Ba nam ba nữ, đều là người trẻ tuổi, ăn mặc trang điểm rất mốt.
Tên vừa nói tóc nhuộm bạc, nói xong hắn ta còn quay đầu lại nhổ một bãi nước bọt.
Nhóm Lôi Tuấn năm người mười lỗ tai tất nhiên nghe hiểu thằng nhóc nói gì.
Hồ Mị Nhi cau mày.
“Các anh em, cố gắng nói nhỏ thôi, đừng để ảnh hưởng người khác”, Lôi Tuấn vội nói.
“Vâng!”
Bốn vị Thiên Vương đồng thanh đáp.
Năm vị này, ai ai cũng là nhân vật có địa vị cực cao ở Hoa Hạ, đều khiến cho thế giới ngầm run rẩy sợ hãi khi thoáng nghe phong thanh.
Sở dĩ Hồ Mị Nhi chọn nơi đây, chính là để tránh tai mắt.
Đối với mấy thanh niên ếch ngồi đáy giếng này, bọn họ cũng không định dây vào.
Sự chênh lệch không cần nói cũng biết nhiều đến thế nào.
Chỉ cẩn nhấc tay thôi cũng sợ bọn họ mất mạng rồi.
Phải nói là không dám dây vào…
“Anh Tuấn, mời anh uống một ly”, Hồ Mị Nhi cười nói.
“Được”.
Lôi Tuấn cầm một chai rượu mới lên: “Hồ Mị Nhi, cô là thân con gái, đi theo bọn tôi vào sinh ra tử bộ thú vị lắm sao? Chi bằng tìm một người tốt rồi lấy chồng cho rồi”.
Nói đoạn, Lôi Tuấn ngửa cổ tu ừng ực.
Hồ Mị Nhi cũng uống cạn.
Cô quệt miệng nói: “Tôi cũng muốn lắm chứ, quan trọng là chả ai thèm!”
“Nói có lý”.
Cao Cương cười: “Cô là Nữ vương La Sát mà, chuyên moi tim đàn ông ra ăn, ai cưới cô đúng là xui tận mạng”.
“Đi chết đi”, Hồ Mị Nhi đá Cao Cương một cước.
“Tôi thấy vầy đi, nếu ế quá không ai thèm thì đi theo tôi cho rồi”, Âu Dương Sát cười gian.
“Mơ đi”.
Hồ Mị Nhi cười nói: “Thứ đồ xấu xa độc ác như anh, có mù mới thèm”.
“Tôi thấy anh Tuấn nói đúng đấy, Hồ Mị Nhi, cô cũng có tuổi rồi”, Lý Lăng Phong cười.
“Đại ca à, anh có mặt mũi nói tôi à, anh cũng U40 rồi kia kìa, bà xã anh đâu?”, Hồ Mị Nhi đanh đá phản pháo.
“Tôi là con ngựa suốt đời chinh chiến, không định cưới vợ”.
Lý Lăng Phong thản nhiên buông một câu, vậy mà lại nói ra tiếng lòng của mọi người.
Tứ Đại Thiên Vương, chinh chiến quanh năm, cả người nhuộm máu, làm sao dám thành gia lập thất?
Ai cũng hiểu rõ điều này.
Nhưng mà, đây chính là số phận!
Hồ Mị Nhi nhìn Lôi Tuấn, ánh mắt ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa.
Ánh mắt đó còn đong đầy si mê…
“Anh Tuấn, đến lượt tôi”, Nam Thiên Vương Cao Cương đứng dậy giơ chai rượu lên.
“Đã tụ tập ở Bắc Vực thì phải theo quy tắc của Bắc Vực chứ, anh là đại ca của cả bọn mà, phải nói sao nhỉ?”, Cao Cương quay sang hỏi Hồ Mị Nhi.
“Uống hết một vòng”, Hồ Mị Nhi cười nói.
“Đúng đúng đúng, hết vòng hết vòng…”
Cao Cương dứt lời liền tu ừng ực hết cả chai trước.
“Bà mẹ nó, tụi mày có be bé con mẹ nó mồm lại được không?”
Tên Tóc Trắng kia tức tối rống lên bước tới.
Năm người nhóm Lôi Tuấn đều không phản ứng.
Lôi Tuấn từ tốn uống hết chai rượu với Cao Cương.
“Sao vậy anh bạn?”, Hồ Mị Nhi vừa cười vừa nói.
“Mẹ kiếp!”
Tóc Trắng kinh ngạc kêu lên: “Bà chị này nói chuyện dễ giận… Ối, thì ra bà chị đẹp vãi linh hồn! E hèm, mấy người nói chuyện ầm ĩ làm phiền bọn tôi biết không hả?”
“Xin lỗi nhé, chúng tôi sẽ nói nhỏ lại”, Hồ Mị Nhi nói.
“Vầy đi, tôi với cô trao đổi nick, về kết bạn chơi”, Tóc Trắng lập tức lôi di động ra.
