Chương 173

Diệp Văn Quân dường như nghĩ ra điều gì đó, nói: “Mai Hoa, những năm tháng qua đã làm khổ các con nhiều rồi. Bố đã hứa sẽ đến lễ tốt nghiệp của con nhưng bố đã thất hứa, nhưng học lực của con rất tốt nên bố cũng không lo lắng nhiều lắm. Con bây giờ, đang học nghiên cứu sinh ở đâu?”

Ngay khi vài lời nói này phát ra, cả cơ thể Diệp Mai Hoa dường như co thắt lại.

Vu Thúy Bình suýt chút nữa đã bật cười tự mãn, che giấu tốt rôi mới nhỏ giọng nói: “Văn Quân, chúng ta về nhà trước rồi nói chuyện nhé?” Diệp Văn Quân cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhìn cô con gái lớn vốn rất kiêu hãnh mà lại im lặng, mà vẻ mặt của vợ ông thì không đành lòng.

Diệp Văn Quân sắc mặt trầm xuống, nói: “Thúy Bình, nói cho anh biết, còn có chuyện gì mà anh không biết không?”

Diệp Mai Hoa mím môi, vội nuốt xuống những lời nói đang vọt lên trên miệng.

Vu Thúy Bình để lộ ra vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng nói: “Văn Quân, chúng ta vẫn nên về nhà trước, về nhà rồi nói”

Diệp Văn Quân miễn cưỡng đồng ý, nhưng lại cau mày, muốn trở về nhà ngay lập tức, liền dẫn đầu bước đi vội vàng.

Vu Thúy Bình và Diệp Mai Hoa ở phía sau cách hai bước, Vu Thúy Bình thấp giọng nói: “Chuyện này e rằng cô không chịu cũng phải chịu, nếu không cô cũng tự biết hậu quả rồi 7 Nói xong, Vu Thúy Bình nhanh chóng đuổi kịp chồng và giúp đỡ ông ta.

Diệp Mai Hoa dừng lại ở phía sau, nắm chặt tay lại.

Sau khi trở về nhà, Diệp Mai Hoa đi trước hâm nóng nước cho bố mình, bác sĩ dặn dò răng nên uống thuốc bằng nước ấm.

Khi nước vừa nóng lên chuẩn bị mang nước ra ngoài, thì nghe thấy phịch một tiếng.

“Diệp Mai Hoa! Con ra ngoài này cho bố!” Diệp Mai Hoa cầm cốc nước và bước ra ngoài.

Lúc này, khuôn mặt Diệp Văn Quân đỏ bừng lên vì tức giận, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thậm chí suýt ngất đi như quá khứ trước đây.

Khi thấy vậy, Diệp Mai Hoa nhanh chóng đưa cốc nước ấm tới và nói: “Bố, bố uống thuốc trước đi đã”

Tuy nhiên, chiếc cốc đang đưa đến đã bị một cú hất tay của ông ta trực tiếp làm đổ, nước bắn tung tóe làm ướt khắp người cô. May mắn thay, đây chỉ là nước ấm cũng không sao cả.

Giọt nước chảy dài trên má, Diệp Mai Hoa căn môi dưới, thì thào: “Bố, bố, con…”

“Nhìn xem con đã làm được việc tốt gì rồi! Con gái của Diệp Văn Quân tôi, gây chuyện rồi chạy trốn! Lại còn ngồi tù 5 năm! Sinh con trong tù?! Mặt mũi nhà họ Diệp của tôi mất hết rồi!” Diệp Mai Hoa vô thức nhìn về phía Vu Thúy Bình.

Cô cũng đoán được sẽ nói về chuyện này, nhưng chuyện về Trúc Nhã, làm sao bà ta dám nói ra?!

Hồi đó, bọn họ vốn dĩ là những người hiểu rõ tình hình nhất! Là Diệp Mai Nhung bỏ thuốc rồi tìm người hãm hại cô.

“Không phải! Bố! Không phải như những gì bố nghĩ đâu!

Hồi đó, hồi đó…” Vu Thúy Bình đột ngột đứng bật dậy với vẻ mặt cay đắng, và nói: “Mai Hoa! Con mau xin lỗi bố con đi! Cơ thể của bố con không thể chịu đựng được kích thích đâu!” Lời nói của Diệp Mai Hoa đột ngột dừng lại.

Vu Thúy Bình lại nhanh chóng rót nước ấm đưa cho chồng uống thuốc rồi võ nhẹ vào lưng ông ta nói: “Anh đừng nóng giận, anh nóng giận rồi sức khỏe lại không tốt. Anh vừa mới tỉnh dậy, anh cứ như thế này là muốn bỏ lại mẹ con bọn em ở lại sao? Con cái có làm gì sai thì sau này sửa lại là được mà, Mai Hoa, còn không nhanh chóng xin lỗi bố con đi!” Cổ họng Diệp Mai Hoa như thắt lại, nhìn mái tóc bạc trắng hai bên thái dương của bố, một sự bất lực mạnh mẽ trào dâng trong trái tim cô.

Cô cúi đầu, mạnh mẽ nhắm mắt lại, nói: “Con xin lỗi bố”

“Đừng gọi tôi là bố nữa! Tôi không có đứa con gái như cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play