Chương 152
Hai đứa trẻ ăn cơm vui vẻ và nói với Tạ Minh Thành rất nhiều điều, anh ấy cũng kiên nhãn trả lời từng câu hỏi của các con. Tạ Minh Thành đã trở thành hình tượng của một ông bố hoàn hảo.
Chỉ có mình Diệp Mai Hoa là im lặng ăn cơm.
Ăn xong, Bách An và Trúc Nhã phải đi học lớp buổi tối, chú Chung đưa hai đứa nhỏ đi. Diệp Mai Hoa lặng lẽ mang bát đi rửa, sau đó ở trong bếp rất lâu không ra ngoài.
Chính là vì cô ấy không biết nên đối mặt với Tạ Minh Thành như thế nào.
Tuy nhiên, dù không muốn như thế nào thì cũng cần phải đối mặt, cô ấy sống trong trang viên, Bách An và Trúc Nhã là con của cô, còn Tạ Minh Thành là chủ trang viên và đồng thời là bố của bọn trẻ.
Mối quan hệ phức tạp này cứ như vậy đã khiến cho Diệp Mai Hoa nhiều đêm mất ngủ.
Trong lòng cô cũng đã vô số lần âm thầm chuẩn bị cho mình.
Cô biết được cái gì đến rồi cũng sẽ đến, cuối cùng mình được gì và mất những gì.
Cuối cùng cô cũng bước ra khỏi phòng bếp, kinh ngạc phát hiện Tạ Minh Thành đã không còn ở trong phòng ăn, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng trở về phòng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo, cô nở một nụ cười gượng gạo nhìn chính mình trong gương.
Nửa đêm đang ngủ say bỗng bị thức giấc vì khát nước, Diệp Mai Hoa rời khỏi giường đi ra ngoài rót nước.
Diệp Mai Hoa chợt thấy ánh đèn trong phòng làm việc vẫn còn sáng hắt ra ngoài hành lang.
Chẳng lẽ Tạ Minh Thành vẫn còn chưa ngủ?
Cô nhìn lên đồng hồ đã là rạng sáng ba giờ.
Cô do dự đứng ở trước cửa một hồi lâu vẫn không có can đảm gõ cửa bước vào, vừa định quay về phòng thì chợt nghe thấy một giọng nói phát ra từ bên trong.
“Vào đi!”
Diệp Mai Hoa nghe thấy thì cứng đờ cả người, vội vã quay đầu về phòng vờ như không nghe thấy.
“Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai”
Cô hít sâu một hơi trấn tĩnh lại bản thân rồi ngoan ngoãn tiêu sái bước vào.
Tạ Minh Thành thấy cô vào thì đóng lại máy tính, một tay chống cằm ngẩng đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói.
“Sao cô không vào?”
“Làm sao anh biết tôi ở bên ngoài?”
Tạ Minh Thành cười nhạo một tiếng.
“Cái bóng của của cô cứ đi qua đi lại ở trước cửa”
Hóa ra anh ta đã nhìn thấy bóng dáng của cô qua khe cửa.
Diệp Mai Hoa bị anh ta nói trúng đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tạ Minh Thành thả lỏng cơ thể, ngả người về phía sau dựa vào ghế làm việc nói.
“Sao vậy? Không quen chỗ ở mới sao?”
Diệp Mai Hoa theo bản năng liền lập tức lắc đầu, hành động trái với lương tâm của mình.
“Không phải!”
Thực sự là cô không quen, cô không hòa hợp được với cách sống ở đây một chút nào.
Cô giống như một con chim sẻ vô tình xông vào một cái lồng chim tráng lệ, cô không phải là chim hoàng yến và dĩ nhiên cô không thể thích nghi được với một chiếc lồng chim lộng lẫy, sa hoa như vậy.
Tạ Minh Thành cũng không có vạch trần cô, chính anh cũng không biết làm sao lòng mình lại nhói lên một trận phiền muộn như vậy.