“Tôi không có…”, Hồ Mị Nhi lắc đầu.
“Cô tới thời đào hoa rồi kìa! Đi một về hai luôn đê!”, Cao Cương lè nhè.
“Được đấy, người ta còn nhỏ hơn cả cô, dạo này máy bay bà già có giá phết”, Âu Dương Sát đổ thêm dầu vào lửa
“Câm ngay!”
Tóc Trắng nhếch mép: “Mấy người lải nhải gì vậy hả? Ở đây tới lượt mấy người lên tiếng à?”
Cao Cương và Âu Dương Sát lập tức ngậm miệng.
Bọn họ đang cố nín cười…
“Tôi thực sự không có nick”, Hồ Mi Nhi lặp lại.
“Sao hả, không nể mặt à?”
Tóc Trắng vung tay lên, hai tên nhãi khác cùng bàn cũng bước tới.
“Sao hả người đẹp, không biết anh Tóc Trắng đây là ai sao?”, một tên đầu trọc lóc nói.
“Không biết”, Hồ Mị Nhi lại lắc đầu.
“Bà mịa nó, đứng trên địa bàn này mà không biết anh Tóc Trắng là ai?”
Đầu Trọc nổi điên nói: “Tụi bay đi hỏi thử chung quanh đây xem, mấy hàng quán ở địa bàn này có cái nào không phải anh Tóc Trắng bảo kê không, hỏi xin nick là coi trọng mày lắm rồi, còn không mau lên”.
“Tôi nhắc lại một lần cuối cùng, tôi không có”.
Hồ Mị Nhi thay đổi sắc mặt, nụ cười quyến rũ tựa một con hồ ly ngàn năm.
“Anh Tóc Trắng anh Tóc Trắng…”
Ông chủ quán ngửi thấy có mùi chẳng lành, lập tức xông tới dàn hòa: “Mọi người đều cần kiếm cơm mà, thông cảm thông cảm chút nha, tôi tặng anh sáu chai rượu, xin bớt giận, xin bớt giận!”
“Mẹ kiếp, đúng là không biết tốt xấu, khôn hồn thì bé bé cái mồm vào cho tao”.
Tóc Trắng thấy có bậc thang liền bước xuống ngay.
Tuy rằng hắn ta chỉ là một tên du côn, nhưng cũng đủ nhìn ra được, năm người này không phải tầm thường.
“Xin lỗi, xin lỗi”.
Tóc trắng đi rồi, chủ quán mới quay sang nhóm Lôi Tuấn xin lỗi rối rít.
“Không sao không sao, lên một két nữa”, Hồ Mị Nhi sảng khoái.
“Có liền”, ông chủ nhanh nhảu.
Năm người đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó bọn họ đều phá lên cười to.
“Có ăn bữa cơm thôi cũng chẳng yên, phiền chết đi được!”, Hồ Mị Nhi lắc đầu nói.
“Chịu thôi”.
Lôi Tuấn cười nói: “Có thể do chúng ta là người trời sinh có tố chất dẫn dụ người ta gây sự cũng nên!”
“Anh Tuấn, tới lượt tôi”.
Âu Dương Sát giơ chai rượu lên, nói: “Đêm nay chúng ta không say không về”.
“Dzô 100%”.
Lôi Tuấn sảng khoái tiếp rượu, nhưng giọng nói cố gắng giảm âm lượng xuống thấp nhất.
Trời càng về khuya, khách đến quán ăn càng nhiều.
Ít nhất phân nửa khách đi ngang đều chào hỏi Tóc Trắng, cũng có người bước tới mời hắn uống rượu, có vẻ như hắn cũng khá có thớ ở địa bàn này.
Năm người Lôi Tuấn nhanh chóng uống sạch hai két.
Một lần uống là tu hết chai, cái kiểu uống này đủ để khiến bất kỳ ai hãi hùng.
“Anh đẹp trai chị đẹp gái ơi, chọn một bài đi!”
Một cô bé ôm đàn ghita khoảng 16, 17 tuổi bước tới trước mặt Tóc Trắng nói.
“Em gái, mấy tuổi rồi?”
Tóc Trắng khoát tay, định sờ đùi cô bé.
“Đừng mà”.
Cô bé kêu lên một tiếng định lách sang một bên.
“Bao nhiêu một bài?”, Tóc Trắng thở ra đầy mùi rượu.
“Mười… mười tệ”. Cô bé ghita lắp bắp.
“Hay là em gái đừng hát, nhảy một bài cho anh xem cũng được, xong anh trả em mười tệ”.
“Xin lỗi, tôi không biết nhảy”.
Cô bé ghita biết người trước mặt là loại cặn bã, cho nên lập tức xoay người bỏ đi.
“Cóc biết điều!”
Tóc Trắng lè lưỡi làm một động tác khả ố, đám đàn em ngồi chung bàn cười ầm ĩ lên.