《Dịch - Văn Giai Hài Tử

Beta - Lý Gia An》

============❤️============

Vũ Quận nằm ở phía bắc Tấn Thành, cách Tấn Môn Quan một trăm dặm. Trước đây, nó chỉ là một thị trấn nơi biên thành của Bắc Ngu nhưng năm đó Ngu đế xua quân Nam tiến đại bại, Vũ Quận cùng Tấn Thành liền trở thành cương thổ của Nam U.

Bình thường, nếu muốn đến Vũ Quận, cho dù ra sức thúc ngựa thì cũng phải mất hết một ngày. Thế nhưng hôm nay lại không như những gì Chúc Lam nghĩ trước đây, trong vòng ba canh giờ nàng đã đặt chân đến địa phận Vũ Quận.

Báo tuyết quả nhiên tốc độ phi thường, chở theo nàng và Lý Ninh Ngọc, một đường băng rừng vượt suối vậy mà vẫn nhanh như băng tinh xẹt ngang trên bầu trời, xứng đáng xưng thần.

Chúc Lam nàng trước đây đã cưỡi qua không ít chiến mã cùng chiến lang cho nên kinh nghiệm phong phú, thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng cưỡi cự thú, tránh không khỏi việc có phần lúng túng không quen. Nhiều lần báo tuyết phi thẳng xuống dốc, nàng bị mất thăng bằng nhưng không dám túm lấy lông của nó, chỉ sợ nó thịnh nộ mà đem nàng biến thành thức ăn. Hết cách, nàng chỉ có thể ôm chặt cánh tay của khối băng trước mặt để ổn định cơ thể.

Bởi vì ngồi ở phía sau nên nàng không nhìn thấy được biểu tình của Lý Ninh Ngọc, chỉ có thể cảm nhận được sự lãnh lẽo của da thịt từ cánh tay nàng ấy truyền tới. Giữa ngày đông giá rét, Báo tuyết như băng tinh xẹt qua, cái lạnh cắt da cắt thịt càng không thể nào diễn tả cho thấu. Ấy vậy mà Lý Ninh Ngọc lại không than thở một câu nào, chỉ chăm chăm hướng về phía trước, còn không quên nhắc nhở báo tuyết phi nhanh hơn.

Mãi đến khi xương cốt của nàng như vụn vỡ, thần hồn tan nát thì báo tuyết mới dừng lại. Nó hạ thân mình, vỗ nhẹ cái đuôi dài xù lông của mình vào lưng, ý muốn người ngồi trên lưng nó mau xuống.

Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng nhảy khỏi lưng báo tuyết, sau đó xông thẳng vào trong quân doanh, mà Chúc Lam lại chật vật ngã nhào xuống đất, nàng xấu hổ đứng dậy, sau đó phủi phủi cái mông nhỏ còn tiện tay xoa xoa nó một chút rồi mới chạy theo sau Lý Ninh Ngọc. Nhìn Lý Ninh Ngọc vội vàng chạy ở phía trước, trong lòng nàng thầm nghĩ: Bị dằn vặt xuống quãng đường đi, cái mông đầy đặn của nàng vừa tê vừa nhức, mà khối băng trước mặt nàng lại gầy gò đến đáng thương, mông cũng không có mấy lạng thịt, vậy mà thấy nàng ấy không hề hấn gì. Mông nàng ta không nhức sao? Phải rồi, lát nữa nàng phải tìm một thợ thủ công làm cho Bình An một cái yên ngựa, đề phòng trường hợp khẩn cấp phải cưỡi trên lưng nó nữa.

Chúc Lam chạy theo sau Lý Ninh Ngọc thế nhưng Lý Ninh Ngọc lại đột nhiên dừng lại, đôi vai gầy gò dưới lớp phi phong mỏng manh khẽ run rẩy. Nàng bị chắn tầm nhìn nên không hiểu chuyện gì xảy ra liền trực tiếp vượt qua Lý Ninh Ngọc, nhìn về phía trước.

