Dịch: Voi Còi

Chỉnh sửa: Rùa┃Đọc kiểm: Bí Đao

«Chương 049»

«Ngày hôm nay chúng ta sẽ không ngủ ở nhà»

Quý Diễn đến nhanh nhưng về cũng nhanh, sáng ngày hôm sau đã quay trở lại Tấn Thành, Giang Tri Tụng còn ở lại Liêu Thành vài ngày, đợi mọi chuyện ổn định lại mới cùng Quý Túc Phong về Tấn Thành.

Trước khi ra sân bay, Giang Tri Tụng định gửi tin nhắn cho Quý Diễn, nhưng sau đó nghĩ nghĩ lại, cũng không gửi, để cho cậu một bất ngờ.

Gần tới giờ cơm tối, Quý Diễn từ công ty trở về nhà. Hồ Chỉ Lộ ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách đang nói chuyện phiếm với bà nội. Chuyện này cũng thường xuyên xảy ra nên Quý Diễn cũng không thấy lạ, bà nội rất thích Hồ Chỉ Lộ, cứ hai ba ngày lại mời cô đến ăn cơm.


Quý Diễn chào Hồ Chỉ Lộ rồi đi đến phòng bếp xem dì giúp việc nấu cơm.

Bà nội gọi cậu nói: "Bạn tới mà cũng không biết ngồi nói chuyện với bạn."

Quý Diễn liếc nhìn Hồ Chỉ Lộ đang ra ám hiệu cho cậu, đoán là cô nói chuyện cũng mệt rồi, liền chỉ vào lồng chim: "Bà nội, hình như Tiểu Lục đói rồi, con lên lầu cho nó ăn, tiện thể đưa Hồ Chỉ Lộ lên lầu xem một chút."

Bà nội rất vui: "Đi xem phòng đi, đi xem phòng đi, đi thôi đi thôi."

Vừa lên hết cầu thang quẹo vào trong, Hồ Chỉ Lộ thở phào nhẹ nhõm nói: "Tí nữa tao không ở lại ăn cơm đâu, quá mệt mỏi."

"Bà tao chưa từng nhiệt tình như vậy với ai đâu, chắc chắn là rất thích mày." Quý Diễn vừa nói vừa mở cửa.

Quý Diễn đem lồng chim để ra ban công, ở góc ban công có mấy chậu hoa mọc um tùm, Hồ Chỉ Lộ khẩy nhẹ một chiếc lá khen ngợi: "Chăm tốt ghê ha."


"Lấy ở chỗ Thẩm Tiêu, chỗ cậu ấy buôn bán chim hoa cá cảnh, loại nào cũng có."

Nói tới Thẩm Tiêu, Hồ Chỉ Lộ lại nhớ tới cục cưng con lai của mình, xắn tay áo nhìn Quý Diễn: "Để tao dạy mày một vài chiêu phòng thân, Hứa An Gia cũng học rồi, sau này bọn mày sẽ phải dùng đến."

Trong khoảnh khắc trong đầu Quý Diễn hiện ra hình ảnh thân hình đô con gấp đôi người khác của Hồ Chỉ Lộ trên đài đấu quyền anh quăng ngã đối thủ, con mẹ nó đây là trang nào trong truyện của Hans Christian Andersen.

Quý Diễn cứng giọng: "Tao không học."

Hồ Chỉ Lộ nói: "Mày được không đó?"

Quý Diễn nhớ tới Hứa An Gia thảm hại tố cáo với cậu, nói: "Chắc là không được."

Trên đường từ sân bay về nhà, Giang Tri Tụng ngồi ở ghế sau nói chuyện phiếm với Quý Túc Phong.

Ông nói: "Tri Tụng, lát nữa có một bữa tiệc của hội thương nghiệp, nếu cháu thấy mệt thì đừng đi."


"Không sao đâu ạ." Giang Tri Tụng nói: "Cháu về nhà thay đồ rồi đi với chú ạ."

Giang Tri Tụng vừa mở điện thoại kiểm tra lại thông tin về buổi tiệc tối nay, lúc định tắt wechat thì đột nhiên Hứa An Gia gửi một tấm hình vào group, còn tag Quý Diễn.

Giang Tri Tụng ấn vào hình mở ra xem.

Là một tấm hình được chụp lại từ màn hình, chụp từ lịch sự chat của Hồ Chỉ Lộ ở một nhóm chat khác.

