Bên cạnh cấm cung của hoàng đế có một gian thiên điện được trang trí cực kì xa hoa, bên ngoài nạm vàng bên trong cẩn ngọc. Ở trên cao, viên dạ minh châu cực đại được đặt trong giá đỡ bằng lưu ly thắp sáng cả gian điện.
Ở phía trong điện, bày một cái phượng tháp rộng bảy tám thước, rèm châu được rũ xuống ngăn cách mọi thứ ở bên ngoài.
Còn ở giữa điện bày một đỉnh thanh lô đồng, bên ngoài đỉnh khắc văn đồ hải thú hí ba(*), bên trong đỉnh được đốt Long Diên Hương được Đông Kỳ tiến cống. Từng làn khói nhỏ mang theo hương thơm thoang thoảng, có tác dụng an thần, hỗ trợ giấc ngủ ở bên trong đỉnh từ từ bay ra, lan tỏa khắp gian điện.
Mấy nha hoàn mang theo khay bạc, cẩn thận bước tới gần phượng tháp, khẽ gọi qua rèm châu.
"Lâu chủ, đã tới giờ thượng dược."
Không có bất kì âm thanh gì truyền ra, người bên trong rèm châu có vẻ đã ngủ sâu, mấy nha hoàn cũng không dám lên tiếng nữa, im lặng cầm khay bạc đứng hầu ở một bên.
Qua một lúc lâu sau, ở phía cửa điện vang lên tiếng động, chỉ thấy thiếu niên thiên tử mặc long bào vàng rực chói mắt bước vào, theo sau hắn là hai vị công công, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, sợ hắn bước nhanh quá làm hao tổn long thể.
Mấy nha hoàn nhìn thấy hoàng đế liền vội vã quỳ xuống, đồng thanh hô: "Hoàng thượng vạn..." Chỉ là chưa kịp thỉnh an hết câu đã bị hoàng đế ra hiệu im lặng.
Cố Niệm Khâm cẩn thận nhìn qua rèm châu, không thấy người đang ngủ trên phượng tháp bị giật mình tỉnh giấc, hắn liền thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bước lại chỗ nha hoàn lấy dược cao, lại ra hiệu cho bọn họ ra ngoài, chính mình thì nhẹ nhàng vén màn ngồi vào trong phượng tháp.
Trên phượng tháp, hắc y nữ tử bán loã thân thể, để lộ ra tấm lưng trắng nõn hoàn mĩ, câu động lòng người. Thế nhưng trên tấm lưng xinh đẹp ấy lại lộ ra một vết thương dữ tợn kéo dài từ đầu vai phải đến giữa lưng trần.
Cố Niệm Khâm nhìn vết thương đã được cẩn thận khâu lại nhưng vết máu vẫn còn đọng trên sợi chỉ khâu, trong lòng hắn liền cảm thấy đau đớn cùng phẫn nộ.
Hắn vươn tay khẽ vào vết thương.
Vết thương mẫn cảm bị người chạm vào, không phải là cảm xúc mềm mại như mấy nha hoàn mọi khi vẫn giúp mình thượng dược, ngược lại lần này có điểm thô ráp, tựa hồ như là vết chai thường thấy trên bàn tay của nam tử. Lý Ninh Ngọc vốn mê man mệt mỏi nhưng cảm giác này làm nàng rất khó chịu nên nàng cố gắng làm hé mở mi nhãn. Chỉ là khi đang gắng sức quay đầu lại nhìn, gương mặt của người trước mắt khiến nàng bàng hoàng kinh ngạc, ý thức lập tức thanh tỉnh, nàng vội vàng kéo chăn bông đang đắp ngang eo lên che chắn thân thể.
"Hoàng thượng, thỉnh tự trọng."
"Ninh Ngọc... nàng lại gọi ta là Hoàng thượng."
