Tuần đầu tháng bảy không có mây đen, nhiệt độ không khí từ từ tăng lên khiến trứng của các loại côn trùng và muỗi trên bờ gia tăng mạnh mẽ. Bọn chúng trở thành vấn đề phiền phức nhất của nhóm gấu Bắc Cực trừ đói khát và nhiệt độ cao ra.
Thịt cá voi do gió biển hong khô không đến mức sinh ra trứng trùng trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại làm cho các loại muỗi ngấp nghé và quấy rối.
Kiều Thất Tịch không muốn chia sẻ đồ ăn với bọn ruồi nên mau chóng ăn thịt khô cho xong, chỉ để lại một thùng nhỏ để dành ăn trên đường.
Hoa cỏ bên bờ đã cao bằng một cánh tay, các loại động vật nhỏ trên lục địa tấp nập ẩn hiện như chuột chũi, thỏ xám, vịt hoang đẻ trứng ở bên mép nước vân vân.
Nói một cách nghiêm túc thì bọn chúng cũng có thể trở thành đồ ăn của gấu Bắc Cực nhưng tốc độ chạy trốn của bọn chúng quá nhanh, gấu Bắc Cực không thể đuổi kịp những loài động vật nhỏ này trên mặt đất.
Hơn nữa khi vào hè chức năng cơ thể của gấu trắng hầu như rơi vào trong trạng thái trì trệ, ngay cả đi bộ cũng vô cùng chậm chạp.
Muỗi bay đầy trời sẽ đốt những con gấu Bắc Cực nặng mùi nhiều nhất làm cho nhóm gấu Bắc Cực bực bội và đau khổ, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ bực bội, vung vẩy đầu muốn đuổi các động vật nhỏ đốt nó.
May mà Kiều Thất Tịch và Otis tương đối thích sạch sẽ, mỗi ngày đều liếm láp cho nhau mấy lần qua lại nên trên thân bọn họ có mùi rất nhạt, có thể tránh được phần lớn ruồi muỗi và côn trùng đáng ghét.
Kiều Thất Tịch nhận thấy Otis rất không thích bị ruồi quấy rầy, đặc biệt là vào lúc đang ngủ mà bị ruồi làm tỉnh lại, áp suất toàn thân hắn sẽ trở nên rất thấp.
Để giải quyết vấn đề này, khi đang đi Kiều Thất Tịch sẽ để tâm lưu ý cây cỏ xung quanh, hi vọng có thể tìm được thực vật có tác dụng xua muỗi.
Sàn sạt, bạc hà, cỏ đuổi muỗi gì đó cũng được.
Trong đó, sàn sạt có thể tìm thấy ở khắp nơi ở ngoài đồng cỏ phương Nam, mọc ở khắp nơi như cỏ dại nhưng muốn tìm ở trên đảo Greenland lại rất khó, có tìm được hay không thì phải dựa vào vận may.
Trước đó có nói vào mùa hè gấu Bắc Cực di chuyển vô cùng chậm chạp.
Một ngày chúng sẽ đi khoảng mười mấy cây số, mà mười mấy cây số đối với đường bờ biển bao la bát ngát mà nói thì e chỉ là chín trâu mất một sợi lông.
Việc này dẫn đến khung cảnh chung quanh bọn họ liên tiếp mấy ngày vẫn không có thay đổi gì.
Thịt khô trở thành một món đồ ăn vặt mà gấu Bắc Cực nhỏ đói gần chết mới dám ăn một miếng. Otis đã không chịu nhận mà còn đút lại cho cậu, cho nên bọn họ thường xuyên diễn cảnh em đút cho anh anh lại đút lại cho em.
Máy bay không người lái chụp lại rõ ràng cảnh hai con gấu Bắc Cực nhường nhau. Cảnh tượng tràn ngập tình cảm làm cho người ta mỉm cười, đồng thời lại khiến cho người ta thở dài.
Tình cảm giữa bọn chúng thật tốt đẹp, tình cảnh của bọn chúng cũng thật khó khăn.
: Chớp mắt đã được gần một tháng nhóm gấu Bắc Cực lần lượt lên bờ. Mấy con gấu Bắc Cực khác đã xuất hiện tình trạng gầy gò, đầy bụi đất, mặc dù Otis và Alexander cũng không tìm ra đồ ăn nhưng bọn chúng vẫn trắng nõn.
: A ha, quả nhiên là vật họp theo loài gấu đi theo bầy, xem ra vệ sinh giống nhau cũng là một điều kiện để trở thành bạn tốt.
: Tôi thích xem hai đứa nó quá, luôn cảm thấy bọn nó có thể có kết quả tốt đẹp. Nhìn mấy con gấu Bắc Cực khác trong mùa hè nóng nực đều làm cho tôi lo lắng không nỡ nhìn.