"Quý Diễn, không được. [thở dài.jpg]"

Sau đó là cả nhóm người hùa theo.

" Không được là sao ta?"

"Có phải thu phí mới được nghe không?"

"Anh Lộ, rít thử một tiếng xem nào."

...

Giang Tri Tụng chau mày, gửi tin nhắn cho Quý Diễn, nhưng đến cửa nhà nhà họ Quý cũng không thấy cậu trả lời.

Giang Tri Tụng xuống xe, bước nhanh qua hoa viên vào đại sảnh, anh lướt mắt nhìn khắp nơi nhưng cũng không thấy bóng người, bước chân dài lên lầu, đi thẳng vào phòng Quý Diễn.
Trong phòng, Quý Diễn và Hồ Chỉ Lộ đang quay đầu chụm lại, cô ôm lấy cánh tay cậu từ phía sau, tư thế có chút kỳ lạ, vừa thân mật lại vừa giống như sắp đánh nhau.

Giang Tri Tụng đứng dựa vào cửa, ánh mắt dừng ở những vị trí bọn họ đang đụng chạm da thịt.

Giang Tri Tụng lại nhìn Quý Diễn nói: "A Diễn, theo anh qua đây."

Quý Diễn bị anh nhìn giật mình, có một loại cảm giác mình bị bắt gian, lập tức ngoan ngoãn đi theo Giang Tri Tụng sang phòng kế bên.

Vừa đặt chân sang phòng, đã bị Giang Tri Tụng nắm tay đè lên cửa, ánh mắt Giang Tri Tụng mang theo nhiều cảm xúc hỏi: "Bọn em vừa làm cái gì đấy?"

"Cô ấy dạy em mấy chiêu phòng thân." Quý Diễn nhớ lại Hồ Chỉ Lộ gửi hình vào group kích cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói là sợ em bị anh ăn hϊếp."

Giang Tri Tụng ấn trán Quý Diễn muốn cậu ngẩng mặt lên nhìn anh: "Có khi nào anh ăn hϊếp em chưa?"
Quý Diễn nhìn thẳng vào mắt Giang Tri Tụng, cảm giác được sự nén giận của anh, ấp úng nói: "Không có."

"Vậy em còn học làm cái gì?"

Quý Diễn không trả lời được, bèn nói: "Giang Tri Tụng, anh đừng giận."

Không có thời gian nói nhiều với Quý diễn, Giang Tri Tụng buông cậu ra đi thay quần áo, nhìn nhìn đồng hồ, lại nhìn nhìn Quý Diễn lúc này đang ngồi im trên giường len lén liếc nhìn anh. Tận dụng thời gian đè cậu lên giường một lúc.

Giang Tri Tụng ngậm lấy môi Quý Diễn, từ trong ra ngoài hung hăng hôn một cái thật lâu, mới khẽ ngẩng đầu thấp giọng nói: "Là lỗi của anh, quá nuông chiều em, không cho em biết giới hạn ở đâu."

Quý Diễn cảm giác trên môi mình có chỗ bị cắn đến đau rát liền hét lên: "Giang Tri Tụng!!!"

"Bây giờ anh không có thời gian, chờ đến tối về anh tính sổ với em, nói cho em biết với những người như thế nào thì nên có hành động gì." Giang Tri Tụng dùng sức bóp eo cậu, Quý Diễn tránh ra một chút nói rất đau.
"Như thế này mà đã đau rồi?" Giang Tri Tụng nói: "Nhóc à em non nớt quá, anh còn chưa dùng lực mạnh."

Quý Diễn không thích Giang Tri Tụng dùng từ non nớt để nói về cậu. Nhưng bây giờ cậu chỉ muốn anh đừng tức giận nên cũng không phản bác, chỉ nói: "Giang Tri Tụng anh đừng có bóp eo em, đợi anh đi tiệc về, em từ từ dỗ anh không được sao?"

Giang Tri Tụng cảm thấy bất ngờ nhìn cậu, che mắt cậu lại thấp người hôn nhẹ lên môi cậu: "Ở nhà chờ anh về đón em, tối nay chúng ta sẽ không ngủ ở nhà."

Quý Diễn rầm rì lên tiếng đồng ý.

Ý của Giang Tri Tụng là hôm nay bọn họ sẽ ra ngoài ngủ, mà ra ngoài chính là đến căn biệt thự mới của anh, lúc mới mua, lâu lâu bọn họ đi chơi muộn về sẽ về đó ngủ.