Cố Niệm Khâm thu lại bàn tay đang ngập ngừng ở không trung, long nhan ánh lên nét u buồn, thở dài: "Ta và nàng lớn lên cùng nhau, tình cảm vô cùng khắng khít. Lúc nhỏ, nàng vẫn luôn thích gọi ta là Niệm Khâm ca ca. Sau này lớn hơn một chút, nàng lại yêu thích gọi ta là A Khâm. Nhưng mà theo thời gian, nàng càng ngày càng ghét bỏ ta, mở miệng đóng miệng đều gọi ta là hoàng thượng. Mỗi một lần như vậy, lòng ta lại thêm u buồn."
"Hoàng thượng là quân, Ninh Ngọc là thần. Quân thần chi lễ, tuyệt không thể vượt."
"Lại nữa rồi. Nàng rõ ràng biết ta chưa bao giờ xem nàng thần tử, chỉ cần nàng nói một câu, hậu vị liền là của nàng. Thiên hạ giang sơn của ta, ta luôn muốn cùng nàng cộng hưởng..."
"Hoàng thượng, vạn lần không được. Ở Đại Ngu, ta là thê tử của Phan tướng quân. Ở Nam U, ta là thê tử của Cố Tiêu. Thanh danh của ta trong miệng thế nhân, sớm đã bại hoại thối nát. Nếu để một nữ nhân không giữ đạo, đức hạnh tệ bạc nắm giữ hậu vị, bách tính chắc chắn thoá mạ mắng chửi, thậm chí gây nên dân nộ, điều này sẽ làm ảnh hưởng đến sự anh minh của hoàng thượng."
"Trẫm không quan tâm bọn họ nói gì, trẫm chỉ quan tâm nàng nghĩ gì. Ninh Ngọc, trẫm không nhớ là mình đã hỏi nàng bao nhiêu lần rồi, trẫm cũng không ngại hỏi nàng thêm lần nữa."
Cố Niệm Khâm kích động, gương mặt xanh xao thiếu máu giờ phút này trở nên trắng bệch: "Nàng có đồng ý gả cho trẫm, làm hoàng hậu của trẫm không?"
Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Niệm Khâm, qua một lúc mới quay đầu đi, âm thanh lãnh lẽo phát ra.
"Long thể hoàng thượng không tốt, nên đi nghỉ ngơi đi."
"Đến cuối cùng, nàng vẫn là không nguyện ý."
Cố Niệm Khâm cúi đầu cười tự giễu, hắn cảm thấy không cam tâm. Hắn đường đường là bậc đế vương lại có thể nào bại trong tay một tên tướng quân nhỏ bé: "Tên tiểu tướng quân U quốc đó có gì tốt đẹp mà khiến nàng nhớ mãi không quên?"
Lý Ninh Ngọc vẫn không quay đầu lại nhìn hắn, dáng lưng thẳng tắp nhưng trái tim trong lồng ngực không chịu nổi khống chế mà đập từng nhịp đau đớn.
"Trẫm hiểu rồi."
Cố Niệm Khâm đứng dậy, thân thể suy nhược có chút run rẩy như sắp ngã.
"Trên đời này, có nữ tử nào lại không đem lòng ái mộ một đại tướng quân oai phong lẫm liệt. Dù kẻ đó thật sự có tài hay chỉ là bùn nhão, chỉ cần dáng vẻ tốt một chút liền có thể chiếm lấy phương tâm nữ nhân. Trẫm chỉ là một con ma ốm, may mắn thượng vị trở thành quân vương, nếu trẫm sinh ra ở nhà thường dân bách tính, chỉ sợ đến một người thê tử, cả đời này trẫm vẫn không thể thú."
Cố Niệm Khâm nói xong lại thở dài, hắn đi đến cửa điện, quay mặt lại nhìn Lý Ninh Ngọc, sắc mặt hắn đã tái đi rất nhiều. Hai người thái giám đứng hầu ở bên ngoài vội vã tiến lên đỡ lấy hắn. Chỉ sợ hắn dùng sức quá nhiều làm long thể mệt mỏi mà ngất xỉu.