Chỉ thấy trước lều vài người binh sĩ mặc tang phục ngồi bó gối bên cạnh chậu thang. Chốc lát họ lại thả một ít vàng mã vào bên trong, ngọn lửa đỏ rực nhanh chóng thiêu cháy chúng, mà tro giấy thi thoảng sẽ theo cơn gió thổi tới mà cuộn lên bay lơ lửng trong không trung.

Chúc Lam đứng ở phía trước, nhìn đến khó chịu, cuối cùng vì không chịu nổi mà bật khóc thành tiếng như một đứa trẻ.

Mà Lý Ninh Ngọc ở phía lại lặng lẽ siết chặt nắm tay. Trong mật báo từ người của Chúc Lam truyền về chỉ có vài câu, lúc đó nàng thật sự bị kinh hãi một chút nhưng nàng lại nghĩ họ chuyện bé xé to nên không thật sự tin tưởng mấy, đến khi tận mắt nhìn thấy những gì đang diễn ra, đầu óc nàng liền ong ong choáng váng. Một loại bi thống trước nay chưa từng có bất ngờ đập mạnh vào giữa lồng ngực. Nàng sững sờ bất động, âm thanh nấc nghẹn cuộn trào, những giọt nước mắt nóng hổi đau đớn chảy dài trên gương mặt.

Không biết chính mình đang nghĩ gì, nàng lại giống như một cơn gió chạy thẳng vào trong soái trướng.

Bên trong soái trướng vốn dĩ phải được bày trí như một cái linh đường phủ đầy lụa trắng và cờ trắng. Cố Hiểu Mộng thì được vải trắng phủ lấy từ đầu đến chân, an bình nằm ở giữa sảnh tang. Thế nhưng sự thật là bên trong soái trướng vô cùng bình thường, nào có chút gì là hơi thở của sự tang thương đâu. Cố Hiểu Mộng vốn dĩ nằm giữa sảnh tang thì bây giờ vô cùng an yên nằm ở trên giường được hai nữ tử khả ái hầu hạ, một người đút cơm, một người đút trái cây, miệng họ lúc nào cũng thoải mái tươi cười, dáng vẻ này cứ như dáng vẻ tiểu thiếp hầu hạ lão gia.

Lý Ninh Ngọc đứng sững sờ tại chỗ. Mà Chúc Lam thấy Lý Ninh Ngọc chạy vào trong soái trướng, chính nàng cũng vô thức chạy theo.

Lý Ninh Ngọc che chắn tầm nhìn của nàng, vì vậy nàng một lần nữa vượt lên để nhìn.

Cố Hiểu Mộng thoải mái nằm trên giường, trên người đắp chăn bông ấm áp.

Chúc Lam nhìn đến ngũ vị tạp trần, vui buồn lẫn lộn, cuối cùng lại không nhịn được mà hét lên âm thanh chói tai chất vấn.

"Cố Hiểu Mộng, cái đồ khốn kiếp... Ngươi không có chết, vì sao lại cho người đốt giấy?!"

Nữ tướng đang nằm trên giường hưởng thụ sự chăm sóc thì bị âm thanh chói tai làm cho giựt mình sợ hãi, nàng vội vàng nuốt xuống trái nho thế nhưng lại không cẩn thận làm cho mình bị nghẹn mà ho sặc sụa.

Khụ! Khụ, khụ... A... A Lam, sao nàng lại tới đây?"

Chúc Lam tức giận nghiến răng nghiến lợi, nàng quay đầu nhìn người vẫn luôn đứng ở cửa nãy giờ: "Khốn kiếp! Bình An, Bình An ở đâu? Nó đói bụng chưa? Bây giờ nó sẵn sàng ăn tươi nuốt sống cái thứ khốn kiếp này không?"

Thanh âm của Chúc Lam vừa dứt, Cố Hiểu Mộng liền kích động, nàng vươn tay gạt phăng nữ nhân đang đứng bên cạnh mình ra, nhìn về hướng cửa.

