Chương 82
“Làm sao vậy?”
“Hình như nổ lốp” Diệp Mai Hoa kinh ngạc.
“Mai Hoa, em ở trong xe trước, anh đi xuống nhìn xem” Dứt lời, Lục Bách Thiên xuống xe đi nhìn thử.
Bánh xe sau của chiếc xe đã xẹp xuống, mà trên mặt đường còn có vài cái đỉnh, toàn bộ đều dựng đứng lên.
Lục Bách Thiên thấy những cây đinh đó, trong lòng anh ấy thấy có dự cảm xấu, vội vàng kêu lên: “Mai Hoa đừng xuống…” Chữ ‘xe’ phía sau còn chưa nói ra, gáy anh ấy đau xót, cả người đều ngã xuống đường.
Diệp Mai Hoa đợi hồi lâu mà không có nghe thấy động tĩnh phía sau liền xuống xe định đi xem, mới vừa bước xuống xe thì một bóng người hiện lên, khống chế cổ cô, một khăn tay nông nặc mùi thuốc chìa ra phía trước.
Đồng tử cô co rụt lại, còn chưa kịp giấy giụa thì cô đã bị bưng kín miệng mũi, mắt tối sầm, lâm vào hôn mê.
“Người đàn ông này thì sao? Có nên mang đi chung hau không?”
“Không cần, miễn cho phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đây là cậu chủ nhà họ Lục, nhà học Lục, mau chạy đi” Đoàn người đã được huấn luyện nhanh chóng mang Diệp Mai Hoa đang hôn mê lên xe, nhanh chóng rời đi, chỉ để lại Lục Bách Thiên hôn mê trên mặt đất.
Không bao lâu, chiếc xe Maybach màu đen dừng lại.
Tạ Minh Thành từ trên xe đi, nhìn thấy Lục Bách Thiên đang nằm hôn mệ trên mặt đất, trong lòng lộp bộp một tiếng, thô lỗ đánh thức Lục Bách Thiên.
“Diệp Mai Hoa đâu?” Lục Bách Thiên từ từ tỉnh táo lại, lúc thấy Tạ Minh Thành còn hơi ngây ngốc, ngay sau đó lập tứ phản ứng lại: “Không xong! Mai Hoail” Liếc mắt một cái, trong xe trống không, căn bản không có bóng dáng của Diệp Mai Hoa.
Ngay lúc Diệp Mai Hoa mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện cô đang ở trong xe, miệng bị dán chặt, hai tay hai chân cũng bị trói lại.
Mấy tên cướp kia đang nghe điện thoại trên xe, cô tiếp tục giả bộ hôn mê, cẩn thận lắng nghe từng chữ.
“Vâng, đã bắt được người, nhớ rõ đem tiền lại đây”
“Tôi làm việc cứ yên tâm, cậu chủ nhà họ Lục không thấy mặt của chúng tôi, chắc chắn sẽ không tra được” Nghe đến đó, Diệp Mai Hoa thở phào nhẹ nhõm một hơi, những người này rõ ràng chính là nhằm vào cô, không có liên lụy đến Lục Bách Thiên là tốt rồi.
“Tiếp theo nhớ mang tiền lại đây, thiếu một tờ nào, thì tôi không có cách nào để giải thích với anh em của tôi.”
“Yên tâm đi, sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn”
“Được, đến lúc đó liên hệ” Sau khi cúp điện thoại lúc sau, mấy tên bắt cóc mới mở miệng.
“Đại ca, lấy được tiền chưa?”
“Bọn họ không dám trì hoãn.”
“Ha ha, xong vụ này anh em chúng ta có thể thoái mái rồi!”
“Nhưng mà nói thiệt là con này trông cũng xinh đấy, nếu Diệp Mai Hoa cảm giác được có bàn tay sờ lên mặt cô, một trận ghê tởm trỗi dậy trong lòng cô, cô cố gắng kiềm chế nó.
“Thăng ba, đừng chạm vào cô ta, tao sẽ chặt tay mày đấy!” Thằng ba ngượng ngùng rút tay về nói: “Em cũng có làm cái gì đâu, chỉ là người phụ nữ này quá xinh đẹp, cứ như vậy chết đi lãng phí biết bao nhiêu”
“Mày đã quên quy củ sao?”
“… Đã biết đại ca” Trong giọng nói còn mang theo vẻ không cam lòng, còn Diệp Mai Hoa thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Mai Hoa giả bộ bất tỉnh suốt nguyên đường, cuối cùng cô bị nhốt vào một căn phòng để đồ, sau khi ném cô xuống, mấy tên bắt cóc kia liền khóa cửa lại.
Đợi đến khi không nghe được tiếng động nào nữa, Diệp Mai Hoa mới mở mắt ra, hít mạnh một hơi, cố gắng sờ túi của mình.