"Lần sau, nếu lại là nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng thì để Ngô Chí Quốc làm đi, sinh mệnh của nàng quan trọng hơn bất kì kẻ nào khác. Nàng luôn kêu trẫm bảo trọng long thể, mà nàng lại không quan tâm đến sống chết của mình."
Cố Niệm Khâm đợi một lúc cũng không thấy Lý Ninh Ngọc có ý định phản ứng với hắn, hắn liền vịnh tay tên thái giám, xoay người rời đi. Chỉ là khi đi được hai bước thì nghe được âm thanh lạnh lẽo từ phía sau truyền đến.
Lý Ninh Ngọc: "Hoàng thượng..."
Cố Niệm Khâm xoay người lại, nhìn Lý Ninh Ngọc, đợi nàng nói những lời tiếp theo.
Gương mặt Lý Ninh Ngọc bị từng làn khói trắng từ đỉnh đồng vây lấy, Cố Niệm Khâm không thể nhìn rõ thần sắc của nàng, chỉ nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của nàng phát ra.
"Trong lòng ta đã có người ái mộ nhưng người đó không phải là đại tướng quân oai phong lẫm liệt."
...Người ấy chỉ là một thiếu nữ tràn đầy sự hồn nhiên. Người ấy sẽ vì trộm ăn được thêm một viên kẹo hồ lô trên đường mà vui vẻ cả ngày, sẽ âm thầm đi phía sau nàng mà bảo hộ nàng, sẽ đem tất cả những gì mà nàng nhìn qua đều mua hết. Ba tấc lưỡi ở trước mặt nàng lại ú a ú ớ, một thân tài hoa ở trước mặt nàng lại như hài tử vụng về ngốc nghếch...
Ban đêm trời bắt đầu trở lạnh, thừa tướng phủ vốn êm đềm lại bị nữ nhân ăn mặc hoa lệ đến ồn ào gây rối. Nàng hùng hùng hổ hổ xong vào thư phòng của Kim Sinh Hoả, thô bạo đẩy cửa ra, sau đó tiện chân đạp văng bình gốm sứ thượng đẳng để thể hiện sự phẫn nộ của mình.
Kim Sinh Hoả vội vàng buông sách trong tay xuống, đau lòng nhìn bình gốm bị hằn lên vết rạn nứt.
"Ai u, tiểu tổ tông, con làm gì vậy?! Đi đứng cẩn thận chút, đây là bình gốm được ngự ban đó!"
"Lão đầu, bây giờ là khi nào rồi mà lão còn quan tâm tới cái bình đó hả. Lão có biết là hoàng thượng đã đem con hồ ly tinh kia đến Phượng Loan Điện ở rồi hay không?! Phượng Loan Điện là nơi nào chứ?! Đó còn không phải là tẩm cung của hoàng hậu hay sao?!!! Ta sợ... sợ ngày mai, hoàng thượng hạ chỉ lập hôn, đem con hồ ly tinh đó sắc phong làm hoàng hậu. Huuu!!!"
Kim Nhược Nhàn vừa giận dỗi trách than vừa khóc bù lu bù loa, vẻ mặt như oán phụ chanh chua.
Kim Sinh Hoả thở dài, đi tới dìu nữ nhi của mình ngồi vào bên án thư, lau đi nước mắt cho nàng, nhẹ giọng chỉ điểm từng chút.
"Hoàng thượng với Lý Ninh Ngọc là thanh mai trúc mã, nảy sinh tình cảm cũng không có gì là lạ. Nam tử bình thường đã tam thê tứ thiếp rồi, ngài là hoàng thượng, hậu cung ba ngàn giai lệ càng là điều bình thường. Nhược Nhàn, phụ thân đã sớm nói với con rồi, muốn làm hoàng hậu, trước tiên phải có tấm lòng độ lượng, đừng có suốt ngày đi ghen tuông mù quáng với đám nữ nhân hậu cung, thật lãng phí thời gian. Con đó, phải đọc nhiều sách một chút, cầm, kì, thi, hoạ, tất cả đều phải trau dồi thật tốt. Không phải con thích thêu thùa sao? Đi vào Ti Chế Phòng học nữ hồng cũng được."
