Quý Diễn ăn được nửa tô mì thì ba cậu đã giao cho cậu một nhiệm vụ.

Đưa bức tranh chúc thọ tới phố văn hóa.

“Lần trước ba có dẫn con đi rồi đấy, đến ngã ba thứ hai của phố, có một ‘Thanh Phong Cư’ ở tầng ba, do Hà Phùng mở, lúc vào nhớ gọi lão là ông nội.” Quý Túc Phong nói: “Hôm nay ba và mẹ con bận việc, còn phải dắt em con đi tiêm vắc xin rồi kiểm tra sức khỏe cho con bé nữa.”

“Mừng thọ ai vậy ba?” Quý Diễn mồm đầy thức ăn, hỏi.

Giang Tri Tụng nói: “Ông lão nhà họ Chúc.”

Nhà họ Chúc thuộc dạng tai to mặt lớn ở Tấn Thành, ông Chúc từng chinh chiến có được tận mấy cái huân chương.

Mấy đời nhà họ Chúc đều làm chính trị rồi kinh doanh, dòng họ ai ai cũng thịnh vượng, tiếng nói rất có trọng lượng tại Tấn Thành này.

Giang Tri Tụng từng hợp tác mấy lần với Chúc Hoằng Tịch đời cháu chắt nhà họ Chúc, quan hệ cũng được, từng được mời tham gia cả tiệc mừng thọ.

Trò chuyện một hồi, Giang Tri Tụng nói đã mua lại một căn nhà cũ, chuẩn bị chuyển sang bên đó.

Quý Túc Phong không vui vẻ lắm: “Lúc bé con thân với nhà chú vậy, sao lớn lên bắt đầu xa lạ thế.”

“Sáng nay đã quét dọn phòng của con xong cả rồi.” Thẩm Trữ Ngọc cũng khuyên anh: “Trong nhà rộn ràng một chút, con ở có một mình cô chú đây không yên tâm.”

Quý Diễn làm như không nghe gì, hớp một miếng nước mì.

Quý Hủy bi ba bi bô hỏi: “Anh ơi, có phải anh ăn hiếp anh Tri Tụng không?”

Quý Diễn bóp khuôn mặt béo ị của Quý Hủy: “Sao mà em cứ chĩa khuỷu tay ra ngoài vậy*?”

*Bênh người ngoài

Thẩm Trữ Ngọc nhìn chằm chằm Quý Diễn một cái đầy chết chóc.

Giữa Quý Diễn và Giang Tri Tụng đã xảy ra chuyện gì, thật ra Thẩm Trữ Ngọc cũng không rõ lắm.

Bà hỏi Quý Diễn thì Quý Diễn không nói, hỏi Giang Tri Tụng, anh cũng im luôn.

Trong lòng Thẩm Trữ Ngọc tự nhiên sẽ nghiêng về hướng của Giang Tri Tụng.

Bởi vì tính Giang Tri Tụng rất tốt, với ai cũng lịch sự lễ phép, còn đừng nói là đối với Quý Diễn, nuông chiều gần như là hết ga hết số.

Ngay từ khi còn nhỏ Giang Tri Tụng đã chăm sóc cậu.

Lúc ở nhà trẻ thì gọt bút chì cho cậu, đút cơm trưa trong khuôn viên; cấp hai, cấp ba thì viết bảng kiểm điểm cho cậu, giúp cậu lọc ra những điểm chính trong đề; chờ lên được đại học, thậm chí Giang Tri Tụng còn học song bằng chỉ để học bù cho Quý Diễn, sợ cậu bị rớt tín chỉ.

Quý Diễn phạm lỗi, Giang Tri Tụng gánh thay, bị đánh, Giang Tri Tụng cũng che chở. Tóm lại là ngày nào cũng đi theo dọn dẹp những rắc rối của cậu.

Nhưng Thẩm Trữ Ngọc vẫn hơi thắc mắc, mặc dù tính Quý Diễn chẳng ra làm sao nhưng cứ trước mặt Giang Tri Tụng là sẽ rất ngoan, lời Giang Tri Tụng nói còn có tác dụng hơn cả bà hay Quý Túc Phong.

