Trong phòng rất im lặng, cả hai người bọn họ cứ đối mặt nhìn như nhau vậy một lúc, có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

Ánh sáng rất mờ nhạt bao phủ xung quanh bọn họ, tạo nên một bầu không khí ái muội.

“Đừng có gọi em như vậy, nghe đàn bà quá.” Quý Diễn quay người hướng ra cửa, nói tiếp: “Giang Tri Tụng, anh đừng có xem em như con nít nữa.”

“Anh đâu có xem em như con nít.” Giang Tri Tụng thấp giọng nói.

Quý Diễn dừng một chút, giương mắt nhìn Giang Tri Tụng. Bọn họ đứng cạnh nhau rất gần, Quý Diễn còn có thể nhìn được hình ảnh của bản thân mình trong mắt anh.  

Quý Diễn liếm môi không muốn nói chuyện tiếp, cũng không nhìn Giang Tri Tụng nữa, lập tức rời đi.

Trờ về phòng mình, Quý Diễn xốc chăn chui vào làm ổ, trong đầu vẫn văng vẳng câu nói kia của anh gọi mình là “Nhóc con”.

Lúc còn nhỏ Giang Tri Tụng cũng gọi cậu như vậy, sau này đi học, cậu sĩ diện không muốn gọi như vậy nữa nên Giang Tri Tụng mới sửa lại xưng hô.

Quý Diễn vùi đầu vào chăn, lăn qua lăn lại, nghiêng đầu nhìn bức tượng đối diện nửa ngày không chớp mắt, cũng không biết cậu đang suy nghĩ cái gì.

Sáng sớm hôm sau, Quý Diễn dậy từ sáu rưỡi theo thường lệ. Sự yếu ớt của tối qua dường như đã bị quét đi sạch, cả người tràn trề nhiệt huyết, hơn bảy giờ đã đi làm.

Quý Diễn rất bận, cuối tháng này bộ phận kế hoạch của Chu Bảo lên kế hoạch cho ra mắt một vài thiết kế mới. Quý Diễn đã theo kế hoạch này một thời gian, cũng tham gia cho ý kiến về phần nội dung sản phẩm.

Sáng sớm hôm nay có một cuộc họp, nội dung chính là xác định thị trường cho sản phẩm sắp ra mắt.

Hiện tại còn khá sớm, Quý Diễn tự pha cho mình một ly cà phê, đứng trước bàn làm việc xem đi xem lại bản thiết kế sản phẩm mới một lần nữa.

Cà phê uống được một nửa, Quý Diễn đi ra ngoài rửa tay, vừa lúc đụng phải trưởng phòng phòng marketing, tiện thể cùng trao đổi về phương án tuyên truyền sắp tới.

Đến 9h25 phút, Quý Diễn cầm bản thiết kế đi vào phòng họp trước.

Các nhà thiết kế cũng bước vào theo sau đó, bên trong có một nửa là người Châu Âu tóc vàng mắt xanh, tiếng Trung của bọn họ khá tốt, giao tiếp hàng ngày đều không có vấn đề gì.

Có một chàng trai cao gần 1m9 chủ động chào hỏi Quý Diễn: “Smart, anh ăn sáng chưa?”

Quý Diễn nhìn cậu ta gật đầu.

Buổi họp diễn ra rất nhanh, những chi tiết cần xác định đã thảo luận và xác nhận rồi. Quý Diễn đặt những thiết kế đã được chọn bỏ qua một bên. Cậu trai cao lớn kia nhìn thấy bản thiết kế để trên cùng liền hỏi: “Anh chắc chắc chọn mẫu này sao?”

Trên bản vẽ nền trắng là một chiếc lắc tay bạch kim, nó được khảm một vòng đá ruby, mặt cắt tinh tế, rực rỡ lấp lánh. Dùng hình trái tim để kết nối những viên đá lại với nhau.

Những người còn lại thể hiện sự không tán đồng qua ánh mắt một cách lộ liễu.

Quý Diễn mặc áo vest vào, vẻ mặt không được vui xù lông nói: “Tôi thấy mẫu này không tệ”

Khoảng thời gian này, ngày nào Quý Diễn cũng làm việc với các nhà thiết kế của Chu Bảo, thường xuyên học hỏi về cách nhìn thẩm mỹ. Lúc thiết kế sản phẩm, Quý Diễn cũng hứng thú đề ra ý kiến của bản thân, toàn bộ ý kiến đều bị các thiết kế bác bỏ.