"Lão đầu, sao lão toàn giúp cho người ngoài không vậy? Lão đừng nghĩ ta không biết gì. Ngày đó, ta đứng ở ngoài cửa đã nghe rất rõ, lão đã đồng ý giúp hoàng thượng đánh bại Nam U. Hoàng thượng cũng đã hứa sẽ sắc phong ta làm hoàng hậu. Ta còn biết, cho dù hoàng thượng thất hứa thì lão cũng sẽ dốc toàn lực phò trợ ngài."
"Ai nha, tiểu tổ tông của ta ơi, sao con lại có thể ăn nói hồ đồ thế này. Bây giờ, ngài đã trở thành thiên tử, thân phận đã khác xưa rất nhiều, những thứ trước đó, không nên lôi ra lại. Lại nói, Lý Ninh Ngọc có thân phận thế nào chứ? Nàng ta là lâu chủ của Vân Khuyết Lâu, hoàng thượng muốn quản cũng không quản được. Huống hồ, Lý Ninh Ngọc không có tâm thượng vị."
"Phụ thân, ý của người là Lý Ninh Ngọc không muốn làm hoàng hậu? Thật là, nữ nhân trong thiên hạ, có ai là không muốn trở thành hoàng hậu đâu?"
"Nếu Lý Ninh Ngọc muốn trở thành chủ của hậu cung, con còn có thể ở đây kì kèo tranh hậu sao?"
Kim Sinh Hoả nhìn nữ nhi nhà mình vắt nát óc suy nghĩ cũng không hiểu được, ông chỉ đành thở dài trong lòng, khẽ lắc đầu, nhấc bút viết gì đó vào tờ giấy Tuyên Thành: "Lý Ninh Ngọc có tài có trí, lòng mang chí lớn, chỉ tiếc, trời sinh ra là thân nữ nhi."
Đợi đến khi Kim Sinh Hoả hạ bút, tờ giấy trắng tinh lại hiển triển ba chữ lớn rồng bay phượng múa.
Rõ ràng viết Lý Ninh Ngọc nhưng nhìn vô lại là thiên hạ thương sinh.
Ba ngày sau,
Thượng du Quan Hà, gió thổi phần phật.
Con sông này chảy dài từ Đông sang Tây, một phần của nó chảy ngang qua Nam U, nó được thế nhân gọi là 'Thiên hiểm'(*). Mà bách tính sống lân cận con sông này hay gọi nó là 'Nộ giang', bởi vì con sông này hùng vĩ, nước sông lại chảy cuồn cuộn tạo ra thứ âm thanh tựa như tiếng gầm thét phẫn nộ.
Còn nhớ năm đó, tiên đế Cố Dân An trẻ tuổi khí thịnh, ba lần dẫn quân vượt sông nhưng đáng tiếc, tất cả đều bất thành. Tiên đế nhìn dòng nước hung mãnh tạo ra từng cơn sóng dữ, âm thanh gào thét cuồng loạn, trong lòng bỗng dâng lên vô vàn cảm xúc, ngài bất chợt nói khẽ thế nhưng âm thanh phát ra lại tựa như thi nhân ngâm thơ.
"Khởi vong du tâm mục? Quan Hà bất khả dũ."(*)
Từ đó, 'Thiên hiểm' trong mắt thế nhân, 'Nộ giang' trong mắt bách tính đổi tên thành Quan Hà.
Quan Hà dễ thủ khó công, vì vậy nó liền trở thành hiểm địa mà bất kì nhà chiến lược quân sự nào cũng đều muốn tranh lấy.
Đại quân Ngu quốc đã đóng quân ở bờ bên kia được vài ngày. Binh lực của họ nhiều gấp mười lần số quân của U quốc. Nhưng hết lần này đến lần khác, họ đều không thể vượt được qua sông. Chiến thuyền lũ lượt bị từng cơn sóng nộ trên dòng sông đánh cho tan tác, thêm vào đó là mưa tên lửa do U quân bắn ra làm thuyền bè gì đó đều bị thiêu rụi.