Lý Ninh Ngọc đứng thẳng trước cửa, gương mặt vẫn như trước kia đạm bạc lãnh lẽo, chỉ là đôi mắt nàng phiếm hồng.

Khi Cố Hiểu Mộng nhìn nàng, bốn mắt liền giao nhau. Trong nhất thời, đôi mắt nàng như muốn trào ra nước mắt thế nhưng nàng vẫn giữ được sự kích động, ép hết tất cả cảm xúc xuống, phút chốc biến mình trở thành một Lý Ninh Ngọc lãnh lẽo của ngày xưa.

Nàng tiến từng bước về phía giường, Cố Hiểu Mộng lập tức bối rối mà nắm chặt chăn bông, trong lòng lại khẩn trương sợ sệt, trái tim cũng không ngừng đánh thình thịch, thình thịch.

Lý Ninh Ngọc không nói gì mà ngồi xuống cạnh nàng, Cố Hiểu Mộng căng thẳng không thôi, mặt nàng lập tức tái nhợt, trái tim càng điên cuồng đập loạn. Nàng lúng túng sợ hãi nửa ngày trời mới có thể ngập ngừng giải thích.

"Hôm nay... Hôm nay là ngày tế một trăm ngày của phụ vương, ta bị thương không thể xuống giường. Vì vậy... Vì vậy ta mới kêu họ thay ta tỏ lòng hiếu kính với phụ vương..."

Cố Hiểu Mộng khó khăn giải thích xong cũng không dám ngẩng đầu, trong lòng không biết như thế nào lại sợ hãi, đầu càng cúi càng thấp, thiếu điều muốn chui rúc vào trong chăn làm ổ.

Cổ tay nàng đột nhiên bị nắm tay, những ngón tay lạnh lẽo chuẩn xác bắt lấy mạch nàng.

Chúc Lam đứng ở sau lưng Lý Ninh Ngọc, nhìn nàng ấy bắt mạch cho Cố Hiểu Mộng, trong lòng nàng cũng không tránh khỏi khẩn trương theo. Nàng ngập ngừng hỏi: "Thế nào? Thật sự là mạng sống khó giữ sao?"

"Mạng sống khó giữ?"

Cố Hiểu Mộng đang bị bắt mạch nên không dám cử động, nàng khó hiểu lặp lại câu hỏi của Chúc Lam.

Mà Lý Ninh Ngọc không lên tiếng giải thích, nàng mím chặt môi bắt mạch, ngón tay di chuyển rồi lại dùng chút lực bắt mạch tiếp tục. Cuối cùng, nàng mới lạnh lùng buông tay, gương mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Cố Hiểu Mộng.

"Mở miệng."

Lời nói quý hơn vàng, chỉ có hai từ thôi nhưng Cố Hiểu Mộng không biết vì sao chính mình bị ép tới ngạt thở, ngoan ngoãn nghe theo.

"A~"

"Thè lưỡi."

"A~"

Một loạt quy trình khám chữa bệnh cũng coi như hoàn thành, vốn dĩ đã có câu trả lời, chỉ là nàng muốn đảm bảo người ấy không bị thương tổn gì. Nàng lạnh lẽo liếc nhìn Cố Hiểu Mộng.

"Tính mạng không có gì đáng ngại."

Nghe được câu kết luận của Lý Ninh Ngọc, tảng đá trong lòng Chúc Lam như được buông xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó lại nhớ tới nước mắt của mình rơi lã chã vì cái con người này, nàng không nhịn được mà phóng mắt bén hơn dao vào người Cố Hiểu Mộng, mở miệng nói móc: "Ui chao, Tiêu Vũ vương điện hạ chỉ bị thương nhẹ như lông gà lông vịt, ấy vậy mà tin tức chấn động còn hơn là đại nạn dịch hạch. Quả nhiên là người bề trên mà, đến cả thở thôi cũng khiến tất cả phải chú mục."

Cố Hiểu Mộng vô tội nhìn Chúc Lam, nàng không biết giải thích như thế nào nên đành nuốt hận không phản biện lại.