Chỉ Giang Tri Tụng mới kiềm chế cậu được, mà sao giờ không kiềm nữa vậy nhỉ?

Thẩm Trữ Ngọc không nghĩ nữa, hỏi Giang Tri Tụng: “Đừng chuyển, cứ ở đây đi, lâu rồi con không gặp Quý Diễn, ở cùng nhau mà bồi dưỡng tình cảm nhé.”

Dù mâu thuẫn có lớn hơn nữa, nhưng sớm chiều đều ở chung thì cũng có thể từ từ hàn gắn lại. Thẩm Trữ Ngọc hi vọng quan hệ hai đứa có thể tốt đẹp giống như trước kia.

Hơn một năm nay, Quý Diễn thường xuyên có tâm trạng không tốt, uống nhiều một chút thì lại đứng ở bồn hoa ngoài bàn công mắng Giang Tri Tụng, mắng đến mức tủi thân, hai con mắt đỏ ngầu giống như muốn khóc.

Thẩm Trữ ngọc cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Giang Tri Tụng cười đồng ý: “Cô chú đã nói vậy rồi, con từ chối cũng kỳ quá.”

Lúc này Quý Túc Phong với Thẩm Trữ Ngọc mới vui vẻ trở lại.

Quý Diễn thấy ba mẹ mình bị Giang Tri Tụng dụ mà hết hồn, cách ly nước trái cây mà nhìn anh một cái.

Cậu cứ thấy hướng đi này sao trôi chảy một cách hơi quá.

Quý Diễn không nghĩ nhiều nữa, ăn xong thì rồi uống một ngụm nước.

“Sáng nay con phải đến công ty, chiều mang tranh qua cho.” Quý Diễn hỏi Quý Túc Phong: “Cũng không vội phải không ạ?”

Quý Diễn sẵn lòng mang ý nghĩ tiêu cực này đi làm, Quý Túc Phong vui mừng lắm: “Có vội gì đâu, con nhớ mang đi là được.”

Quý Diễn vội vàng đi mất.

Giang Tri Tụng cũng phải ra ngoài hôm nay để làm mấy thủ tục chuyển công ty.

Trợ lý Chu Cần của anh đã về Tấn Thành được vài ngày, sắp xếp công việc hành chính cũng sắp xong rồi, canh thời gian vừa khéo đến đón anh.

Lúc Chu Cần đến cũng là khi mọi người vừa dùng xong điểm tâm, còn mang theo một vài hộp được đóng gói độc đáo.

Giang Tri Tụng nhận đồ từ tay trợ lý, phân ra đưa cho Quý Túc Phong và Thẩm Trữ Ngọc.

Giang Tri Tụng cười nói: “Lần trước con đi công tác có tham gia buổi đấu giá, cảm thấy cô chú sẽ thích nên đã mua lại.”

Một bộ cờ tướng Hòa Điền thanh ngọc, một chiếc nhẫn phỉ thúy chất lượng cực kỳ tốt, còn thêm cả khóa bình an cho Quý Hủy.

Trông thế nào cũng không phải rẻ.

“Có tiền cũng đừng tiêu xài thế chứ.” Quý Túc Phong không đồng ý nhíu mày lại: “Cất hết vào đi.”

Quý Túc Phong thích chơi cờ tướng, Thẩm Trữ ngọc thích sưu tầm trang sức, Giang Tri Tụng lại khéo léo để ý nên tặng những vật này, tình cảm lễ nghĩa đã đậm nay còn sâu hơn.

Không chỉ lần này mà cứ hễ Giang Tri Tụng đi công tác, thỉnh thoảng sẽ mua quà cho họ, đến cả đồ chơi cho Quý Diễn chơi cả năm nay cũng không hư.

Quý Túc Phong biết Giang Tri Tụng tốt với họ từ tận đáy lòng, nhưng là một trưởng bối thì ông không thể nhìn đứa nhỏ đó tiêu tiền bậy bạ, lần nào cũng nói Giang Tri Tụng nhưng Giang Tri Tụng nào có nghe.

“Có tốn bao nhiêu đâu ạ.” Giang Tri Tụng đeo khóa bình an cho Quý Hủy: “Mua chút vui vẻ thôi mà.”