Giang Tri Tụng vừa rời khỏi, Quý Diễn liền vén áo lên xem, nhéo đến mức có dấu luôn rồi.

Cậu nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn thoại hỏi Hứa An Gia, khi Thẩm Tiêu tức giận thì cậu ta dỗ người yêu như thế nào.

Quý Diễn nằm trên giường nghiêm túc nghe tin nhắn của Hứa An Gia, lúc sau không biết nghe được gì mà mặt mũi suy tư còn gật gật đầu.

Quý Diễn trong lòng đầy tâm sự đi xuống lầu, ngồi ở sofa ăn dưa hấu, em gái ngồi kế bên ôm lấy hộp kẹo mà nó quý như vàng, trong hộp chỉ còn bốn năm cái kẹo, là số lượng còn sót lại sau khi bị sâu răng của Quý Hủy, vừa không dám ăn, lại không nhịn được muốn ăn, vẻ mặt chau mày đấu tranh nội tâm rất đáng yêu. Quý Diễn nhìn thấy cười cười xoa đầu em mình.

Quý Diễn ăn gần nửa trái dưa hấu, quyết định đi đến đó đón Giang Tri Tụng, cậu biết thời gian và địa điểm tổ chức tiệc, lúc tối Giang Tri Tụng chạy chiếc Maybach mà chiếc đó cậu cũng có chìa khóa dự phòng.

Bây giờ qua đó, chắc không cần phải chờ lâu là có thể nhìn thấy Giang Tri Tụng.

Quý Diễn nói là làm, vội vã lên lầu tắm rửa, thay quần áo nhanh chóng rời khỏi nhà.

Cậu đi taxi đến địa điểm tổ chức tiệc, tìm thấy xe Giang Tri Tụng ở bãi xe, ngồi ở ghế phụ chờ anh.

Chờ đến nhàm chán, Quý Diễn bắt đầu nghiên cứu xe, phụ kiện bên trong xe đều là có sẵn, mang một màu đen xám. Cậu ngáp dài, sờ sờ cửa kính được dán miếng kính ngăn phía ngoài nhìn vào xe, còn là loại tốt nhất, trong lòng nghĩ, Giang Tri Tụng cũng khá để ý bảo vệ quyền riêng tư.

Quý Diễn ngó đông sờ tây một lúc, rất nhanh không còn thấy hứng thú, cậu nhìn thời gian, nhanh nhất khoảng 30 phút nữa Giang Tri Tụng mới có thể tan tiệc, liền điều chỉnh lại ghế, định ngủ một giấc.

10 giờ 30 tối, từng tốp ba tốp năm người từ từ bước ra từ cửa khách sạn, hoặc là tây trang giầy da, không thì cũng váy dài thướt tha, đèn chiếu lên người họ lại càng lộng lẫy.

Giang Tri Tụng cùng Quý Túc Phong sánh vai bước ra, đang nói về một vài chiến lược mới ở Liêu Thành.

Xe của bọn họ vừa hay đỗ ở cạnh nhau, Giang Tri Tụng vừa mở cửa xe đã nhìn thấy Quý Diễn ngủ đến mơ màng ở ghế phụ.

Giang Tri Tụng che cửa xe, đứng phía sau cách Quý Túc Phong khoảng mấy mét nói lớn: "Chú, tối nay cháu có bữa tụ tập, bạn bè mới gọi, A Diễn cũng đi, nếu tối nay chơi muộn quá bọn cháu sẽ ngủ ở ngoài ạ."

Quý Túc Phong cũng không nghĩ nhiều, cười nói: "Được rồi, đừng có ham chơi quá, lái xe cẩn thận."

Giang Tri Tụng gật đầu trả lời.

Anh nhìn Quý Túc Phong lái xe đi xa rồi mới vào lại xe, Quý Diễn dựa đầu vào cửa sổ ngủ ngon lành, Giang Tri Tụng vươn người qua nhìn chằm chằm cậu một lúc.

Lúc ngủ Quý Diễn thực sự rất ngoan, một tay nắm lấy dây an toàn, một tay đặt lên đùi, có thể là không có gì để nắm nên nắm chặt tay lại.
Giang Tri Tụng không gọi cậu dậy, thu hồi ánh mắt, khởi động xe.