"Không sao rồi chứ gì? Nếu không có gì thì ta đi trước đi."

Chúc Lam liếc nhìn Cố Hiểu Mộng, lắc eo rời đi, trước khi đi còn không quên lấy từ chỗ quân y đang canh cửa một lọ dược cao bôi vết thương.

Chúc Lam đi rồi, bên trong soái trướng liền rơi vào cục diện ngượng ngùng, không có ai lên tiếng. Lý Ninh Ngọc ngồi ở bên giường im lặng nhìn hai nữ nhân đang thu mình đứng ở trong góc.

Cố Hiểu Mộng quýnh lên, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, vội vàng giải thích.

"Hai người... Hai người bọn họ là nữ nhi của Quận thủ. Hắn nghe nói quân doanh không có tỳ nữ nên đem họ đến... Đến để chăm sóc ta."

Có thể im lặng nhưng một khi đã nói ra thì chỉ có sai và sai. Phải biết, lời lẽ càng uyển chuyển lại càng như đang cố ngụy biện.

Bách tính thiên hạ đều biết bên cạnh Phong Vũ tướng quân luôn có hai vị phu nhân xinh đẹp hơn hoa hầu hạ, cho dù Tướng quân bị bại lộ thân phận là nữ nhi thì hai nàng đều luôn chung thủy ở cạnh người. Đặc biệt là công chúa của Tây Vực, cho dù Tướng quân có rơi vào hoàng cảnh khó khăn như thế nào thì nàng vẫn luôn kề cạnh săn sóc hết lòng, phần tình cảm keo sơn này không gì có thể sánh bằng.

Từ xưa, kì văn dã sử đã ghi chép lại không ít giai thoại về phân đào đoạn tụ(*). Bây giờ, lật ngược lại thì nữ nhân yêu nhau cũng không khác gì. Bách tính cùng các quan viên đại thần đều âm thầm tán đồng việc Phong Vũ tướng quân yêu thích nữ nhân, tuy nhiên đa phần các đại thần trong triều lại không đồng ý, thế nhưng khi Phong Vũ tướng quân được sắc phong thành Tiêu Vũ vương thì trong triều gió đã đổi chiều. Tất cả đều đồng ý theo việc nàng được phong vương, bởi vì trong lòng họ đều đã có tính toán của riêng mình.

(*)Phân đào đoạn tụ: Ám chỉ tình yêu giữa hai người nam

Thay vì để nữ nhi nhập cung tranh sủng với cả trăm, cả ngàn hậu cung phi tần, sao không để nữ nhi tự do tự tại làm một vương phi bên trong vương phủ!!!

Phủ đệ của quận thủ Vũ Quận không thiếu nữ tì, vì sao hắn ta không chọn nữ tì đưa đến, ngược lại lại dâng nữ nhi vào tận soái trướng của Tiêu Vũ vương điện hạ?! Ý đồ của hắn không nói cũng rõ.

Cố Hiểu Mộng đột nhiên ý thức được mình càng muốn giải thích thì càng như kẻ xấu giấu đầu hở đuôi, nàng chột dạ liếc nhìn Lý Ninh Ngọc một cái, sau đó quay đầu nói với hai nữ nhân đang đứng trong góc.

"Các nàng... Các nàng lui xuống trước đi."

Chỉ cần để nguyên nhân gây ra lúng túng không còn ở trong tầm mắt nữa thì không khí ngượng ngùng giữa nàng và Lý Ninh Ngọc sẽ giảm đi rất nhiều.

"Dạ."

Hai người buông đồ trong tay xuống, khẽ phúc thân trước Cố Hiểu Mộng, sau đó lui ra ngoài. Chỉ là người vừa rời khỏi, Cố Hiểu Mộng lập tức hối hận, không khí ngượng ngùng giữa nàng và Lý Ninh Ngọc chẳng những không giảm còn tăng thêm phần khó xử.