Quý Hủy cười cong cả mắt: “Cảm ơn anh Tri Tụng.”

Giang Tri Tụng sờ lên đầu cô bé, sau đó nói Thẩm Trữ Ngọc thử chiếc nhẫn xem có vừa hay không.

Kích thước chiếc nhẫn vừa vặn, Thẩm Trữ Ngọc không nén vui mừng mà nói với Quý Túc Phong: “Được rồi, đừng nói Tri Tụng nữa, tấm lòng của thằng bé mà.”

Nói thì là vậy, nhưng mấy hôm nay khi Thẩm Trữ Ngọc chuyển tiền tiêu vặt cho Quý Diễn cũng tiện chuyển cho Giang Tri Tụng một khoản kha khá.

Mà nói thì là thế này: Con nhà mình, cũng đối xử như nhau.

Thật sự nhà họ Quý không thiếu tiền, Quý Túc Phong bắt đầu kinh doanh trang sức, đời cha có không ít tài sản, lại thêm Giang Hành Nam âm thầm cho nhiều tài nguyên suốt mấy năm qua.

Tài sản tích lại cũng đủ cho Quý Diễn tiêu mấy đời.

Quý Diễn tới công ty nhà rồi sau đó đi tới chỗ chơi, tiếp theo lén chạy đi chơi xe, chạng vạng tối lúc Quý Túc Phong gửi video qua thì Quý Diễn còn đang bận đua xe, mồ hôi đổ như tắm.

Quý Diễn chạy xong một vòng, đậu xe ở bãi rồi mới trả lời.

Quý Túc Phong hối cậu đi lấy tranh, Quý Diễn nhìn thời gian cũng đã sắp 7 giờ.

“Ba, con vừa mới họp nên điện thoại để im lặng, không nghe thấy.” Quý Diễn vội vàng tháo găng tay ra rồi nói: “Bây giờ con tới phố văn hóa ngay đây.”

Trên đường về trời bắt đầu mưa, Quý Diễn không quá thích trời mưa, cảm thấy mưa tí tách làm người ta phiền.

Quý Diễn giẫm chân ga, không bao lâu đã đến phố văn hóa.

Lần theo ký ức để tìm được Thanh Phong cư, Quý Diễn đứng trước cánh cổng lớn đầy cổ kính, nhìn cửa sổ có kiểu dáng giống nhau, chắc chắn lần nữa rằng không tìm nhầm mới lễ phép gõ cửa một cái.

Không lâu sau có người mở cửa, là một ông lão tóc trắng bạc phơ, trông có vẻ rất khỏe mạnh.

Quý Diễn cười với ông rồi chào hỏi: “Ông Hà ạ, cháu đến lấy tranh.”

“Vào đi.” Hà Phùng Chi cười híp mắt rồi đáp.

Hà Phùng Chi rất nổi tiếng trong giới nghệ thuật, một tay Quốc họa có thể xưng là xuất thần nhập hóa, Quý Túc Phong cũng quen ông từ lâu.

Lúc này lại là mừng thọ của ông lão họ Chúc, Quý Túc Phong không biết nên tặng gì chợt nhớ đến ông lão đã từng xung quân, bèn nhờ Hà Phùng chi làm hình mẫu của lão Chúc, vẽ một bức tranh chiến trường diệt địch.

Vừa vào cửa Quý Diễn đã nhìn xung quanh.

Nơi này rất rộng, bày biện theo phong cách rất Trung Quốc, rất nhiều loại tranh được treo đầy bốn phía.

Hà Phùng Chi đưa một quyển trục cho Quý Diễn, Quý Diễn hơi tò mò nên hỏi có thể mở ra xem hay không.

Hà Phùng Chi tiện mở luôn quyển trục ra, trước kia Quý Diễn đã được học về nghề thuật nhưng không được thành công, lúc nhìn thấy bức tranh, muốn khen lại không biết khen chỗ nào.

Chỉ khô khan nói một câu: “Đẹp quá ạ.”

Hà Phùng Chi thưởng thức tác phẩm của mình, đột nhiên phát hiện vạt áo của nhân vật có mấy bóng mờ chưa xử lý tốt.