: Hai chú gấu Bắc Cực tinh tế, hi vọng bọn chúng có thể chăm sóc chính mình thật tốt, không gặp vấn đề gì, cầu nguyện cho hai đứa.
Trong bụi cỏ, Kiều Thất Tịch may mắn thấy được bạc hà dại, một loại thực vật có thể sinh sống trong nhiệt độ -15° có khả năng đuổi muỗi.
Bạc hà còn mát lạnh, chất lỏng lành lạnh bôi xung quanh hốc mắt dễ bị muỗi đốt xong, Otis liền lập tức cảm thấy thoải mái hơn, tâm trạng tự nhiên cũng khá hơn.
Không còn phiền não, hắn thân thiết cọ cọ gấu Bắc Cực nhỏ mang cỏ bạc hà mát lạnh đến cho hắn rồi lại bắt đầu tập trung suy nghĩ, sau đây phải đi đâu tìm đồ ăn cho gấu nhỏ đây.
Đường đi đang chờ họ dài đằng đẵng lại tràn ngập ẩn số.
Ngày nắng không còn những cơn gió mát mẻ nhưng vẫn còn có tiếng sóng biển làm bạn với bước chân chậm rãi của hai con gấu Bắc Cực, ai cũng không biết sắp tới sẽ như thế nào.
Điều duy nhất có thể khẳng định là bọn họ sẽ vững vàng ở bên nhau, cùng nhau trải qua đói khát, tìm kiếm vân vân.
Thùng nhỏ hết thịt khô bèn dùng để đựng đầy lá bạc hà đề phòng trên đường không gặp được bạc hà dại để hái nữa.
Kiều Thất Tịch đã quen với giai đoạn này vì cậu biết tính mạng mình sẽ không bị nguy hiểm, lớp mỡ trên người cậu có thể giúp cậu chống lại nếu băng tuyết kéo đến lần nữa.
Otis cũng giống vậy, bọn họ là gấu Bắc Cực may mắn.
Đúng vậy, mỗi lần nhớ đến chuyện mình và Otis gặp nhau, Kiều Thất Tịch đều sẽ vô cùng biết ơn sự may mắn!
Ví dụ như vào lúc trước khi ngủ, trong đầu lại bắt đầu theo thói quen nhớ tới chuyện này, Kiều Thất Tịch sẽ máu huyết sôi trào hôn rồi lại hôn Otis.
Lúc đó dù Otis đã ngủ mơ màng nhưng vẫn theo bản năng cọ cọ cậu, thậm chí còn tỉnh táo lại ôm cậu chơi một lát rồi mới ngủ lại.
Hóa ra là Otis nghĩ rằng gấu nhỏ chán không chịu đi ngủ, cần phải dỗ dành.
Vào mùa hè mà còn rảnh rỗi tình cảm như vậy chắc cũng chỉ có bọn họ thôi nhỉ!
Còn chuyện ăn no thì đương nhiên là chờ chơi chán ngủ sướng rồi lại tính sau.
Ngày thứ hai, không biết là buổi sáng hay là buổi chiều, tóm lại Kiều Thất Tịch cảm giác đói đến hơi không muốn đi. A a a, cậu nhớ vị thịt cá voi, nhớ vị báo biển, hoặc là thịt cá voi biển ăn hơi giống củi cũng được, tốt nhất là ăn mỗi thứ một chút.
Tóm lại có thể ăn là được!
Mẹ nó đói thật sự!
“Grao grao grao…” Thế đạo bất công, đồ ăn đi đâu hết cả rồi.
Gấu Bắc Cực nhỏ đói đến mức tính tình trở nên xấu đi, bỗng nhiên nằm rạp trên mặt đất khóc lóc om sòm, lăn lộn phát tiết, không chịu đi về phía trước một bước nào nữa.
“…” Otis nghe tiếng thì lập tức dừng bước lại, quay đầu dùng ánh mắt đen nhánh sâu sắc như thể cất giấu vô tận yêu thương và đau lòng nhìn gấu Bắc Cực nhỏ. Cơ thể cường tráng của hắn nện bước quay về bên cạnh Kiều Thất Tịch, phát ra tiếng động thật thấp dụi dụi cậu.
“Hu hu.” Đói quá.
Kiều Thất Tịch muốn trút ra ngoài một ít năng lượng tiêu cực, nếu luôn lạc quan tích cực cậu sợ sẽ sinh ra bệnh trong lòng.
Bởi vì đây là một vấn đề rất hiện thực đúng không?
Không có ai đứng trước tình trạng đói vài ngày như thế này rồi mà cười được, ít nhất cũng phải mắng chửi trút giận gì đó một chút.