Nàng không nói gì, Lý Ninh Ngọc càng không nói gì. Cả người nàng đều vô cùng lúng túng trước đôi mắt đen tuyền tràn đầy sự lạnh lẽo của nàng ấy, đôi mắt ấy dường như có ma lực xuyên thẳng qua người nàng mà nhìn vào tận sâu trong trái tim nàng.

Không khí xung quanh tựa như ngưng kết thành băng, nàng không thể chịu đựng được nữa đánh bối rối lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.

Nàng mím chặt môi, nhỏ giọng hỏi.

"Nàng... Thân thể của nàng đã hồi phục chưa?"

Lý Ninh Ngọc tựa như một bức tượng Phật lớn, ngồi im bất động, điều này tạo cho người đối diện một áp lực rất lớn. Đợi cho Cố Hiểu Mộng hỏi xong nàng mới khẽ nhướng mày, ngâm nga một tiếng bằng giọng mũi.

"Ừm."

"..."

Lại đến rồi, một khoảng lặng dài âm thầm được tấu lên.

"Trời... Trời nhanh tối quá! Ta... Ta muốn nghỉ ngơi, nàng cũng sớm đi nghỉ ngơi đi."

Cố Hiểu Mộng vừa hạ lệnh trục khách xong liền cảm thấy áp lực hơn, không khí xung quanh như đặc lại khiến nàng hít thở khó khăn.

Mà Lý Ninh Ngọc vẫn ngồi im bất động, hoàn toàn không điếm xỉa gì tới lệnh trục khách của Cố Hiểu Mộng.

"Công phu của Cố tướng quân càng ngày càng thêm phần xuất sắc."

"Hả? Cái... Cái gì?!!"

Cố Hiểu Mộng ngạc nhiên, Lý Ninh Ngọc nhanh như vậy đã phát hiện ra nàng giả bệnh.

"Hiện tại là giờ Thân (15h-17h), vậy mà tướng quân nói trời đã tối. Cố tướng quân, ngài có thể mở mắt nói dối trắng trợn như vậy sao?"

Lý Ninh Ngọc nhướn mày, nàng khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài trời trong nắng ấm, gió nhẹ thổi mang theo hơi lạnh man mác.

"Ta... Ta sốt liên tục nên không biết thời gian như thế nào. Chuyện này cũng rất bình thường." Cố Hiểu Mộng đang ấp a ấp úng giải thích thì Lý Ninh Ngọc vươn tay giật lấy tấm chăn bông trên người nàng ra. Điều này làm nàng giật mình, suýt nữa là bật nhảy khỏi tháp: "Nàng... Nàng làm gì vậy? "

"Đừng động."

Lý Ninh Ngọc đứng dậy, đôi mắt đảo quanh cơ thể gần như trần trụi của Cố Hiểu Mộng.

Mà Cố Hiểu Mộng lại không biết Lý Ninh Ngọc đang muốn làm gì, chính nàng cũng không thể động đậy, chỉ sợ không may lại làm lộ ra vết thương giả. Trên người nàng không có mặc trung y, nửa thân trên đều dùng vải bó vết thương băng lại. Cứ như vậy mà giữa ban ngày bị Lý Ninh Ngọc nhìn thấy thân thể trần trụi của mình, nàng nhất thời quýnh quáng, mặt liền xấu hổ mà đỏ lên gắt gao.

Lý Ninh Ngọc nhìn thấy vết sẹo dữ tợn trên bả vai Cố Hiểu Mộng trong lòng nàng liền nhói lên đau đớn, thanh âm phát ra cuối cùng cũng có chút hơi ấm.

"Chỉ bị thương ở trước ngực thôi sao? Còn bị thương ở chỗ nào nữa không? Trên người có chỗ nào đau hay khó chịu không?"

"Không có. Ta... A, nàng, nàng lại muốn làm gì nữa?"

Lý Ninh Ngọc cúi người, vòng tay ra sau eo Cố Hiểu Mộng: "Miệng vết thương không nhỏ, một ngày phải thay băng ba lần."