Quý Diễn nhất định hỏi nguyên do thì không một ai trả lời. Đại khái chắc bọn họ nghĩ là không nên đắc tội với ông chủ nhỏ nên cuối cùng cũng nhường bước. Sau khi chọn lựa kĩ càng, họ chọn ra một mẫu lắc tay bạch kim không tiềm lực nhất, ở mặt trên lắc tay thêm vào ý kiến của Quý Diễn.

Quý Diễn nghĩ sản phẩm này rất đẹp, khả năng sẽ trở thành hot trend.

Mọi người thấy Quý Diễn kiên trì với ý kiến của mình nên cũng không nói thêm gì nữa.

Theo kế hoạch thì sản phẩm mới sẽ lên kệ vào cuối tháng, và nếu không ngoài sự dự đoán của Quý Diễn thì số lượng sản phẩm lắc tay bạch kim được bán ra cũng sẽ không tệ.

Quý Diễn nghĩ sẽ được đắc ý một phen, hăng hái lôi kéo Giang Tri Tụng đi khảo sát thị trường.

Không xa dưới tòa nha Chu Bảo có một cửa hàng của tập đoàn, Quý Diễn kéo Giang Tri Tụng đi thẳng tới đó.

Cửa hàng được trang trí theo phong cách cổ phong, hoa văn màu pha lê được ánh đèn từ bốn phía chiếu lại khiến cửa hàng càng thêm rực rỡ lung linh.

Chị nhân viên bán hàng xinh đẹp lấy chiếc lắc tay từ trong tủ, Quý Diễn đẩy tới trước mặt Giang Tri Tụng, hưng phấn hỏi: “Đẹp không?”

Giang Tri Tụng nhìn lắc tay chần chừ một lúc rồi lại nhìn Quý Diễn, cười nói: “Đẹp.”

Đứng bên cạnh có một cô gái với má lúm đồng tiền bắt chuyện với bọn họ: “Mọi người định mua tặng bạn gái sao?”

Cũng không chờ bọn họ trả lời, cô gái lúm đồng tiền liền nói luôn: “Đừng mua, xấu chết đi được, không có cô gái nào thích đâu, tôi đến để trả hàng nè.”

Nụ cười trên mặt Quý Diễn nháy mắt biến mất.

Chị nhân viên bán hàng cũng không còn lạ lẫm về việc trả hàng, gọi nhân viên khác qua kiểm tra hóa đơn và sản phẩm có tổn hại gì không rồi làm thủ tục trả hàng cho khách.

Giang Tri Tụng hỏi: “Nhiều người mua rồi trả hàng lắm sao?”

“Doanh số sản phẩm này không tồi, nhưng tỉ lệ trả hàng cũng khá cao.”

Chị bán hàng nói: “Đa phần đều là các anh nam đến mua, rồi bạn gái họ đến trả lại.”

Cô gái má lúm đồng tiền nói tiếp: “Bạn trai tôi đúng là trai thẳng thời kì cuối, mua cái gì cũng là xấu nhất trên đời này.”

Chị bán hàng xinh đẹp cũng có được sự đồng cảm, thấu hiểu mà tiếp lời: “Thẩm mỹ của trai thẳng chính là như vậy, nhưng mà không hiểu sao thiết kế lần này lại làm ra cái mẫu này, chẳng nhẽ công ty mình lại mời một trai thẳng về công ty thiết kế?”

Cô gái với lúm đồng tiền nói: “Cũng không phải. Dù có là nam nhưng mà trong cái giới thời trang thì đa phần cũng là gay mà, chỉ có gay mới hiểu tâm ý chị em phụ nữ nhất.”



Quý Diễn đứng kế bên nghe, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Giang Tri Tụng nắm tay Quý Diễn, kéo cậu đi về.

Quý Diễn ngồi ở ghế phụ, không che giấu được sự buồn phiền trong lòng, thả ghế nằm dài.

Giang Tri Tụng nghiêm túc nói: “Anh thấy đẹp, là cô gái đó không có mắt nhìn.”

Quý Diễn nghe không vào những lời an ủi của anh, xụ mặt nói muốn về công ty xem cụ thể hơn về số liệu tiêu thụ sản phẩm.