Chiếc Maybach màu đen lao vào dòng xe cộ rồi nhanh chóng biến mất ở ngã tư. Biệt thự cách khách sạn cũng không xa, nhưng Giang Tri Tụng vẫn đi đường tắt.

Nếu đi vòng qua cổng sau của Trung tâm thể thao thì có thể tiết kiệm được vài phút, nhưng mà Giang Tri Tụng lại không ngờ cổng sau bị chặn hàng rào, xe không thể qua được mà chỉ cho phép đi bộ, lúc nãy đi vào không thấy ngoài cổng lớn dán thông báo gì, chỉ có một tờ giấy viết tối nay tổ chức một trận thi đấu bóng rổ.

Giang Tri Tụng đánh nửa vòng tay lái, chuẩn bị quay đầu, đi qua thanh giảm xóc khiến xe bị sốc nhẹ khiến Quý Diễn tỉnh ngủ.

Vừa ngủ dậy thường không được tỉnh táo lắm, Quý Diễn bất động mấy giây mới ý thức được bản thân đang ở đâu.
Không phải nói hôm nay ngủ ở biệt thự sao? Sao Giang Tri Tụng không gọi cậu dậy, lại lái xe đưa cậu về nhà, không lẽ thực sự rất tức giận rồi?

Quý Diễn nghiêng đầu nhìn Giang Tri Tụng, nói: "Giang Tri Tụng, anh dừng xe."

Xe liền chầm chậm dừng lại, trên đường cũng không có nhiều xe, Giang Tri Tụng từ từ tấp vào đoạn tách giữa của hai con đường, chạy thẳng lên vỉa hè mới dừng hẳn xe lại.

"Giang Tri Tụng anh đừng giận." Quý Diễn kéo kéo tay áo Giang Tri Tụng, muốn anh nhìn cậu, đưa nắm tay ra trước mặt anh, từ từ mở lòng bàn tay.

Trên tay là một chiếc kẹo mềm, giấy gói kẹo rất đẹp, đèn đường mờ nhạt xuyên qua cửa kính, khiến cho viên kẹo thêm lung linh rực rỡ.

Giang Tri Tụng sửng sốt.

Quý Diễn không đoán được vẻ mặt của Giang Tri Tụng, cũng không biết anh đang nghĩ gì, thấy anh im lặng chỉ nghĩ là anh còn giận.
Quý Diễn cũng tức lắm, con mẹ nó ai mà biết Giang Tri Tụng khó dỗ như vậy, cậu nhớ lại lời Hứa An Gia nói, hít thở sâu, nhanh chóng tháo dây an toàn, khom lưng đứng dậy ngồi luôn lên đùi anh, vòng tay ôm cổ cọ nhẹ lên mặt Giang Tri Tụng.

Khoảnh khắc Quý Diễn ngồi lên đùi, Giang Tri Tụng theo bản năng đỡ lấy eo cậu, nhưng đầu óc vẫn chưa phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.

Quý Diễn nhìn vẻ mặt mờ mịt của Giang Tri Tụng, chọt chọt lên vai anh, thẹn quá hóa giận: "Ông đây đang dỗ anh đó, anh không nhìn ra hả? HẢ?"

Không biết Quý Diễn động tay vào đâu, xe đột nhiên chuyển động, lăn bánh về phía trước, Giang Tri Tụng nhanh chóng đạp thắng giữ xe lại.

Quý Diễn hoảng sợ, định đứng dậy về ghế phụ ngồi, Giang Tri Tụng kéo cậu ngồi lại lên đùi anh.

"Nhóc con, sao gần đây ngoan quá vậy..."
Hầu kết của anh chuyển động, dùng giọng mũi hỏi: "... Hửm?"

Trong nhà thi đấu đang tổ chức thi đấu bóng rổ, ở khu vực này đã bị rào lại cũng không có ai, mà cho dù có ai thì xe cũng đã được dán kính, ở phía ngoài không nhìn thấy trong xe, nếu hạ màn cửa phía trước xuống, thì ở kính chắn gió cũng không nhìn thấy gì mà cách âm cũng tốt, nên không phải lo lắng sợ người khác phát hiện.

...

Giang Tri Tụng một tay ôm cậu, một tay điều chỉnh lại ghế, rồi ấn nút hạ màn cửa, để bọn họ hoàn toàn cách rời khỏi hàng ghế sau, tắt máy khóa thắng, rút chìa khóa. Trong nháy mắt chiếc Maybach biến thành một con mãnh thú ngủ đông.