“Tranh của tôi còn phải sửa thêm một chút.” Hà Phùng Chi suy tư một lát, cầm bức tranh rồi nói với Quý Diễn: “Cậu về trước đi, mai tôi cho người đưa sang, vừa khéo cũng lâu rồi chưa gặp ba cậu.”

Quý Diễn không nhìn ra chỗ nào cần phải sửa nhưng nghe Hà Phùng Chi đã nói vậy thì đáp: “Vâng ông Hà, vậy cháu về trước.”

Quý Diễn xoay người, lấy ra điện thoại di động báo việc này cho Quý Túc Phong, đi chưa được mấy bước đã bất cẩn đụng vào một người.

Giấy tuyên trong tay người kia ra rơi ra.

Quý Diễn nói xin lỗi sau đó xoay người nhặt giấy, lúc ngẩng đầu lên thì bắt gặp được gương mặt quen thuộc.

Cậu ta là bạn cùng phòng hồi đại học, Đàm Chương Viễn.

Quý Diễn lập tức lui về sau, vứt vội mấy tờ giấy sang một bên.

Đàm Chương Viên đứng cách đó, chăm chú nhìn Quý Diễn.

Hà Phùng Chi thấy thì bật cười: “Các con quen nhau à?”

Đàm Chương Viễn nhỏ giọng nói: “Bạn thời đại học ạ.”

Quý Diễn không nói gì, vòng qua Đàm Chương Viễn như tránh virus rồi vội vàng rời đi.

Bên ngoài trời mưa, đèn hành lang bên ngoài đều điều khiển bằng âm thanh, nhưng hơi kém nhạy, mặt mũi Quý Diễn hầm hầm đi trong tầng lầu tối tăm.

Đàm Chương Viễn nhíu mày lại, nhặt giấy tuyên tán loạn dưới đất lên, chợt liếc về phía cuối hành lang tối mù.

Đường về nhà toàn là đèn đỏ, giờ này vừa khéo là lúc tan tầm nên còn muốn chết hơn, tiếng còi inh ỏi. Quý Diễn không kiên nhẫn đợi được, bắt đầu chửi thề.

Chửi xong lại nhớ vừa rồi mới nhặt giấy tuyên, cậu lấy nước trong xe để rửa tay.

Rửa sạch sẽ xong, ký ức bắt đầu tác oai tác quái khiến Quý Diễn nổi da gà khắp người.

Đàm Chương Viễn là bạn cùng phòng thời đại học với cậu, từ nhỏ đã học vẽ tranh, luôn muốn vào Học viện Mỹ thuật nhưng trong nhà không cho, nha cậu ta cho rằng vẽ chỉ là yêu thích chứ không thể có được công việc đàng hoàng, còn giấu cậu ta sửa lại nguyện vọng thi đại học.

Sau khi Đàm Chương Viễn lên đại học thì người cứ vui buồn thất thường.

Quý Diễn nghe thế nên rất đồng cảm với cậu ta, bình thường cũng coi như là bạn bè.

Có một lần nghỉ Quốc khánh, phòng ngủ chỉ còn cậu và Đàm Chương Viễn. Nửa đêm Quý Diễn muốn đi vệ sinh, lúc mở mắt ra cứ cảm thấy có gì đó không đúng, sau mới phát hiện Đàm Chương Viễn đang ngồi trên giường cậu, tay này cầm bút vẽ, tay kia cầm thuốc màu, vẽ tranh lên quần áo của cậu, miệng thì lẩm bẩm nói: “Muse… Muse của ta…”

Nói xong còn nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt lo lắng.

Đầu óc Quý Diễn mụ mị, tay run bần bật, trước khi người kia đưa tay chạm vào người cậu thì đã bị cậu đá ra khỏi giường.

Đêm đó, Quý Diễn trèo tường đi khách sạn, ngày thứ hai đã vội vàng dọn đồ ra ngoài mà không nói với cậu ta câu nào nữa.

Bạn cùng phòng hỏi sao Quý Diễn chuyển đi, cậu sĩ diện nên chỉ nói bản thân không quen với sống tập thể.

Cậu cũng đem chuyện hôm đó ém vào bụng, không nói cho một ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play