"Không cần! Ta vừa mới thay... Mới thay băng trước khi nàng đến."

Cố Hiểu Mộng hoảng sợ, vội vàng từ chối Lý Ninh Ngọc. Mà Lý Ninh Ngọc sau khi nghe xong lại là một cảm thụ khác, nàng dừng động tác trên tay, kề mặt tới gần mà trực diện đối mặt với Cố Hiểu Mộng, mắt nàng híp lại, âm thanh phát ra vô cùng nghiêm túc.

"Mới thay? Là kẻ nào thay?"

"Ta, là tự ta thay cho mình. Hai người khi nãy chỉ là đút cho ta ăn chút gì đó thôi..." Cố Hiểu Mộng sợ hãi đến rụt cả mắt, cảm giác như lồng ngực vừa hít vào một ngụm khí lạnh.

"Nàng bị thương trước ngực, hạn chết cử động tay, nó sẽ kéo rách vết thương ra. Lần sau kêu ngươi giúp nàng thay băng, đừng cạy mạnh."

Lý Ninh Ngọc nhìn thấy bộ dạng như rùa rụt cổ của Cố Hiểu Mộng thì bất giác cong lên khoé môi. Nàng cũng không muốn nàng ấy cảm thấy bối rối, vì vậy mới buông tay, kéo chăn bông lên đắp cho nàng ấy.

"Nếu nàng đã ăn rồi thì nghỉ ngơi sớm đi."

Lý Ninh Ngọc nói xong thì đi lại bên bàn ngồi xuống, không có tiếp tục nhìn đến Cố Hiểu Mộng nữa. Mà Cố Hiểu Mộng sau một hồi kinh hách liền cảm thấy tinh thần mệt mỏi, nàng nằm ở trên giường nghiêm túc nhìn lên trần, ánh mặt không dám di chuyển loạn. Trong không khí phản phất mùi hương Đàn Mộc của Lý Ninh Ngọc, sự mệt mỏi trên gương mặt nàng bị xua tan đi, trong vô thức lại chìm vào giấc ngủ. Đợi đến khi nàng tỉnh lại thì trời đã sớm tối từ lâu.

Lý Ninh Ngọc vẫn chưa rời đi, nàng vẫn ngồi ở bên bàn đối diện giường của Cố Hiểu Mộng. Tay trái nàng cầm kim, tay phải cầm vải, dường như nàng đang may cái gì đó.

Ngọn nến trên bàn lung linh mờ ảo, ánh sáng vàng cam ấm áp phảng chiếu gương mặt thanh thoát tràn ngập sự ôn nhu của nàng. Thỉnh thoảng nàng sẽ dừng lại, sau đó nghiêng đầu nghiêm túc xem xét từng đường kim mũi chỉ trên tấm vải.

Hiền lương thục đức, đây chính là hình ảnh mẫu thân trong trí nhớ của nàng. Thế nhưng, càng nhìn lại càng giống...

...Một người hiền thê...

"Lý Ninh Ngọc?" Cố Hiểu Mộng khẽ gọi, trong đôi con ngươi màu hổ phách, giờ phút này đều là hình bóng nữ nhân trước ngọn nến.

Mà Lý Ninh Ngọc bị điểm tên liền ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, chờ đợi người ấy nói gì tiếp theo.

"Nàng... Nàng còn chưa đi sao?"

Lý Ninh Ngọc sững sờ, nàng buông nữ hồng trên tay, đi đến trước mặt Cố Hiểu Mộng.

"Ta nên đi đâu?"

Âm thanh của nàng vô cùng nhẹ nhàng. Nàng nói xong thì leo lên giường nằm xuống bên cạnh Cố Hiểu Mộng, sau đó lại gối đầu lên cái gối dài của nàng ấy. Nàng khẽ chớp mắt, ánh mắt mang theo vô hạn ôn nhu cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào người trước mặt.

"Ngay tại nơi này chính là nhà của ta, ta còn phải đi đâu nữa đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play