Cố Hiểu Mộng để cho đại quân nghỉ dưỡng một ngày ở Tầm Dương, sau đó nhổ trại lên đường tiến về hướng Tấn Thành.
Bên ngoài Tấn Môn Quan, sương giá bao phủ, gió thu thổi lồng lộng cuốn theo mịt mù cát bụi cùng lá đỏ rụng rơi. Ngân Long Câu đi ở trên đường, hằn lên dấu vết. Thế nhưng rất nhanh, lá thu rơi rụng cùng cát bụi đã vùi lấp nó.
Cố Hiểu Mộng tung người xuống ngựa, nàng đứng dưới thành lâu ngẩng đầu nhìn lên cổng thành khắc hai chữ rất lớn – Tấn Thành.
Mới qua vài tháng, vậy mà giờ đây nàng lại quay về thành trì đã chuyển đổi vận mệnh của nàng cũng chuyển đổi luôn vận mệnh của người mà nàng đang mang theo bên mình.
"Tướng quân, thuộc hạ đã kiểm tra, ít nhất là trên thành lâu cùng tháp canh đều không có bóng dáng của một binh lính nào cả. Không loại trừ khả năng Ngu quốc đang sử dụng không thành kế(*) với chúng ta. "
Tống Chi Bạch huy ngựa lại gần Cố Hiểu Mộng, cẩn trọng báo cáo. Hắn đã quan sát rất kỹ, thành lâu vậy mà không có bóng dáng một tên binh sĩ nào thủ hộ, cả tháp canh cũng chẳng có một tên vệ binh nào.
Cố Hiểu Mộng nghe Tống Chi Bạch bẩm báo xong, môi nàng liền nhếch lên thành nụ cười trào phúng, mắt nhìn thẳng vào cổng thành đang đóng chặt trước mặt.
"Bọn họ còn có đủ năng lực để sử dụng kế với chúng ta sao?" Phan Hán Khanh không phải kẻ ngốc, điều quan trọng nhất là phải giữ lấy tính mạng, chờ đợi thời cơ phản kích. Hắn cố gắng tìm lấy đường sống, vì vậy vứt thành giữ mạng là chuyện tất yếu. Ở lại đây ngoan cố tử thủ thì chỉ có thể nhận lấy một kết cục bi thảm: "Không đánh mà thắng, một chiến thắng không hao binh tổn tướng chính là ý muốn của ta. Truyền lệnh, đại quân phá cổng nhập thành."
Ung đô – Ngu quốc.
Trong giờ tảo triều, Cố Niệm Khâm mặc một thân long bào, toạ trên long ỷ, sau lưng hắn là Tần phi Kim Nhược Nhàn đang xoa bóp vai cho hắn.
"Gần hai vạn quân chi viện bị tiêu diệt trước khi tới Tấn Thành. Phan Hán Khanh, ngươi còn mặt dày ở đây xin trẫm viện quân nữa sao?"
Phan Hán Khanh mặc một thân huyền giáp, quỳ dưới đại điện, chấp tay cúi đầu trước mặt Cố Niệm Khâm: "Hoàng thượng, viện quân đi đến Thiên Thủy thì bị mưa lớn cản trở, rất khó để tiếp tục đi tiếp. Mà cũng ở trong lúc này, lợi dụng đêm tối, quân địch bất ngờ phục kích, quân ta không kịp trở tay liền... Qua ngày hôm sau thần mới nhận được tin tức, thần đã lập tức dẫn quân đến cứu, thế nhưng đã không kịp, thần bất lực xoay chuyển kết cục."
"Còn có thể nói đến hợp tình hợp lý như vậy. Thua chính là thua, quá trình như thế nào, trẫm không quan tâm, cái trẫm muốn thấy là kết quả."
Mà Phan Hán Khanh chỉ có thể dập đầu, chấp nhận bị Cố Niệm Khâm giáng tội: "Lần này bại trận là do thần sơ suất, thần sẽ nhận hết mọi trách nhiệm, thỉnh Hoàng thượng trừng phạt."
