Chương 128
Chịu đựng âm thanh khó nghe cả chặng đường, cuối cùng cũng đã đến bến cảng, muốn đi đến đảo Hải Sa, phải ngồi thuyền ra đó.
Diệp Mai Hoa không nỡ đánh tan sự hưng phấn của con, nên phải dối lòng khen ngợi các con một trận.
Mặt của hai đứa nhóc đã vui đến đỏ lên, Trúc Nhã thì xấu hổ, còn Bách An thì vui mừng, mẹ nói anh ấy hát hay!
Quả nhiên! Bố gạt anh ấy!
Ở bến tàu đã sớm có chiếc thuyền chuyên biệt đợi đám người Tạ Minh Thành.
Mấy người cùng lên thuyền, đây là một chiếc du thuyền ba tầng rất hào hoa, lần này là lần đầu tiên Trúc Nhã nhìn thấy biển, nhìn đến cả người mất hồn.
Diệp Mai Hoa đứng trên boong thuyền, nhìn ra phía xa, biển rộng mênh mông vô bờ bến giúp tâm trạng con người đã đỡ hơn nhiều.
“Mẹ, đẹp quát”
“Trúc Nhã thích không?” Trúc Nhã dùng sức gật đầu, ánh mắt sáng chưng, rất dễ thương.
Tạ Bách An hưng phấn năm lấy tay của Trúc Nhã, nói: “Trúc Nhã, anh dẫn em qua đó xem thử” Tạ Bách An vẫn luôn ghi nhớ thân phận làm anh của bản thân, cho nên bất luận làm cái gì cũng bảo vệ Trúc Nhã, Diệp Mai Hoa nhìn thấy cảnh này, đã an tâm rất nhiều, Tạ Bách An tuổi tác còn nhỏ, nhưng so với nhiều đứa trẻ khác đều chín chăn đáng tin hơn.
Dương Ngọc San không muốn đối diện với phần tử nguy hiểm như Tạ Minh Thành, cho nên chủ động đi theo sau hai đứa trẻ, sợ bọn chúng vấp ngã chầy xước.
Đối với người dì đặc biệt hiền từ này, còn là mẹ nuôi của Trúc Nhã, Tạ Bách An cũng giữ sự tôn trọng, còn tự động tự giác cho bản thân hòa nhập vào, cũng xem Dương Ngọc San là mẹ nuôi luôn.
Dương Ngọc San thật sự rất khó dối lòng mà không thích đứa con này, đặc biệt là lúc đoán được Tạ Bách An rất có thể là anh của Trúc Nhã, càng không thể nào mềm lòng hơn.
Diệp Mai Hoa nhìn biển cả, tinh thần thả lỏng, Tạ Minh Thành đứng bên cạnh cô, hai tay để vào túi quần, cả người rất thả lỏng mà đứng đó.
Diệp Mai Hoa nghĩ đến chuyện tối qua, do dự một hồi, hỏi: “Tạ Minh Thành, tối qua anh uống say rồi sao?” Thấy cô chủ động nhắc đến, Tạ Minh Thành cong môi lên, nói: “Sao thế, cô quên rồi sao?” Diệp Mai Hoa nghe nói vậy, càng lo lắng hơn, cẩn thận từng chút một mà hỏi: “Chuyện đó… Tôi đã làm gì?” Cô không còn nhớ nữa?
Tạ Minh Thành ngạc nhiên, mặt không biến sắc mà nói: “Cô làm rất nhiều, cô đang hỏi chuyện nào” Diệp Mai Hoa buột miệng nói ra: “Còn rất nhiều sao?
Nhưng tôi rõ ràng chỉ uống có nửa ly rượu thôi…”
“Cô đã uống nửa ly rượu Vodka, tác dụng sau đó rất mạnh, người bình thường sẽ không uống rượu vodka có độ cồn cao như vậy.
“Sao anh biết?”
“Đã ngửi thấy” Diệp Mai Hoa cũng cảm thấy kì lạ, tửu lượng của cô kém, nhưng tuyệt đối cũng không thể nói là nửa ly mà đã say.
Là Vodka sao?
Ly rượu đó là do lúc đó Đường An Na rót cho cô, khi đó cô cũng không chú ý, đã trực tiếp cùng mọi người cạn ly.
Có lẽ là Đường An Na cố ý, bởi vì chuyện của Lục Bách Thiên.
“Cô đang nghĩ gì vậy” Giọng nói rất gần chỉ ở bên tai, Diệp Mai Hoa bị giật mình một phen, vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn trúng vào con mắt như mật của Tạ Minh Thành.
Diệp Mai Hoa theo bản năng mà lui xuống nửa bước, che giấu nhịp đập đang tăng của con tim, né đầu ra, nói: “Không, không có nghĩ gì.”
“Nói dối”
“Thật sự không có, tôi đi xem Trúc Nhã đây!” Nói xong, cô có chút hoảng loạn mà đi khỏi bên cạnh Tạ Minh Thành, còn ở đó nữa e rằng ánh mắt của người đàn ông đó sẽ nhìn thấu cô.
Thuyền rất nhanh đã cập bờ.
Đảo Hải Sa là một hòn đảo nhân tạo, có hơn hàng vạn ngôi chùa, trên đó có khách sạn và đa dạng trò chơi, là một thánh địa du lịch, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mở ra cho mọi người đến du lịch, cho nên lượng người không hề nhiều.