Cố Dân Chương chỉ có mấy trăm binh sĩ, nhưng tất cả đều kiên cường tử thủ, kiên cường giữ vững ý chí, tìm kiếm đường sống qua từng đợt tấn công của kẻ thù.
Thống lĩnh Ngu quân tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng hắn không có cách nào vượt sông. Đành đem phẫn nộ xả vào việc kích trống. Binh sĩ đang cố gắng đuổi đến bờ bên kia nghe thấy âm thanh lui binh liền vội vã quay đầu.
"Không được cố vượt, lập tức quay về. Chờ Phan tướng tới, chúng ta sẽ đánh chúng không còn manh giáp. Ta không tin, hai vạn tinh binh của đại Ngu ta lại không đánh được một lão tướng cùng vài trăm tên lính quèn thổi kèn."(*)
Khi màn đêm buông xuống, những ngọn lửa trong doanh trại cháy lên bập bùng, binh lính thoải mái ca múa hát hò để xua tan mệt mỏi phiền não.
Hai bên bờ sông, gió thổi lồng lộng, quân kì theo đó mà bay phần phật. Phan Hán Khanh cuối cùng cũng đã đến quân doanh.
Sau khi nghe thuộc hạ báo cáo, hắn liền vạch ra kế hoạch tác chiến, theo đó:
U quân binh lực rất ít nên không thể nào trữ được lượng lớn khí giới. Vì vậy, Ngu quân sẽ lợi dụng đêm tối, đem người rơm cột vào thuyền bè. Kế tiếp đem tất cả thuyền bè nối lại với nhau bằng dây xích để giữ vững ổn định, sau đó giả vờ tấn công U quân. U quân sẽ vì vậy mà hoảng loạn, vội vã xả xuống từng trận mưa tên để ngăn cản. Đợi đến khi U quân cạn kiệt tên bắn, thì lúc đó Ngu quân sẽ tràn lên tấn công. Một khi việc độ giang thượng ngạn(*) không còn là vấn đề nan giải nữa, Ngu quân sẽ được thế mà đánh sập pháo đài phòng thủ kiên cố Quan Hà này.
Sau vài lượt nhử con mồi vào bẫy, mưa tên do U quân bắn ra cũng giảm đi rõ rệt. Phan Hán Khanh đứng trên cao quan sát hết thảy, đợi đến khi kết quả như mình mong muốn, hắn liền nở ra một nụ cười lạnh lẽo.
"Truyền lệnh xuống, tất cả đều đi chặt cây kết bè. Rạng sáng ngày mai, đại quân vượt sông."
Ở bên này Quan Hà, không khí trong quân doanh Nam U vô cùng nặng nề.
Trong lần thử thứ hai của Ngu quân, Cố Dân Chương đã cảm thấy khác thường, nhưng vì đảm bảo an toàn, ông đã hạ lệnh phóng tiễn. Hoả tiễn công kích, thuyền bè liền bị thiêu rụi, cả mặt sông sáng bừng ánh lửa. Thế nhưng trong cơn lửa cháy bừng bừng ấy lại không vọng ra tiếng gào thét chết chóc.
Tâm, cứ như vậy mà nặng nề.
"Tướng quân, cung tên gần như đã cạn kiệt."
Cố Dân Chương nhìn dáng vẻ mệt mỏi của viên cung thủ đang quỳ gối trước mặt mình báo cáo, trong lòng liền thở dài. Lần này ông bị trúng kế, ông thật sự đã không còn đường lui rồi.
"Bản tướng đã biết. Truyền lệnh, triệu tập binh sĩ đến trước giáo trường."