Về phần có thể tạo ra gánh nặng trong lòng cho Otis hay không thì ừm, Kiều Thất Tịch cảm thấy… Một con gấu Bắc Cực chân chính hẳn là sẽ không bị con gấu Bắc Cực khác ăn vạ làm ảnh hưởng đâu nhỉ?
Nói chung, chỉ có thay đổi môi trường và quan hệ máu mủ mới có thể ảnh hưởng đến tâm lý của động vật.
Đương nhiên, đây là kết luận của riêng Kiều Thất Tịch, không hề dựa trên căn cứ khoa họa nào.
Thân thể mập mạp của cậu nằm ỳ trên mặt đất, mở to đôi mắt tròn trịa quan sát phản ứng của Otis.
Otis có đánh trẻ con không?
Không, đối phương vẫn mang biểu cảm bình tĩnh ngàn năm kia, sự thay đổi cảm xúc nhỏ xíu giấu trên khuôn mặt lông xù khó mà nhìn trộm, nhưng sau nhiều ngày làm bạn Kiều Thất Tịch đã biết cách phán đoán tâm trạng của đối phương thông qua độ sáng trong ánh mắt của Otis.
Đối mặt với cậu chơi xấu, lăn lộn khóc lóc om sòm, cậu đoán Otis sẽ hơi bất đắc dĩ… cộng thêm đau lòng.
Ngoại trừ phát ra tiếng động thật thấp để trấn an, Otis còn cúi đầu lấy mũi đẩy mông cậu, ý muốn cậu tiếp tục đi tương đối rõ ràng.
Chỉ có tiến lên mới tìm được đồ ăn.
Ở lại đây sẽ chỉ đói hơn.
Đối với gấu Bắc Cực có sức tấn công mạnh mẽ mà nói sức lực nhẹ nhàng này thật sự là dịu dàng và nuông chiều vô cùng, thậm chí đã vượt qua cách mẹ đối xử với con cái.
Người mẹ trong thế giới tự nhiên tính cách thường hung hăng, sự kiên nhẫn khi đối xử với con cái cũng có hạn.
Sự dịu dàng yêu thương chỉ xuất hiện trong thời kì cho con bú, đổi một con gấu cái khác với gấu con hai tuổi như Kiều Thất Tịch thì nó đã đánh gãy chân cậu từ lâu.
Bé dễ thương nặng mấy trăm cân nằm ỳ trên mặt đất, kêu grao grao hai tiếng tượng trưng sau đó ngưng dở chứng, trở mình lắc lắc lông rồi đi tiếp.
Không biết qua bao lâu, bọn họ bước từng bước mệt mỏi đi đến một bãi đá.
Trên bãi đá yên tĩnh, thủy triều rút ra sau thật sâu để lộ ra một vũng nước nông, dù trông bề ngoài loại nước này hơi xấu xí, còn có rất nhiều nước bùn nhưng có vũng nước thì sẽ có cá.
Otis kinh nghiệm phong phú cho nên biết nơi này có cá, Kiều Thất Tịch đương nhiên cũng biết, cậu vẫn luôn mong chờ môi trường như thế này xuất hiện.
Nếu không cậu cũng sẽ không đói đến mức này.
Gấu Bắc Cực nhỏ yêu sạch sẽ nhưng trong cơn đói khát cũng bước móng vuốt trắng trẻo của mình vào trong nước bùn, yên lặng săn.
Otis thì đi đến chỗ hòn đá có dòng nước chảy xiết hơn. Hắn xác định xong mục tiêu thì lẳng lặng đợi ở trên bề mặt tảng đá, cúi đầu chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.
Cái bóng khổng lồ của hắn chiếu lên mặt nước, gương mặt nghiêm túc trở nên mờ mờ ảo ảo theo làn nước chuyển động.
Vào lúc cá xen lẫn ở trong dòng nước chợt xuất hiện, Otis nhanh chóng hạ miệng cắn một cái vào con mồi, động tác hết sức dứt khoát và lưu loát.
Gần như là cùng một lúc, Kiều Thất Tịch cũng bắt được một con cá ở trong vũng nước cạn.
Nhưng cậu không cắn chết cá, con cá bị cậu ngậm đuôi vào miệng bỗng nhiên lắc đầu vẫy đuôi liên tục, vô số giọt bùn rơi như mưa…
Trong khoảnh khắc vãi đầy lên người cậu.
Kiều Thất Tịch ngây ra, trở nên ngây ngốc trong chốc lát, trong lòng có một đám “thảo nê mã”* phi nước đại chạy ngang.
Otis bắt được cá thì lập tức quay đầu tìm kiếm Kiều Thất Tịch, sau đó liền thấy một con gấu nhỏ dính đầy bùn trên đầu, mặt và ngực.
Otis cũng ngây ra, cá trong miệng suýt nữa rơi vào trong nước. Ồ, đại khái là bởi vì từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn thấy Kiều Thất Tịch đầy bùn đất nên hơi giật mình.