Vốn dĩ Giang Tri Tụng muốn cùng cậu về công ty nhưng Chu Cẩn gọi điện thoại cần anh về công ty liền, nói rằng bên công ty đối tác có yêu cầu mới cần anh đi xử lý.

Quý Diễn nghe được liền bảo anh nhanh về công ty.

Giang Tri Tụng tranh thủ thời gian đưa Quý Diễn về Chu Bảo rồi lại đi ngược về công ty mình.

Anh dỗ cậu suốt trên đường nên tâm trạng Quý Diễn cũng khá hơn được một chút. Cậu ngồi trong phòng làm việc gọi người đem hết số liệu cụ thể về sản phẩm mới cho mình xem lại.

Tập đoàn Chu Bảo ở Tấn Thành là một chuỗi cửa hàng trang sức, độ nhận diện nhãn hàng khá cao, cũng được người tiêu dùng đón nhận sản phẩm rộng rãi. Đợt hàng mới này bán rất được, trừ sản phẩm lắc tay bạch kim đá ruby ra thì những sản phẩm khác có tỉ lệ trả hàng rất thấp.

Quý Diễn suy nghĩ rất lâu, đột nhiên nhớ tới cô gái có má lúm đồng tiền trong cửa tiểm nói: “Chỉ có gay mới hiểu tâm ý chị em phụ nữ nhất.”

Cậu liền đứng dậy đi tới phòng thiết kế xem tình hình, vừa đi được vài bước lại đột nhiên nhớ ra lúc họp mọi người khuyên can về sản phẩm này, sau đó lại quay về phòng mình.

Quý Diễn ngồi trên ghế xoay, xoay vài vòng, xoay qua xoay lại một lúc lại cầm điện thoại lên mở wechat.

Dòng đầu tiên hiện lên là tin nhắn của Giang Tri Tụng, ngón tay Quý Diễn khựng lại một chút.

Giang Tri Tụng hiểu cái rắm á, hồi trước anh nhận được một đống thư tình đều không xem một cái nào, cuộc sống cá nhân cũng không có giao lưu quan hệ với một ai là nữ giới, mà hồi nãy cũng chính anh nói cái lắc tay rất đẹp mà.

Cuối cùng Quý Diễn quyết định tìm Hứa An Gia tám chuyện.

Hứa An Gia vừa hay cũng đang ở gần đó kiểm tra tiến độ thi công cửa hàng, Quý Diễn lái xe thẳng đến đó để đón người.

Nhà hàng đang được sửa lại, bề bộn khắp nơi, còn bụi bặm mù mịt, cũng rất ồn. Quý Diễn không đi vào trong nên hẹn Hứa An Gia ở quán cafe gần đó.

Quán cafe cũng không đông khách, Quý Diễn gọi một ly Latte, thấp giọng một lần nữa kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện.

“Tao chỉ có thẩm mỹ của trai thẳng, tao cũng đâu còn cách nào khác.” Quý Diễn đặt ly cafe xuống bàn nhăn mày: “Không thì mày tính kế cho tao đi, mày là gay mà, mày sẽ hiểu chị em hơn.”

Hứa An Gia lập tức cảm thấy không được vui, phản bác: “Mày rập khuôn bảo thủ quá đó, có nhiều gay rất sợ chị em phụ nữ, mày không biết sao?”

Quý Diễn đứng lên bỏ về.

Hứa An Gia giữ cậu lại: “Mày cho tao xem hình sản phẩm đó thử đi.”

Quý Diễn ngồi lại, tìm hình thiết kế trong điện thoại đưa cho Hứa An Gia xem qua.

Hứa An Gia phân tích rất rõ ràng.

“Mày làm vậy là không được.” Hứa An Gia lắc đầu nói: “Vừa hình trái tim vừa đá ruby, một cái còn miễn cưỡng chấp nhận được, mẹ nó mày chơi luôn nguyên một vòng.”

“Còn nữa, khóa lắc tay cũng không ổn, quá nhiều chi tiết, vừa phức tạp vừa rối mắt.”

“Con gái hoặc là sẽ thích đơn giản một chút, hoặc là sẽ thích chỉ có một điểm nhấn bắt mắt, còn của mày là quá nhiều điểm nhấn.”



Ban đầu Quý Diễn còn cảm thấy mắt thẩm mỹ của mình không có tí vấn đề gì, nhưng sau khi bị Hứa An Gia mắng cho một trận, lại nhìn lại mẫu lắc tay kia, cậu đột nhiên có một cảm giác trông nó xấu thật.

Thời gian gần đây, Quý Diễn cực kì nghiêm túc, tối nào cũng làm việc đến hai ba giờ sáng, kết quả lại không như mong muốn, mặt nào cũng làm không tốt.

Cậu cảm thấy thực sự thất bại nên cũng không giấu được tâm tình của mình, chỉ cần không vui là viết hết trên mặt. Hứa An Gia nói một lúc cảm thấy hơi khát nước, uống một hơi hết nửa ly cà phê: “Sao tự dưng mày quan tâm đến chuyện công ty vậy?”

Quý Diễn tay chống cằm, mặt mũi buồn bã cũng không trả lời.

Hứa An Gia vỗ vỗ vai cậu an ủi: “Thôi tập cho quen đi, hồi cấp ba mày cũng cố gắng học nhưng kết quả cũng vẫn vậy không khá hơn mấy, không phải sao?”

Không ai an ủi người kiểu này, Quý Diễn bùng nổ chỉ muốn đấm vào mặt tên Hứa An Gia này một cái.

Nhưng suy nghĩ lại thì đây cũng là nơi công cộng, ồn ào lại ảnh hưởng đên người khác, Quý Diễn lạnh mặt đột nhiên đứng lên bước thẳng ra ngoài.

Hứa An Gia nói xong mới thấy mình hơi quá đáng, thấy Quý Diễn tức giận đùng đùng mà đi thì vội vàng đuổi theo.

Quý Diễn đi rất nhanh, Hứa An Gia chạy theo tới góc đường cũng vẫn không đuổi theo kịp nên hướng theo bóng lưng hét lớn: “Vừa rồi miệng tao nhanh hơn não, mày cũng biết tao con lai mà, có gì cũng thẳng tuột.”

“Mày đừng có lừa bố mày, tìm không được lý do gì mày lại nói mày là con lai, mày ăn gạo của nước tao thì mày chính là người Trung Quốc, thằng khốn!”

Quý Diễn không thèm nghe mở cửa xe đi về. Đạp mạnh chân ga, xe liền vọt đi xa.

Hứa An Gia ăn một mặt khói xe, hối hận vì đã nói những câu lúc nãy. Quý Diễn cứ như một cục pháo, mỗi lần nhắc tới chuyện cấp ba là ngòi nổ sẽ tự cháy, cuối cùng là bùng nổ.

Muốn Quý Diễn nguôi giận chỉ có thể là Giang Tri Tụng. Hứa An Gia lo lắng Quý Diễn sẽ tìm mình tính sổ lần sau nên liền gửi mấy chục tin nhắn cho Giang Tri Tụng cầu cứu.

Giang Tri Tụng lúc này đang ở trong cuộc họp, mặt không biểu cảm, ánh mắt quét một vòng phòng họp, tất cả mọi người trong phòng họp vì ánh mắt đó trở nên căng thẳng. Trong phòng họp không một tiếng động, không khí giống như bị đông đá, vừa lạnh vừa cứng.

Vấn đề này là do Chu Mậu.

Khoảng thời gian vừa rồi Chu Mậu ra sức nịnh hót Giang Tri Tụng, hy vọng Giang Tri Tụng có thể chừa cho mình con đường sống, nhưng anh rất kiên quyết nên Chu Mậu chỉ có thể đi theo con đường tà đạo, cho người theo dõi Giang Tri Tụng, hao tâm tổn ý lừa anh vào tròng, muốn bắt được điểm yếu để uy hiếp anh.

Giang Tri Tụng bị những mưu kế của Chu Mậu làm phiền nên tìm người xử lý Chu Mậu một trận, trực tiếp tìm tập đoàn Thần Phong lật bài, kết thúc hợp tác của hai bên.

Chu Mậu bị mất chức phó tổng, trong lòng oán hận, thời gian vừa rồi còn cấu kết với một người trong phòng tài vụ, muốn từ đó tìm ra sự sai sót về việc đóng thuế để tố cáo Giang Tri Tụng.

Người phạm sai lầm là một nhân viên nữ mới tốt nghiệp vừa nhận việc. Chu Mậu cũng khá ưa nhìn, lại còn có tiền nên nữ nhân viên đó bị lời ngon tiếng ngọt của hắn dụ dỗ vài câu liền tiết lộ một vài tin tức.

Hiện tại đang run rẩy đứng ở cửa phòng họp, nước mắt dàn dụa. Những gì cần hỏi đã hỏi xong, Giang Tri Tụng nhìn thời gian nói với Chu Cần: “Báo công an đi, cứ theo quy định pháp luật mà xử lý.”

Giang Tri Tụng bước ra khỏi phòng họ mới thấy tin nhắn của Hứa An Gia: “Em mới chọc giận Quý Diễn, anh dỗ dành nó dùm em đi, mấy ngày này nó mà muốn tới tìm em thì anh nhớ cản nó lại.”

Cầu xin. Jpg

Ánh mắt Giang Tri Tụng dừng ở hai chữ “chọc giận”, chau mày gửi lại mấy dấu chấm hỏi.

Hứa An Gia: “Người của anh, anh phải quản chứ, nhiều lúc nó cũng quá ngang ngược rồi.”

Giang Tri Tụng cũng không nói chuyện tiếp với Hứa An Gia mà đi gọi điện thoại cho Quý Diễn.



Ngã tư bị kẹt thành một túm lộn xộn, ngay giữ đường có 3 chiếc xe đụng vào nhau, chiếc xe Ferrari của Quý Diễn vừa được sửa không lâu trước đó lại bị đụng nát đuôi xe, sườn xe bị cạ tróc sơn không còn nhìn ra hình thù gì.

Quý Diễn đứng kế bên sắc mặt cực kì giận dữ, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, đang định nghe máy thì điện thoại hết pin tự động tắt máy.

Quý Diễn chửi thề một câu.

Lúc nãy cậu vừa rời khỏi quán cafe, trên đường khá đông xe, có một chiếc Merc phía trước cứ cố ý chặn đầu xe của cậu, Quý Diễn tức giận chỉ muốn xoay vô lăng đâm thẳng vào chiếc xe đó.

Vừa hay tới ngã tư đường, đối diện có một chiếc Ford vội vã chạy vượt đèn vàng nhưng không kịp mà cũng không dừng lại kịp nên đâm thẳng qua, Quý Diễn dùng sức đánh tay lái né qua nhưng vẫn không tránh kịp, cho nên ba chiếc xe liền đâm vào nhau.

Quý Diễn đen đủi từ sáng đến giờ, vốn dĩ tâm trạng đã không được tốt. Nhìn thấy trước Ferrari trước mắt rồi lại nhìn điện thoại hết pin, sự bực bội của cậu đạt tới đỉnh điểm.

Chủ nhân của hai chiếc xe kia lớn tiếng tranh luận, không ai chịu thua ai, ồn ào khiến Quý Diễn cảm thấy đau tai.

Cậu tiến tới dùng sức đạp vào đầu chiếc xe Ford hét lớn: “Mẹ bọn mày một thằng thì vượt đèn, một thằng thì chán sống chặn đường xe tao, còn ở đó cãi nhau à.”

Hai chủ xe sợ đến ngơ người, lập tức im lặng.

Quý Diễn mượn điện thoại của cảnh sát gọi cho Giang Tri Tụng.

Cậu chỉ nhớ số điện thoại Giang Tri Tụng dùng hồi còn học đại học, lúc bấm số cậu còn lo lắng Giang Tri Tụng đã đổi số, đến khi nghe thấy tiếng đổ chuông mới thở phào.

Nghe được tiếng nói quen thuộc, sự tức giận trên mặt Quý Diễn tiêu tán đi không ít, giọng nói cũng mềm mại hẳn ra: “Giang Tri tụng em tức chết mất, xe em lại bị đụng.”

Giang Tri Tụng gấp gáp hỏi: “Em không sao chứ, bây giờ em đang ở đâu?”

“Em không sao.” Quý Diễn đá đá bánh xe của xe mình: “Em đang ở ngã tư phía bên trái của tòa nhà Quốc Mậu, anh nhanh đến đón em đi.”

“Đợi anh mười phút.”

Giang Tri Tụng trả lời, chụp nhanh chìa khóa bước về phía cửa.

Giang Tri Tụng đạp ga chạy nhanh, không đến 10 phút đã có mặt ở khu vực tòa nhà Quốc Mậu.