Rất nhanh, toàn bộ binh sĩ đều đã được tập hợp. Ở trên cao đài, ông nhìn rất rõ từng binh sĩ một, trong lòng ngược lại yên tĩnh hơn rất nhiều. Giây phút này cuối cùng cũng đến, ông giơ cao hai tay lên, một tay cầm vò rượu, tay còn lại thì cầm một bản danh sách.
"Các vị tướng sĩ, mọi người đã đọc qua bản danh sách này chưa? Ta ghi tên các vị vào đây, được chứ?"
"Được!"
Mấy trăm binh sĩ, đồng thanh đồng ứng.
"Tốt! Nếu đã chấp nhận đề tên, vậy chúng ta cùng uống cạn chén rượu ngày cho sảng khoái."
Cố Dân Chương tuôn từng ngụm rượu trong vò, mà chúng binh sĩ ở dưới cũng đã được phát mỗi người một chén rượu đầy, họ cùng nhau nâng chén, cùng nhau uống. Hết chén này lại rót chén khác, uống đến khi số rượu ít ỏi không còn một giọt.
"Năm đó, ta cùng tiên đế xuất chinh, ở thời điểm ấy, trong doanh trại có truyền lưu một câu nói."
" Vạn thế bất diệt."
Cố Dân Chương uống tiếp một ngụm lớn trong vò, cất tiếng cười lớn. Kí ức kề vai chiến đấu bên cạnh Cố Dân An cứ như vậy ùa về.
"Nếu một ngày da ngựa bọc thây, thân xác này nguyện hoá thành cương thổ, hòa mình vào từng con sông tấc đất, nối liền lấy quê hương giống nòi, vạn thế bất diệt."
Lúc ấy, rượu vào trong người, cảm xúc tuôn trào, Cố Dân Chương không nhịn được mà ngâm ra một bài, lấy tên là ⟨ Quan Hà Phú ⟩. Các binh sĩ vì vậy mà cũng thường truyền tai nhau bài này trong quân doanh. Lúc say, ngẫu nhiên sẽ ngâm ra, không nghĩ tới lời này lại tương thích với hoàn cảnh bây giờ.
"Ngày mai, địch quân sẽ vượt sông. Chúng ta đã không còn tên, không thể ngăn chặn. Nhưng, thân thể chúng ta có thể làm khiên, huyết nhục có thể làm vũ khí. Chúng ta sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng. Sinh mệnh, có thể mất nhưng từng tấc đất quê hương dưới chân, tuyệt đối không nhượng ra cho kẻ thù."
"Tuyết đối không nhượng!"
"Tuyết đối không nhượng!"
"Tuyệt đối không nhượng!"
Chúng binh sĩ nhất tề đồg thanh.
"Tốt!"
Cố Dân Chương giơ tay lên, chúng binh sĩ liền ngừng hô.
"Một khi chúng ta đã khoát lên người bộ quân phục, thì chúng ta phải có trách nhiệm với nó. Bởi vì, sau lưng chúng ta là thân nhân của chúng ta, là quê cha đất tổ của chúng ta. Chúng ta cho dù có phơi thây ngoài nội cỏ cũng phải bảo vệ người nhà, bảo vệ quê hương. Ngày mai, vì quốc gia, chúng ta không oán không hối, đem sinh mệnh này ra chiến đấu, đến chết cũng không ngừng."
"Chết cũng không ngừng!"
"Chết cũng không ngừng!"
"Chết cũng không ngừng!"
Binh sĩ đem chén trong tay đập vỡ vụng, trái tim trong lồng ngực không ngừng đập từng nhịp mãnh liệt vì non sông.
"Thân kí tử hề thần dĩ linh,
Hồn thác nghị hề vị quỷ hùng!"(*)
Cố Dân Chương lắng nghe từng trận sóng ầm ầm trên sông, những mảnh kí ức rong ruổi sa trường, Nam chinh Bắc phạt ngày ấy lại trở về.
"A Yên, lần này, nàng không đợi được ta trở về rồi!"
Trong đêm đen, gió lạnh thổi qua sườn mặt phong trần, mang theo giọt buồn chứa chan, cuốn đi.