Bị cá làm cho cả người đầy bùn quá khó chấp nhận, Kiều Thất Tịch nhanh chóng ngậm cá đi vào mép nước, đâm đầu “ầm ầm” vào trong bọt nước để nước mát cuốn bùn trên người mình đi.
Cứ thế cá cũng bị giày vò đến chết, vừa hay có thể bắt đầu ăn.
Đói bụng mấy ngày rồi, Kiều Thất Tịch thấy trong miệng của tất cả đều có cá thì vô cùng vui vẻ hưởng thụ thành quả lao động của chính mình.
Chỉ là cậu không ngờ rằng sau khi cậu ăn cá trong miệng xong, Otis lại còn ngậm con cá kia chờ cậu ăn xong thì không thèm bàn bạc gì mà đút vào bên miệng.
“!!!” Như vậy sao được?
Dù gì đi chăng nữa Kiều Thất Tịch cũng không thể nhận con cá này, cậu cảm động đến mức hất đầu một cái bảo Otis ăn đi.
Otis bị từ chối thì hơi không hiểu, hắn cho rằng hiện tại gấu Bắc Cực nhỏ đang trong tình trạng rất đói.
Ăn một con cá không no được.
Nhưng gấu làm việc nhanh gọn như hắn sẽ tốn nhiều thời gian để suy nghĩ một vấn đề, nếu Kiều Thất Tịch đã không lấy cá thì hắn bèn ăn hai ba miếng rồi đi bắt con cá tiếp theo.
Gấu nhỏ bị ướt người ở trong nước đưa mắt nhìn theo bóng lưng đang nghiêm túc bắt cá của Otis, trong lòng nảy ra xúc động muốn mỉm cười.
Otis!
Rung động quá.
Xúc động xong, Kiều Thất Tịch tiếp tục thăm dò vũng nước cạn tràn đầy châu báu.
Chỗ này đối với cậu mà nói là một chỗ kiếm ăn khá dễ.
Khoảng sau năm phút ngắn ngủi, Otis lại bắt được một con cá bên trong dòng nước chảy “ầm ầm”, trông còn mập mạp hơn con khi nãy.
Hắn giẫm lên đá gần mép nước, bước chân linh hoạt đi đến bên cạnh Kiều Thất Tịch rồi cúi đầu đút cá cho gấu nhỏ.
Lần này Kiều Thất Tịch không từ chối vì cậu cảm thấy nếu từ chối lần nữa thì Otis sẽ rất lo lắng cho mình.
Một con gấu ngay cả được cho ăn mà cũng không ăn được thì xem ra cách cái chết không xa… Cho nên cậu nhất định phải vui vẻ nhận lấy!
Đồng thời kêu hai tiếng để cảm ơn.
Otis dừng một chút, liếm láp miệng không biết đang suy nghĩ gì nhưng tóm lại sau đó khi bắt được cá tương đối nhỏ thì hắn tự ăn, bắt được cá to một chút mới cho Kiều Thất Tịch.
Hai con gấu Bắc Cực mò cá ở mép nước cả một buổi chiều, bọn họ lục tục ngo ngoe ăn hơn mười con cá mới có cảm giác chắc bụng.
Đến trưa Kiều Thất Tịch vẫn còn ở trong trạng thái ướt như chuột lột. Ài, bữa cơm này ăn ngon nhưng mệt quá, rốt cuộc bây giờ cũng no, có thể tìm một tảng đá hơi bằng phẳng nằm xuống phơi lông một chút rồi.
Otis cũng ướt người, lông dán sát vào cơ thể hắn trông rất cường tráng khôi ngô, toàn thân đều tản ra cảm giác mạnh mẽ, hoàn toàn khác biệt với đường cong cơ thể mập mạp tròn trịa của gấu nhỏ.
Hắn ngồi ở bên người Kiều Thất Tịch, cúi đầu liếm móng vuốt của mình rồi lại liếm gấu nhỏ bên cạnh.
Cuối cùng quyết định liếm khô gấu nhỏ trước rồi mới lo cho vấn đề của mình.
Giày vò lâu như vậy mới ăn no, Kiều Thất Tịch đã sớm buồn ngủ. Cảm thấy Otis đang liếm láp mình, cậu ném đi xấu hổ, dạng chân để lộ ra cái bụng yếu ớt của mình.
Dưới camera của máy bay không người lái, gấu Bắc Cực nhỏ chổng vó, bốn bàn chân đen nhánh đáng yêu vô cùng, mà Otis cường tráng thì không hề ghét bỏ ngậm bàn chân nó vào.
A, Alexander thật sự là một con gấu nhỏ thích làm nũng lại được yêu thương, đủ để làm cho tất cả các con gấu Bắc Cực nhỏ khác hâm mộ và ghen ghét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT