“ Vô Kỵ ”.
Một câu nói đơn giản của Vô Kỵ đã khiến Bạc Nhược không biết làm sao để tiếp tục cuộc trò chuyện trong bóng tối này.

Cô thấp giọng gọi tên anh, tâm trạng có phần phức tạp.

“ Bơi lên trên thôi, Diễn Phong sắp xếp ổn thoả rồi ”.
Vô Ky muốn kéo cánh cửa ra nhưng lại bị Bạc Nhược chặn lại.

Tuy cô chưa kịp nói gì nhưng anh biết chắc trong lòng cô hiện giờ đang hoài nghi bởi vì Diễn Phong không có đánh tin thông báo, cô là đang nghi ngờ trực giác của anh không chính xác.

Là đang sợ rằng một khi anh bước ra ngoài, họng súng kia nhất định sẽ chĩa thẳng vào người anh.
Vô Kỵ nắm chặt lấy tay cô, trong bóng tối ánh mắt anh trước sau vẫn luôn vững vàng kiên định.

Bạc Nhược tuy nhìn không thấy nhưng trên người anh toả ra loại khí chất chấn an cô.

Anh nói.
“ Để được ở bên cạnh tôi Diễn Phong cũng đã phải trải qua nhiều khoá huấn luyện cực khổ, bằng không em nghĩ chỉ dựa vào việc có tôi chống lưng cậu ta có thể bình an làm việc cạnh tôi sao ? Từ nãy đến giờ ít nhất đã hơn mười phút, thời gian đủ dài để cậu ta làm xong việc rồi ”.
Bởi vì thân phận của anh đặc biệt nên người có thể ở bên cạnh anh dĩ nhiên không tầm thường.

Có lẽ Diễn Phong vì ở bên cạnh anh đã lâu nên đã học được cách tiết chế cảm xúc.

Vậy nên có những lúc Bạc Nhược muốn từ anh ta để dò đoán tâm tư của Vô Kỵ là điều không thể.

“ Diễn Phong phải dựa vào bản thân để tồn tại bên cạnh tôi.

Nhưng Nhược Nhược, em có thể dựa vào tôi để tồn tại bên tôi.

Dù thế giới này có sập, lưng của tôi vẫn đủ để chống đỡ cho em một đời một kiếp bình bình an an ”.
Dứt lời Vô Kỵ liền kéo cánh cửa ra, nước nhanh chóng lan vào trong mật thất nho nhỏ.

Lần này Bạc Nhược tranh đi phía trước, cô bơi lên trước Vô Kỵ, ép anh phải bám vào người mình.

Vô Kỵ bơi phía sau cô trong lòng tuy dở khóc dở cười nhưng vẫn không có đối kháng.
Quả nhiên như lời anh nói bên trên Diễn Phong đã sắp xếp ổn thoả mọi thứ.
Trên bờ, năm kẻ mặc áo đen quỳ thành một hàng thẳng, phía trước là Diễn Phong trầm mặc đứng ở đó.

Anh ta vừa nhìn thấy Bạc Nhược ngoi lên, phía sau là Vô Kỵ liền vẫy tay ra hiệu, đám người phía sau nhanh chóng chạy ra đỡ lấy hai người lên bờ.
Bạc Nhược được Hạ quản gia đưa vào trong biệt thự xử lý trước, còn Vô Kỵ thì ở bên ngoài giải quyết nốt mấy kẻ kia.
“ Huấn luyện người không tồi ”.

Vô Kỵ đỡ lấy khăn tắm từ Diễn Phong, tuỳ ý lau qua cơ thể đang ướt nhẹp.

Trong giọng nói có thể thấy rõ sự hài lòng.

“ Vô tổng quá khen rồi.

Vết thương trên người anh không sao chứ ? ”.
Diễn Phong cúi thấp đầu, gương mặt anh ta hơi đỏ lên, có lẽ vì bất ngờ được Vô Kỵ khen có chút không quen nên hành động có phần cứng nhắc đờ.

Anh ta nhận lại khăn tắm đã ướt sũng, quan tâm hỏi.
“ Vết thương ngoài da, không đáng nói ”.
Dứt lời, tầm mắt Vô Kỵ liền rơi xuống năm kẻ mặc áo đen đang quỳ xuống đất, hào phóng ra tay.
“ Thưởng bọn họ mỗi người mười tỷ, thăng cấp toàn bộ làm sát thủ bậc nhất ”.
“ ...!“.
Năm kẻ kia dĩ nhiên sửng sốt, Diễn Phong đứng sau lưng Vô Kỵ cũng không ngoại lệ.

Đi theo bên cạnh anh đã bao nhiêu năm lần đầu tiên trong đời Diễn Phong không khống chế nổi cảm xúc của chính mình, anh ta miệng chữ O mắt chữ A, biểu hiện vô cùng khoa trương.
Lần đầu tiên Vô Kỵ thưởng phạt không phân minh.

Bọn họ chỉ giúp anh diễn một vở kịch lấy lòng trước mặt Bạc Nhược đã lập tức được thăng cấp lên làm sát thủ bậc nhất lại còn được mười tỷ tiền mặt nóng hổi trong tay.

Nhưng công đoạn khó nhất của vở kịch chính là khiến Vô Kỵ bị thương, bên ngoài nhìn vết thương phải thật nặng, tựa như có thể đoạt được mạng người nhưng thật chắc chỉ là viên đạn xẹt qua da, công đoạn khó nhất là do Diễn Phong làm, tại sao anh ta lại không có thưởng ?
“ Thế nào, cậu còn chưa đi ? Hay cũng muốn tôi thưởng ? Mẹ cậu dạo này có gọi điện nói đôi lời với tôi, thư ký Diễn, tuần sau cậu không cần tới tập đoàn làm việc cứ đi xem mắt theo sắp xếp của tôi.

Mỗi ngày mười người, không nhiều ”.
Dứt lời liền để lại cho Diễn Phong bóng lưng cao ngạo.

Diễn Phong nhìn theo bóng lưng ấy, hận ban nãy không thể lập tức biến mất ngay trước anh.

Anh ta thà rằng một tuần làm việc không ngừng nghỉ, thậm chí có thể bán mạng cho Vô Kỵ cũng chẳng muốn lãng phí thời gian đi xem mắt !
Diễn Phong ngẩng đầu nhìn lên trời, nội tâm thầm hét: Cứu !
\[ ...!\]
Vô Kỵ trở lại biệt thự liền đi thẳng lên phòng, Bạc Nhược đã ở bên trong đợi anh.

Có lẽ cô đã tắm rồi, trên người thoang thoảng hương thơm của sữa tắm, mái tóc dài ngang vai vẫn còn hơi ướt.

Cô ngồi trên ghế sofa đối diện với cửa sổ sát sàn, trước mặt đặt một hộp thuốc rất lớn.
“ Lại đây ”.
Nhìn thấy Vô Kỵ đứng tựa lưng vào cửa, đầu mày Bạc Nhược bất giác nhíu lại.

Cô vẫy tay về phía anh, mà chính bản thân cũng không nhận ra ngữ khí của cô thay đổi rồi, hai chữ ‘lại đây’ được thoát ra có sự bá đạo không khác gì người đàn ông kia.
“ Tôi nói anh lại đây ”.
Thấy anh không phản ứng, cô quát lớn lên.

Vô Kỵ bị bộ dạng của cô chọc cho cười, chậm rãi tiến đến trước mặt cô.

Hài lòng với việc anh ngồi bên cạnh mình, Bạc Nhược với tay mở hộp thuốc, bắt đầu xử lý vết thương trên bả vai anh.

Vì chiều cao của cô với Vô Kỵ đối lập hẳn nhau nên khi xử lý vết thương cho anh Bạc Nhược phải kiễng người lên, vậy nên khoảng cách của cô và anh rất gần, gần đến mức hơi thở hai người đan xen vào nhau.
“ Em đã nhìn ra vết thương của tôi rồi ? ”.
“ Phải.

Không phải là vết thương nặng, là vết thương ngoài da.

Nhưng vết thương ngoài da không xử lý ngay cũng sẽ rất nguy hiểm.

Đợi tôi xử lý xong anh hãy đi tắm ”.
“ Em tắm giúp tôi ”.
Vô Kỵ không cần cúi đầu cũng có thể nhìn rõ gương mặt cô.

Gương mặt Bạc Nhược được ánh đèn trong phòng rọi sáng làm nổi bật sự xinh đẹp dịu dàng kia.

Người ta nói đàn ông khi chú tâm làm việc là đẹp nhất mà lại đâu biết phụ nữ một khi nghiêm túc cũng quyến rũ không kém gì.
“ Tôi vì em mà bị thương ”.
Thấy cô không nói gì Vô Kỵ liền nhanh chóng bồi thêm một câu.

Bạc Nhược đã xử lý xong về thương cho anh, tay nghề băng bó rất được.

Bởi vì cô từng là sát thủ nên những chuyện như này dĩ nhiên sẽ tự khắc biết.

Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, vô tình khiến môi mình chạm lên môi anh.
Khoảng khắc cô kịp phản ứng cả cơ thể đã bị Vô Kỵ giữ lại.

Nụ hôn của anh vẫn giống như bao lần trước, mạnh mẽ và ngang tàn.

Bạc Nhược lần này ngược lại rất chủ động, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, đáp trả rất nhanh chóng.

“ Vào tắm đi, tôi giúp anh ”.
Vô Kỵ vừa buông cô ra, Bạc Nhược đã lập tức xoay người đứng dậy bước vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm được đóng lại, tiếng nước chảy vọng ra bên ngoài không hiểu sao tâm trạng của Vô Kỵ lại không được thoải mái.

Bên trong kia Bạc Nhược vô lực ngồi sụp xuống, gương mặt vùi sâu vào đầu gối.
Cô biết bản thân cô vô dụng, vào thời khắc này cô ấy vậy mà lại rung động với anh.

Vào thời khắc này cô lại nghĩ đến chuyện tương lai, là tương lai được kề vai sát cánh với anh.

Vòi nước được đóng lại, Bạc Nhược ngẩng đầu lên nhìn thấy nước tắm trong bồn không biết từ bao giờ đã tràn ra ngoài làm nền đất ướt sũng.

Trước mặt xuất hiện đôi bàn chân to lớn, cô không cần ngẩng đầu cũng biết ai là chủ nhân.
“ Em định để tôi tắm nước lạnh ? ”.
“ Vô Kỵ ...!”.
Cô bỗng dưng gọi tên anh.

Vô Kỵ toan xoay người pha lại nước tắm lại bị Bạc Nhược giữ chặt từ phía sau, sống lưng anh căng cứng, cơ hồ không dám thở mạnh.
“ Anh đối với tôi rốt cuộc là muốn gì ? Vì sao lại ép buộc tôi ? Vì sao lại đối tốt với tôi ? ”.
Bạc Nhược dựa vào tấm lưng vững chắc của anh, giọng nói run lên.

Cô không rõ cảm xúc của anh đối với mình thế nào nhưng lại cực kỳ rõ cảm xúc của mình đối với anh.

Chính vì rõ ràng như vậy nên cô mới thêm chán ghét bản thân.
Đúng như lời Giác Mạc Thiên từng nói, năm năm trước và năm năm sau đoạn tình cảm này cô chưa từng quên.

Tình yêu của cô vẫn đặt nơi trái tim anh.
“ Vậy em nghĩ là vì sao ? ”.
Đôi đồng tử màu hổ phách của Vô Kỵ tối đi.

Anh xoay người lại, nhìn cô trực diện.

Ánh đèn phòng tắm mờ ảo càng làm không gian giữa hai người họ trở nên bức bách.
“ Vì yêu tôi ư ? ...!”.
Bạc Nhược không biết anh có nghe thấy rõ không, cô chỉ biết để nói ra được câu này cô đã hoàn toàn mất hết sức lực.
“ Phải ”.
Anh đáp lại cô, tông giọng trầm xuống.

Bạc Nhược hoảng hốt, hiển nhiên không ngờ anh lại nói như vậy, cũng là không ngờ tốc độ rất nhanh chóng.
“ Không phải tôi đã từng nói với em rằng cả đời này chỉ có mình em mới có tư cách làm người phụ nữ của tôi.

Người phụ nữ của tôi có thể có quyền lợi gì, em không phải đã biết rõ rồi ư ? Sở hữu được trái tim tôi, sở hữu được cơ thể của tôi, sở hữu được sự bao dung và bảo vệ của tôi, nói ngắn gọn một chút phàm là những thứ thuộc về tôi em đều có quyền sở hữu ”.
Vô Kỵ nhấc bổng cô lên, bế trên tay như một đứa trẻ.

Lòng Bạc Nhược lúc này vẫn còn mơ hồ, nhưng cũng có vui vẻ và thoả mãn.
“ Mẹ nó ! Tôi đã dùng từ ngữ dễ hiểu nhất để em có thể hiểu được, hiện tại em dùng khuôn mặt thối như phân để nhìn tôi là có ý gì ? ”.

Vô Kỵ có phần bực mình, dường như đang khống chế thái độ của bản thân.
“ Tôi có thể tin anh không ? Có thể tin tình yêu của anh dành cho tôi không ? ”.
Bạc Nhược ở trong lòng anh, cắn chặt răng mà hỏi.

Cô đang cố gắng kìm chế trái tim của chính mình, kìm chế nó không được sa vào thế giới do anh tạo ra.

Dù cô đã phát hiện bản thân không có năng lực đó, nhưng cô sợ cô của hiện tại sẽ giống năm năm về trước, thê thảm đến mức không một ai cần.
“ Bởi vì đối phương là tôi nên em có thể tin tưởng.

Nhược Nhược, dù em tin hay không tin thì cả đời này người phụ nữ của tôi chỉ có thể là em, tương tự, cả đời này người đàn ông của em chỉ có thể là tôi ”.
Lần này người chủ động hôn lên môi anh là Bạc Nhược.

Động tác của cô rất chậm lại rất vụng về nhưng Vô Kỵ dường như không có ý so đo.

Anh chậm rãi hướng dẫn cô, nụ hôn dần dần quay trở về quỹ đạo vốn có của nó, mạnh mẽ và ngang tàn.
Phụ nữ dù có mạnh mẽ đến đâu chung quy vẫn mong muốn bản thân có một gia đình ấm áp.

Bạc Nhược dĩ nhiên không ngoại lệ.

Người đàn ông cô yêu hiện tại đã ở trước mặt cô.

Có một số chuyện vốn dĩ không nên trốn tránh, nhất là tình yêu ...
Cô muốn được anh yêu chiều, muốn được cùng anh tạo dựng một mái nhà hạnh phúc nhất ...
Vô Kỵ, em có nên cho anh và cũng là cho em cơ hội này hay không ?
Dây dưa rất lâu, Vô Kỵ mới buông cô ra, trong khoang miệng anh vẫn còn lưu lại dư vị của cô.

Lần này cô chủ động đã thành công khơi gợi dục vọng nguyên thủy giấu sâu trong lòng anh.
“ Nhược Nhược ”.
Anh khẽ gọi tên cô, giọng nói đã khản đặc.
“ Em ...!Chuẩn bị xong rồi ”.
Vô Kỵ nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
“ Chuẩn bị thứ gì ? ”.
“ Tâm lý làm mẹ ”.
Vô Kỵ bị câu trả lời của cô làm cho ngây ngô.

Lần này cô không đỏ mặt, ngược lại còn rất cả gan mà nhìn anh chăm chú.
“ Vô Kỵ, em bằng lòng tin anh lần nữa ”.
Bằng lòng giống như năm năm về trước để mặc anh dẫn dắt, dù cho kết cục là tốt hay xấu, dù cho bản thân em có thê thảm hay không, em vẫn bằng lòng yêu anh lần nữa.
Có những chuyện em từng nghĩ sẽ cố gắng chống đối, nhưng thực chất càng chống đối lại càng khiến bản thân sa vào vũng bùn ấy hơn.

Vậy nên em không muốn chống đối nữa, muốn đường đường chính chính một lần nữa bước vào tình yêu của anh, bước vào thế giới của anh.
Những lời này Bạc Nhược không nói ra nhưng cô tin Vô Kỵ chắc chắn sẽ hiểu.
“ Nhược Nhược, em nói thật phải không ? ”.
“ Phải ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play