"Tấn Thành một khi đã mất thì những thành trì xung quanh cũng sẽ không thể nào trụ lại được. Kế hoạch nam tiến này đã khiến trẫm hao tổn biết bao nhiêu tài lực cùng tâm lực, vậy mà ngươi một câu sơ suất liền khiến cho kế hoạch của trẫm ầm ầm sụp đổ. Trừng phạt ngươi, Phan Hán Khanh, nếu trẫm thật sự trừng phạt ngươi, ngươi nghĩ ngươi có thể giữ lấy cái mạng nhỏ bé của ngươi sao?"
"Thần tự biết mình có tội, thần khẩn xin Hoàng thượng cho thần một cơ hội dẫn binh đoạt lại Tấn Thành..."
"Nhân khẩu của đại Ngu ta từ trước đến nay luôn ít hơn rất nhiều so với Nam U. Mấy tháng trước trẫm hạ chỉ trưng binh, ngàn tuyển vạn chọn, tập hợp quân lực của các huyện thành mới có thể lựa ra được tám vạn quân cường tráng. Thế nhưng chỉ một lần sơ suất của ngươi đã khiến hai vạn quân của trẫm tiêu tan. Ngươi nói trẫm làm thế nào để tin tưởng ngươi nữa đây?"
"Hoàng thượng, lần này thần chỉ cần vài ngàn quân là đủ rồi." Phan Hán Khanh kiên định dập đầu.
Long Xuyên Phì Nguyên nhìn Phan Hán Khanh bất lực dập đầu cầu xin Cố Niệm Khâm, chỉ khẽ nhếch môi cười. Đợi Phan Hán Khanh dập thêm vài cái, hắn mới từ bên cạnh Phan Hán Khanh bước lên trước một bước.
"Hoàng thượng, nếu muốn xuất binh, không phải không được. Thần có một kế ngồi mát ăn bát vàng, một lần vất vả cả đời an nhàn."
"Hửm? Long Xuyên tướng quân có cao kiến gì?"
"Hoàng thượng, gần đây mưa lớn gây ngập lụt khắp nơi, thậm chí có nhiều thị trấn bị nước lũ nhấn chìm. Những địa phận giáp ranh của đại Ngu và Nam U bị ảnh hưởng rất nhiều, đặc biệt là ở Thiên Thủy."
Long Xuyên Phì Nguyên chậm rãi nói, đôi mắt diều hâu chứa đầy dục vọng chiếu thẳng vào phi tần xinh đẹp của Cố Niệm Khâm.
Cố Niệm Khâm liền ra hiệu cho phi tử của mình đến và ngồi xuống cạnh mình, sau đó đưa tay mời Long Xuyên Phì Nguyên nói tiếp.
"Nam U hoàng đế hiện tại chỉ tập trung quét dọn sạch sẽ tàn dư của Chương vương, trong vòng một tháng đã bắt giam hơn mười tên thái giám trong nội cung. Hắn hoàn toàn bỏ mặc nỗi khổ của dân chúng, thiên tai giáng xuống, lũ lụt khắp nơi thế nhưng không cử một quan viên nào đến trị thủy. Các huyện lệnh nhỏ bé ở tại nơi mình quản hạt, không có sự hỗ trợ của triều đình lại không có đủ năng lực trị thủy, nên đành sơ tán bách tính đi nơi khác. Tuy nhiên, có rất nhiều người dân lại không muốn rời bỏ quê hương của mình." Long Xuyên Phì Nguyên dừng lại một chút: "Thần nghe lưu dân nói, bên trong thành trì tan hoang, ôn dịch hoành hành, người và vật đều chết rất nhiều."
Ôn dịch là đại tai, nếu không xử lý ổn thỏa thì nó sẽ lan nhanh trở thành quốc nạn. Năm đó, đại Ngu chiến bại, nguyên nhân cốt lõi là do trong nước bùng phát đại dịch. May mắn là lúc đó đại Ngu nhân khẩu ít ỏi, dân cư thưa thớt. Cho nên khi đại dịch bùng lên, triều đình liền phong toả vùng dịch nên đại dịch được kiểm soát.
"Muốn biết có đúng hay không, Hoàng thượng chỉ cần bắt lưu dân tra xét liền rõ." Long Xuyên Phì Nguyên khẽ nhếch môi tạo thành một nụ cười đầy thâm ý: "Nếu như là thật, vậy giờ phút này thần thay mặt Đông Kỳ đế gửi lời chúc mừng đến Hoàng thượng."