Ngã tư đó vẫn còn kẹt cứng xe, mỗi bên đường đều là hàng xe dài dằng dặc, Giang Tri Tụng chờ một lúc thấy có vẻ không có dấu hiệu gì thông được đường thì liền tìm một rẽ vào một con đường nhỏ, đi đến cổng sau của tòa nhà tìm chỗ dừng xe.

Giang Tri Tụng đi bộ lên ngã tư, xuyên qua dòng xe cộ đông đúc, liếc mắt đã nhìn thấy Quý Diễn.

Quý Diễn đang đứng bên cạnh cảnh sát, vẻ mặt không được vui, đứng cắn môi trông rất đáng thương. Giang Tri Tụng bước nhanh chạy đến bên Quý Diễn, ôm vai cậu kiểm tra xem cậu có bị thương ở đâu không.

Kiểm tra xong rồi mới nhìn hiện trường tại nạn, ba chiếc xe đang dính vào một chỗ, hỏi Quý Diễn tình huống lúc đó là như thế nào.

Quý Diễn trình bày đơn giản vài câu, tuy là còn rất tức giận nhưng không chửi thề trước mặt Giang Tri Tụng, chỉ lẩm bẩm nói: “Hôm nay em xui chết đi được, làm gì cũng không xong.”

Giang Tri tụng trấn an vỗ vỗ lưng cậu.

Đèn đường hai bên liên tiếp sáng lên, cảnh sát cùng người bên công ty bảo hiểm đi tới đi lui trên đường, bốn phía xe tắc nghẽn không lưu thông đường, đèn xe chớp liên tục, thỉnh thoảng còn văng vẳng tiếng còi inh ỏi.

Xung quanh vẫn lộn xộn như vậy nhưng Quý Diễn lại không còn cảm thấy phiền nữa, dựa dựa người về phía Giang Tri Tụng.

Hiện tại đã hơn bảy giờ tối, mọi chuyện vẫn đang được xử lý, Giang Tri Tụng hỏi: “Em có đói bụng không, hay chúng ta kiếm gì ăn tạm nhé?”

Tâm trạng Quý Diễn khá hỗn loạn, cũng không muốn ăn gì nên nói không ăn.

Giang Tri Tụng thu nhỏ phạm vi lại: “Em muốn ăn món Hồ Nam hay là món Quảng Đông, hay ăn lẩu xiên que và món Nhật nhé?”

“Ăn lẩu đi.” Quý Diễn nói.

Tiệm lẩu đi đâu cũng có, ở cạnh tòa nhà cũng có một hàng lẩu.

Chỉ có hai người nhưng đặt một phòng riêng rất lớn.

Trên bàn đầy đủ các loại món ăn, lẩu uyên ương sôi ùng ục, Quý Diễn bị hơi nóng táp vào mặt, tự dưng lại có cảm giác hơi tủi thân.

Không đợi Giang Tri Tụng hỏi, Quý Diễn có gì kể ra hết.

“Em về xem số liệu cụ thể rồi, đúng là vấn đề nằm ở em.”

“Nhưng em cũng đã cố gắng rồi.” Quý Diễn nói: “Thời gian này, ngày nào em cũng thức khuya dậy sớm, ban đêm ngủ cũng không ngon, chỉ muốn làm tốt mọi chuyện.”

Giang Tri Tụng vừa bỏ tôm vào nồi, nghe vậy liền bỏ đũa xuống, nghiêng mặt lắng nghe cậu nói.

Quý Diễn gục mặt: “Nhưng em không thể làm tốt, nghiêm túc làm lại còn khiến cho mọi chuyện tệ hại hơn, Hứa An Gia cười vào mặt em, còn nói em trước giờ đều như vậy.”

Lòng tự tôn của Quý Diễn rất mạnh, trong lòng cậu luôn có một cái gai, chính là cậu học hành không được tốt. Học hành nhiều năm như vậy nhưng cảm giác thất bại luôn đi theo cậu, cho dù có tốt nghiệp rồi nhưng những lúc nhớ lại cũng thấy hụt hẫng trong lòng.

Hồi còn đi học thật ra cậu cũng rất nghiêm túc, chỉ là bề ngoài giả vờ không quan tâm, thực ra trong lòng cũng rất để ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play