......

Không bao lâu sau, ở cửa nhà thi đấu xuất hiện nhóm nhóm sinh viên thể dục, ai nấy đều cao to, bọn họ vừa tham gia thi đấu bóng rổ, đoạt giải quán quân, không khí vui vẻ hăng hái chuẩn bị đi ăn đêm.

Người đi phía đằng trước nhóm người nhìn thấy chiếc Maybach dừng ngày chỗ này cũng không cảm thấy lạ, khu vực này chưa được hoàn thiện, rất nhiều xe không cẩn thận chạy lên vỉa hè này.

Một nhóm thanh niên Đông Bắc đi với nhau rất náo nhiệt.

Trong xe, bầu không khí ái muội như nước đường đang được nấu chảy, dính dính, nóng bỏng, quấn chặt lấy hai người bọn họ, mọi thứ như chuẩn bị sẵn sàng.

Dưới nụ hôn của Giang Tri Tụng, Quý Diễn như một con thuyền nhỏ dập dìu trước bão tố phong ba.

À không, là xóc nảy kịch liệt.

Lúc Giang Tri Tụng rời khỏi môi cậu, muốn tiến xa thêm một bước nữa, Quý Diễn đột nhiên bị đụng mạnh, đầu cậu bị va vào ghế sau, bị đụng vào đầu khiến cậu lập tức ý thức được đây không phải là xóc nảy bình thường

Con mẹ nó cái xe này đang chuyển động.

Giang Tri Tụng cũng nhận ra có gì đó không đúng, hai người vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mấy cậu thanh niên, trên mặt còn chảy mồ hôi đang nhìn vào cửa xe.

Gương mặt cậu như tép pháo đỏ bị nổ, tan tác, đời này của Giang Tri Tụng cũng chưa bao giờ hoảng loạn như bây giờ, nhanh chóng thu dọn hiện trường gây án.

Cả người cậu đỏ lên không như bình thường, sau khi Giang Tri Tụng bình tĩnh liền ôm cậu vào lòng, vỗ vai cậu nói: "Không sao đâu A Diễn, bọn họ không nhìn thấy chúng ta."

Nói thì là nói như thế, nhưng bất kể ai mà đang thân mật với bạn trai, lại nhìn thấy gương mặt người lạ xuất hiện, lại còn không chỉ một người lạ, trong nháy mắt sẽ tịt ngóm, chỉ muốn chui xuống khe đất trốn.

Quý Diễn hoảng loạn chưa bình tĩnh lại, nói năng có chút lộn xộn: "Đệch, bọn họ làm gì vậy, bộ tưởng mình là Archimedes sao có thể nhấc..."
Chiếc xe vững vàng đậu dưới mặt đường, cái đám thanh niên vẫn chưa chịu đi, ở cái tuổi này thường thì đặc biệt hứng thú với xe, bình thường bọn họ cũng hiếm thấy những loại xe kiểu này, vây quanh xe quan sát, ánh mắt lấp lánh sự yêu thích.

Quý Diễn cảm giác mắt của bọn họ có thể chiếu ra tia X-quang, soi xuyên qua người cậu, toàn thân cứng đờ giống con chim sợ cành cong. Giang Tri Tụng cũng không thể trấn an cậu.

Trong chốc lát, Giang Tri Tụng khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh như lúc trước, liền mở cửa xuống xe.

Đám thanh niên đó không ngờ trên xe lại có người, nhìn thấy Giang Tri Tụng bước xuống trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Giang Tri Tụng lịch sự cười nói: "Lúc nãy anh không cẩn thận lái xe dừng ở đây, trong lúc chờ người đến kéo xe nên nghỉ ngơi ở ghế sau, không ngờ mọi người nhiệt tình như vậy, cảm ơn mọi người rất nhiều."
Cậu trai đứng trước gãi gãi đầu, cười đến rạng rỡ: "Không có chi ạ, bọn em vừa thi đấu xong, định đi ăn thịt nướng, đúng lúc thấy xe anh vọt lên vỉa hè, nên tiện thể giúp đỡ thôi ạ."

Giang Tri Tụng nhìn nhìn đồng hồ, khách sáo hỏi bọn họ muốn ăn gì, để anh mời mọi người ăn đêm.

Đám nhóc nghĩa hiệp vẫy vẫy tay, nói làm việc tốt không cần trả ơn, ôm trái bóng hùng hồn rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play