"Cho dù là thật thì ôn dịch cũng không phải là không thể kiểm soát được. Khanh chúc mừng trẫm, xem ra là vô ích rồi."
"Kiểm soát được hay không đều là do thánh ý của ngài."
"Ý của Long Xuyên tướng quân là..."
"Thiên giáng chi tai, hoạ thủy Đông dẫn(*). Vậy rốt cuộc là thiên tai hay là nhân họa!?"
"..."
Mấy ngày sau.
Sau khi kết thúc tảo triều, Cố Niệm Khâm trở về thư phòng. Hắn ngồi trước thư án, nhìn chằm chằm vào nữ tử trong tranh rất lâu.
Nữ tử trong tranh mắt đen như mực, môi đỏ như mân côi, nàng mặc một thân bạch y, gương mặt lãnh đạm. Quả nhiên, sinh động như thật.
"Nàng...có tin tức gì chưa?"
Phan Hán Khanh đứng hầu ở một bên, nghe thấy Cố Niệm Khâm hỏi liền cúi đầu báo cáo tin tức: "Bẩm Hoàng thượng, vẫn chưa. Toàn bộ bồ câu truyền tin sau khi thả ra đều không có quay về, có lẽ đã bị nữ tướng kia bắt lại hết rồi. Còn các mật thám của chúng ta vẫn chưa tra ra được bất kì thông tin gì."
"Haa, nàng ấy vì ái mộ nữ tướng đó mà cam nguyện phản bội lại luân lý, cam nguyện bị thế nhân nguyền rủa. Nàng ấy vì nữ tướng đó mà nhất quyết không trở thành Hoàng hậu của trẫm. Khanh nói xem, trẫm vô năng như vậy sao? Còn không bằng một nữ nhân."
"Hoàng thượng yên tâm, Ninh nhi vì cứu thần mới rơi vào tay giặc. Thần sẽ dốc hết khả năng mang Ninh nhi an toàn trở về."
"Khanh nghĩ nàng cần khanh cứu sao?" Cố Niệm Khâm lắc đầu thở dài: "Khinh công của nàng ấy trác tuyệt, phóng tầm mắt ra khắp thiên hạ cũng không có ai vượt trội hơn nàng ấy. Nếu nàng ấy muốn thoát thì kẻ nào có thể ngăn cản đây?!"
"Ý của Hoàng thượng là..." Phan Hán Khanh cau mày: "Tự Ninh nhi không muốn thoát thân?!""
"Bỏ đi! Với võ công của nàng ấy, hoàn toàn có thể tự bảo vệ chính mình an toàn." Cố Niệm Khâm phất tay, nhìn Phan Hán Khanh: "Phan Hán Khanh, giờ phút này khanh cần phải nghĩ làm sao có thể chiến thắng trận đánh sắp tới."
"Hoàng thượng, theo tin thám tử hồi báo, ở Thiên Thủy quả thật có ôn dịch. Vì để tránh phát sinh bạo loạn, phủ nha đã ra lệnh chặn đứng mọi tin tức đồng thời dựng rào ngăn lối, bất kì ai cũng không được ra vào."
"Nếu quả thật như vậy..." Cố Niệm Khâm nhìn vào bức tranh, sau đó đưa tay lên xoa mi tâm.
"Đưa người vào vùng dịch, sau đó đem người mắc ôn dịch ra, dẫn về Tân Thành. Có như vậy thì việc chúng ta chiến thắng chỉ là vấn đề thời gian."
"Ngoài cách này ra... Còn có cách nào khác không?" Cố Niệm Khâm ngập ngừng hỏi Phan Hán Khanh, hắn nhìn đến nữ tử trong tranh, trong lòng càng thêm nặng nề.
Nàng giúp hắn xưng đế, không phải là không có điều kiện.
Khi ấy, nàng đã đưa hắn vào trong tự, muốn hắn quỳ ở trước mặt Phật Tổ lập thề.
Vô luận là bây giờ hay tương lai, đều xem thiên hạ bách tính như con dân của mình, không thể trở thành bạo quân khát máu, không bức hại tra tấn hiền lương. Luôn lấy dân làm gốc, sau đó mới tới chính mình.
"Cái ta muốn không chỉ là thiên hạ thống nhất, mà còn là thế gian thái bình. Nếu như ngài có thể làm được thì lập thề theo ta."
Nàng nói xong liền quay lưng lại với hắn, nhìn về phía Phật Tổ.
Hắn nhìn vào tấm lưng thẳng tắp của nàng, tấm lưng ấy dường như được Phật quang chiếu rọi, vầng quang sáng chói, nàng lúc ấy tựa như một nữ thần giáng thế.
Chiến tranh xảy ra, làm sao mà không hao tổn nhân mạng, làm sao mà không thương tổn đến bách tính đây? Câu hỏi này, lúc đó hắn chỉ dám nghĩ mà không dám nói ra. Bởi vì lúc đó, hắn chỉ là một thư sinh yếu ớt.
Nhưng... Bây giờ, hắn đã là quân chủ của thiên hạ.
Hai mươi năm chịu nhục chịu khổ, hắn đã đem tất cả đặt cược vào trận chiến này. Dùng danh nghĩa muốn thiên hạ thái bình để khơi màu chiến sự, nhưng trên thực tế là dùng chiến sự để thỏa mãn dục vọng hận thù trong con người hắn.
Nếu như nàng biết căn nguyên mọi việc, nàng chắc chắn sẽ rất nổi giận, sau đó dùng lý lẽ mắng hắn đến thê thảm. Nhưng sự việc đã đi đến nước này, hắn không thể nào quay đầu lại được. Hắn không muốn thua, hắn không muốn chết, hắn không muốn mất đi nàng. Vì vậy, hắn nhất định phải chiến thắng, hắn muốn chứng minh cho phụ thân dưới hoàng tuyền của hắn thấy, hắn muốn chứng minh cho nàng thấy. Cố Niệm Khâm hắn không phải là một thư sinh bệnh nhược vô năng. Cố Niệm Khâm hắn là bậc đế vương đỉnh thiên lập địa.
"Ninh Ngọc, lời hứa năm xưa mà trẫm hứa với nàng, có lẽ giờ đây trẫm không thể nào giữ được nữa."
Đêm thu trăng sáng sao thưa, bên trong một đại trạch kín cổng cao tường, Phan Hán Khanh và Long Xuyên Phì Nguyên cùng nhau ngồi uống rượu.
"Sao rồi? Hắn đồng ý kế hoạch của ta rồi sao?" Long Xuyên Phì Nguyên nâng tay, đưa bích ngọc tửu bôi lên chóp mũi ngửi: "Hương thơm ngào ngạt lại vô cùng tinh khiết, quả nhiên là rượu ngon."
"Ừm." Phan Hán Khanh hạ giọng đáp rồi cầm bình rượu rót vào ngọc bôi, hắn nâng ngọc bôi lên tựa như kính Long Xuyên Phì Nguyên một chung, sau đó ngửa đầu uống cạn một hơi: "Cái mũi của Long Xuyên tướng quân thật lợi hại, đây là hoa điêu được chôn trong hậu viện suốt mười năm. Lần này Phan mỗ thành tâm với tướng quân nên đem nó lên kính tướng quân."
Phan Hán Khanh đặt ngọc bôi xuống, tâm sự trùng trùng nhìn Long Xuyên Phì Nguyên.
"Hắn đồng ý với kế hoạch của ta, đây là chuyện tốt, Phan tướng quân còn cau mày làm gì?"
"Long Xuyên tướng quân có điều không biết. Khi nghe tin tức về ôn dịch, tất cả mọi người đều cố gắng tránh xa. Hôm nay, ta đi chiêu nạp tình nguyện quân. Thế nhưng không có một ai tình nguyện hi sinh."
"Ta nhớ nhiều ngày trước Phan tướng quân có thu nhận một viên giáo úy của U quân mà. Ngươi để hắn gia nhập vào nhánh quân tình nguyện đi, sẵn tiện kiểm tra lòng trung thành của hắn luôn. "
"Nếu Long Xuyên tướng quân không nhắc, Phan mỗ chắc cũng đã quên luôn người này." Bàn tay đang rót rượu của Phan Hán Khanh bỗng dừng lại, tựa như đang nhớ lại cái gì đó: "Cái tên tiểu tử họ Bạch đó lần trước bị bắt sống tại Tấn Thành, lúc đó hắn còn tỏ ra vô cùng cao ngạo, thà chết chứ không hàng. Vậy mà mới qua vài tháng lại chạy đến chỗ ta đầu hàng, không biết trong hồ lô của hắn đang bán thứ gì!?"
