưng lại không hề bật khóc, cũng không hề gào thét.
“ Mẹ ...!”.
Tiểu Hoạ nhìn Bạc Nhược, yếu ớt gọi một tiếng.
Lúc này Bạc Nhược hoàn toàn không quản quá nhiều chuyện, cô lao tới ôm lấy con bé, mười đầu ngón tay chạm vào vũng máu đỏ tươi.

Vết thương trên người Tiểu Hoạ đều ở những nơi có thể lấy được mạng người, rất nguy hiểm.
Bạc Nhược không phải không có cảnh giác.

Chỉ là Tiểu Hoạ vừa mới xuất hiện trước mặt cô, toàn tâm trí của cô đều đổ dồn về phía con bé.

Là do cô quá sơ xuất !
“ Tiểu Hoạ, đừng sợ, sẽ hết đau nhanh thôi ”.
Con bé được Bạc Nhược ôm vào lòng, nét mặt có chút vui vẻ.

Tiểu Hoạ khẽ gật đầu, hai mắt không chống đỡ nổi mà sụp xuống.

Một lần nữa, tiếng hét thê lương của Bạc Nhược vang lên.
“ Tiểu Hoạ ! ”.

Cô quay đầu nhìn Vô Kỵ ở phía sau, anh lúc này cũng đang nhìn cô, hai tay đút túi quần, bộ dạng thong thả vô cùng.

Gương mặt Bạc Nhược ngập tràn căm phẫn, nhưng hiện tại cô thể manh động, cứu Tiểu Hoạ mới là chuyện quan trọng nhất.
“ Vô Kỵ, xin anh ...!Xin anh giúp tôi gọi bác sĩ ”.
“ Vô ích thôi.

Một đứa trẻ hai tuổi làm sao có thể chống đỡ được hai viên đạn, hơn nữa đều ở vị trí nguy hiểm ”.
Vô Kỵ lấy khăn tay từ trong túi áo bước đến chỗ cô.

Anh nắm lấy bàn tay của Bạc Nhược, cẩn thận lau sạch máu dính trên bàn tay cô.

Bạc Nhược không hề kiêng dè, thẳng thừng hất tay anh ra.
“ Anh nhất định phải nhẫn tâm với một đứa trẻ sao ? Vô Kỵ, anh giết Tiểu Hoạ, không bằng giết luôn tôi ”.
“ Nhược Nhược, anh có thể ra tay với bất kỳ ai, chỉ riêng em là không thể ”.
Chát.
Bạc Nhược dùng sức đánh lên gương mặt của Vô Kỵ.

Sức lực của cô không phải dạng vừa, rất lớn khiến cho khoé miệng anh rỉ máu, nơi gò má còn in rõ dấu vết của một bàn tay.
“ Tránh đường, tôi muốn đi tìm bác sĩ ”.
Bạc Nhược cẩn thận đặt Tiểu Hoạ xuống.

Cô bước lên chính vũng máu của con mình, trong lòng lạnh buốt, chân run run đến mức đứng không vững.

Bạc Nhược cố hết sức bước đi.

Tiểu Hoạ là đứa con cô trân trọng suốt bao năm nay, ai cũng đừng hòng khiến nó rời xa cô, nhất là Vô Kỵ.
Nhưng anh hoàn toàn không cho Bạc Nhược cơ hội ấy !
“ Giữ lấy cô ấy, không được để cô ấy rời khỏi nửa bước ”.
Thuộc hạ nghe lời liền chạy đến giữ lấy Bạc Nhược.

Bạc Nhược tuy biết võ công nhưng hiện tại cô hoàn toàn không phải là đối thủ của hai người đàn ông này.

“ Vô Kỵ, anh khốn nạn, thả tôi ra, thả tôi ra ”.
Bạc Nhược không ngừng phản kháng, nhưng tất cả cũng chỉ là vô ích.

Cô được áp giải đến trước mặt Vô Kỵ.
“ Tôi không phải nói với em rồi sao ? Cái giá phải trả cho việc lừa dối tôi là rất lớn.

Mạng sống của đứa con hoang này chỉ là để cảnh cáo em ”.
“ Nó không phải là con hoang, nó là con của anh, là con của anh ! ”.
“ Em muốn cứu nó không ? ”.
Giọng Vô Kỵ trầm xuống.

Anh ra hiệu cho hai người đàn ông thả cô ra.

Bạc Nhược không còn sức lực, lảo đảo ngã xuống cũng may Vô Kỵ kịp thời đỡ lấy cô.
Bạc Nhược nghe vậy, hệt như cá gặp nước túm chặt lấy Vô Kỵ.
“ Muốn ”.
“ Tôi để người vào cầm máu cho đứa con hoang kia trước.

Nếu em thật sự muốn cứu nó, cho tôi ...!”.
Vô Kỵ đưa tay chạm lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, bàn tay nhanh chóng di chuyển xuống phía dưới, cởi bỏ hai nút áo bệnh nhân đầu tiên của Bạc Nhược.
Lòng Bạc Nhược run lên.

Lúc này cô đang ở thế bị động, không thể không đồng ý với anh.

Tiểu Hoạ là nguồn sống của cô, nó mà không còn trên thế giới này cô cũng không muốn sống nữa.
“ Được ”.
Vô Kỵ hài lòng, lên tiếng.
“ Lôi đứa trẻ kia ra ngoài cầm máu trước, không có lệnh của tôi không ai được tiến vào phòng bệnh nửa bước ”.
Hai người kia chẳng mấy chốc đã đưa Tiểu Hoạ rời bên.

Bên trong giờ chỉ còn lại Bạc Nhược và Vô Kỵ.
Bạc Nhược cắn chặt răng đưa tay tháo từng chiếc nút áo xuống.

Chiếc áo bệnh nhân rơi xuống nền đất, làn da trắng như ngọc như ẩn như hiện trước mắt Vô Kỵ.

Bạc Nhược cười một tiếng thê lương.
“ Vô tổng đã hài lòng chưa ? ”.
Hai chữ đầu tiên lạnh nhạt xa cách.

Vô Kỵ dĩ nhiên có thể cảm nhận được điểm đó, nhưng anh không hề bận tâm, bởi vì những việc anh làm ngày hôm nay chỉ vì muốn có được cô.

Chỉ cần có được Bạc Nhược trong tay, dù có bị cô hận một đời đã là gì ?
“ Rất hài lòng ”.
Dứt liền lời bế Bạc Nhược lên giường bệnh.
“ Vô tổng lúc này có cảm thấy tôi đặc biệt giống Duẫn Giản Giao không ? ”.
Một câu nói liền khiến không khí trầm xuống, lạnh lẽo như bị đông cứng.

Vô Kỵ trầm mặc nhìn cô một lúc lâu, đôi đồng tử màu hổ phách có lẽ vì tức giận mà hằn lên những tia máu đỏ.
“ Nhược Nhược, nếu em muốn giữ lại mạng đứa con hoang kia tốt nhất không nên chọc giận tôi ”.
Thật ra cả Bạc Nhược và Vô Kỵ đều biết Tiểu Hoạ không thể cứu nổi.

Nhưng cô vẫn là cố chấp thử muốn thử một lần.

Ông trời trước nay không tuyệt đường sống của con người, nhất định Tiểu Hoạ của cô sẽ không sao.
“ Vô tổng muốn làm gì thì nhanh tay một chút, mạng người là quan trọng ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play