"Không phải như vậy rất tốt sao? Để hắn đi đầu, nếu bị nhiễm dịch mà chết thì Phan tướng quân cũng không cần phải bận tâm đề phòng."
Phan Hán Khanh gật đầu: "Ừm, chủ ý này cũng rất hay. Nếu như thành công thì chứng tỏ người này có thể sử dụng được. Nếu thất bại thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới đại quân của ta."
Đại doanh, Tấn Thành.
Cố Hiểu Mộng khoanh tay, một tay tự ôm lấy mình, tay còn lại thì chống cằm, đứng trầm ngâm nhìn địa đồ treo trên giá.
Tống Chi Bạch đứng ở bên cạnh rất lâu cũng không biết Cố Hiểu Mộng có kế hoạch gì, cuối cùng hắn liền nói ra suy nghĩ của với nàng: "Tướng quân, nhân lúc quân ta sĩ khí lên cao, chúng ta trù bị mọi thứ, một đường Bắc thượng, người thấy sao?"
"Không vội!" – Cố Hiểu Mộng nhìn vào bản đồ một lúc nữa mới quay qua nhìn Tống Chi Bạch: "Chúng ta rời U đô bao lâu rồi?"
"Hồi Tướng quân, còn hai ngày nữa là vừa tròn một tháng."
"Quân bị cùng lương ngân chắc đã cạn kiệt rồi, phải không?"
Tống Chi Bạch sững sờ, cuối cùng ngập ngừng nói: "Vẫn còn... Một ít."
"Vậy thì hồi đô."
Cố Hiểu Mộng nói xong liền quay đầu lại nhìn tấm bản đồ bằng da bò treo trên giá, hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào hai chữ 'U đô' rất lâu.
Hành quân đánh trận nếu không có quân bị thì tất cả đều vô nghĩa. Không có triều đình hỗ trợ khí tài quân sự thì sĩ khí đại quân có cao đến đâu cũng không thể nào tiến lên được nữa. Hơn nữa, phụ tử Cầu lão Thừa tướng còn đang bị giam trong lao tù cần nàng về cứu.
Đối với kẻ đang cao cao tại thượng trên đại điện được lắp đầy lưu ly kia... Mối thù sát phụ bất cộng đái thiên(*).
...Đã đến lúc cần phải chấm dứt rồi!...
"Ngày mai, ta sẽ dẫn theo một vạn quân hồi đô. Số còn lại sẽ do ngươi thống lĩnh thủ hộ Tấn Thành." Cố Hiểu Mộng vừa nói vừa đi đến bên trường kỷ, nàng lấy bao hành lý của mình ra, bên trong có một xấp ngân phiếu: "Nếu qua nửa tháng mà ta vẫn chưa về, ngươi đem xấp ngân phiếu này đến một cái tiền trang nào đó đổi thành ngân lượng mà phân phát cho binh sĩ. Sau đó, hãy để mọi người sống cuộc sống mà họ muốn sống."
============================
***Chú giải:
(*) Không thành kế: Kế sách vườn không nhà trống. ( Giống như năm xưa nhà Trần sử dụng kế này để đánh bật quân Nguyên Mông ra khỏi bờ cõi quốc gia.)
(*)
1|| Thiên giáng chi tai: Tai hoạ từ trên trời rơi xuống/ Thảm hoạ thiên nhiên.
2|| Hoạ thủy Đông dẫn: Đây không phải là điển cố, mà xuất phát từ sự kiện trước thế chiến thứ 2, Anh – Pháp từ chối lập liên minh với Liên Xô và ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt. Tất cả cho thấy rằng phương Tây không hề thực tâm trong việc ngăn chặn Hitler, mà thực ra họ đang tìm cách hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhắm vào Liên Xô (ở hướng Đông).
• Nghĩa rộng: Tránh né, dẫn một chuyện xấu từ một nơi này đến nơi khác cũng gây hại cho mình.
(*) Bất cộng đái thiên: Không đội trời chung. (Ý muốn diễn tả mối thù hận rất lớn.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT