Chương 126
Điều đầu tiên Trần Hựu Hàm nhìn thấy sau khi thức dậy là quầng sáng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu trên bức tượng thạch cao tiểu thiên sứ, xuyên qua khung cửa sổ hé mở, có tiếng thì thầm thân mật và tiếng chó kêu, bóng của con chó cũng kéo dài từ xa đến gần trên tầng 2, hắn đột nhiên nhận ra, mình đang ở Vancouver.
Nửa bên kia giường vẫn còn ấm, nhưng không còn ai ở đó, hắn phủ lên trên người chiếc áo sơ mi rồi đứng trước ô cửa sổ mang phong cách La Mã, vừa chậm rãi cài cúc áo vừa rũ mắt nhìn Diệp Khai và Lan Mạn dắt Giai Giai chạy chậm trong sân. Giai Giai được ông bà nội chăm đến là mập mạp, Diệp Khai cầm một đầu dây xích gần như bị nó kéo đi, bất đắc dĩ đành phải nắm chặt bằng 2 tay. Ấy vậy mà trong lúc hỗn loạn vẫn như là cảm nhận được gì đó, cậu ngẩng đầu nhìn lên tầng 3 từ phía xa xa.
Trần Hựu Hàm cong khoé môi cười, đẩy cửa sổ kính lên, hắn dùng một tay chống lên khung cửa sổ, tay kia thì đặt lên trên bệ, huýt sáo với hai người và một chó trong sân.
"Chào buổi sáng."
Chó còn nhiệt tình hơn cả người, vừa nghe xong liền phấn khích nhảy cẫng lên, nó hưng phấn kêu lên một tiếng rồi kích động kéo Diệp Khai cùng chạy lên trên lầu, bỏ lại một mình Lan Mạn đi phía sau liên tục hét lên "Chậm lại! Chậm lại chút đi! Ôi chao -- thật là, Giai Giai!"
Trên lầu ba, Diệp Khai bị Trần Hựu Hàm ôm dựa vào cửa, bên tai nghe thấy người nọ hỏi: "Sao hôm nay em dậy sớm thế?"
Diệp Khai: "Em muốn dắt chó đi dạo với bà ngoại."
Thật là biết nói nhảm ghê. Hai người đã đến đây cùng nhau bao nhiêu lần rồi, có lần nào không phải là Trần Hựu Hàm dậy sớm dắt chó đâu?
"Em hồi hộp à?" Trần Hựu Hàm thân mật hôn lên tai của cậu, hơi thở nóng rực khiến cho Diệp Khai rùng mình một hồi.
"Còn lâu nhé." Diệp Khai tránh ra, rồi vòng tay ôm lấy eo hắn.
"Vậy đêm qua ai là người cứ trằn trọc mãi không ngủ được ấy nhỉ?"
Diệp Khai đảo mắt một vòng: "Là cún con mà, Giai Giai đó."
Trần Hựu Hàm sắp bị sự đáng yêu của Diệp Khai quật ngã chết mất thôi, giọng hắn trầm ấm mang theo tiếng tim đập trong lồng ngực: "Anh cũng hồi hộp lắm."
Thính tai của Diệp Khai cũng đỏ bừng, nhỏ giọng lầm bầm: "Anh thật không có tiền đồ xíu nào hết."
Dù sao cũng 37 tuổi rồi, có thế nào cũng là người từng trải, sao mà lại hồi hộp thế cơ chứ?
"Em là lần đầu, anh cũng là lần đầu mà, thế nào, chỉ mỗi em là được hồi hộp không ngủ được, còn anh thì không được tim đập nhanh sao?" Nói xong, hắn cầm tay Diệp Khai đặt lên trái tim mình: "Em nghe xem."
Dưới lòng bàn tay thậm chí còn có thể cảm nhận được sự rung động.
Diệp Khai ngẩng đầu nhìn hắn, Trần Hựu Hàm chống cằm lên vai cậu, thâm trầm nói: "Tim anh đập nhanh quá."
Giai Giai ngồi bên cạnh, nó nghiêng đầu dựng thẳng đôi tai nhọn, bối rối nhìn hai người dính lấy nhau, giống như thì thầm mãi vẫn không hết chuyện.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cả hai cùng xuống lầu ăn sáng, Cù Trọng Lễ đã đọc báo xong, liếc Diệp Khai một cái, cố ý hỏi: "Bảo Bảo, sao hôm nay nhìn mặt con hơi sưng nhỉ? Con ngủ không ngon sao?"
Xem đi, cả nhà đều biết cậu ngủ không ngon, ngay cả Giai Giai - nhân vật bị cưỡng ép lôi ra khỏi ổ từ lúc tờ mờ sáng để đi dạo cũng biết rồi!
Lan Mạn trừng mắt với ông: "Ông đừng có chọc nó nữa! Diệp Khai, con đừng nghe ông con nói, Bảo Bảo nhà mình ngày hôm nay rất đẹp trai."
Ngược lại thì Diệp Khai cũng không hoảng hồn lắm, cậu có vốn trời cho, lại thêm vào tuổi trẻ, có thức suốt đêm đi chăng nữa cũng sẽ không bị phù, Chỉ là vừa ăn sáng xong, cậu vẫn không nhịn được mà giữ Trần Hựu Hàm lại, nhỏ giọng hỏi: "Mặt em sưng lắm hả?"
Trần Hựu Hàm siết chặt lòng bàn tay cậu để trấn an. Chờ đến khi đi theo Lan Mạn để vào phòng chứa đồ, trong gương hiện lên một khuôn mặt tuy có hơi tái nhợt nhưng vẫn tinh xảo và thanh tú như cũ, cuối cùng cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay là một ngày trọng đại của cậu.
Là ngày công chứng kết hôn của Diệp Khai và Trần Hựu Hàm.
Phòng chứa đồ của Lan Mạn chắc chắn là thiên đường mà từ các dì các cô cho đến thiếu nữ đều tha thiết ước ao, huống hồ bà còn là một bà cụ đã cao tuổi như thế, mỗi lần những quý bà ở khu nhà giàu người Hoa này tụ họp, chủ đề câu chuyện luôn là hâm mộ với những bộ quần áo đẹp đẽ với số lượng khổng lồ của bà. Trên mặt đất trải tấm thảm sang trọng màu sâm panh nhạt, bước chân lên chẳng hề phát ra tiếng động nào, trên người 2 manocanh đang đặt giữa phòng là hai bộ âu phục nam màu đen.
"Bà đã nghĩ đến từ trước rồi, một bộ mặc hôm đi công chứng, một bộ cho hôn lễ, thế nên bà đã làm 2 bộ. Chỉ là bà đã lớn tuổi lắm rồi, ngồi không yên mà đứng cũng chẳng còn vững nữa, cho nên bộ này là được Vanessa hỗ trợ thêm một chút." Lan Mạn đeo kính lão lên, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve bộ quần áo: "Bà ngoại đã về hưu lâu vậy rồi, đây có lẽ chính là hai tác phẩm cuối cùng của bà."
Trần Hựu Hàm giữ vai bà từ phía sau, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
"Qua đây nào," Lan Mạn lên tinh thần, "Qua đây xem khăn lụa mà bà phối cho 2 đứa."
Một chiếc khăn vuông màu xanh lam và một chiếc cà vạt màu xanh lam, hoa văn đều là do bà tự tay vẽ, bà đã tìm đến một xưởng thêu hợp tác lâu năm ở Tô Châu, nhờ nghệ nhân thêu tay có tuổi đời già nhất thêu ra từng đường kim mũi chỉ. Nó quá đỗi tinh xảo, nhìn từ xa thậm chí còn không biết đó là thêu, chỉ nghĩ đó là hoa văn in bình thường, khi cầm nó trên tay, ánh mặt trời vừa chiếu đến liền có thể cảm nhận được sự lịch sự, tao nhã của những tia sáng lung linh từ các góc độ khác nhau.
"Hựu Hàm, qua đây với bà nào." Lan Mạn nắm lấy tay hắn, để Tiểu Khai lại phòng chứa đồ.
Tiếng bước chân đi xuống, Lan Mạn dẫn hắn vào vườn hoa, luyên thuyên nói: "Con nhìn xem, đúng lúc hoa nở rồi." Bà cầm kéo cúi người xuống, có thể nhìn thấy xương sống trên tấm lưng gầy gầy.
Bà cắt một bông hồng Parme, Trần Hựu Hàm đi lên muốn giúp bà, nhưng bà chỉ mỉm cười xua tay: "Sao có thể con cắt được? Hoa ấy mà, dĩ nhiên là phải để bà ngoại cắt mới đúng chứ."
Trần Hựu Hàm đỡ bà: "Vâng."
"Tiểu Khai mới chỉ hai mươi mốt, bà không thể nói những lời này với con trước mặt nó. Hựu Hàm, con hãy giữ gìn sức khoẻ, chăm sóc cho bản thân thật tốt, hút thuốc lá ít lại, rượu cũng thế, không được uống nhiều nữa, phải đi ngủ sớm, ăn uống lành mạnh. . ." Từ đầu đến cuối Lan Mạn vẫn luôn quay lưng về phía hắn, bà cúi đầu cắt thêm một đoá hoa nở rộ, "Hựu Hàm, con nhất định phải sống lâu trăm tuổi, vậy mới xứng đáng để nhà chúng ta giao Tiểu Khai cho con."
Trần Hựu Hàm nhìn thật sâu vào bóng lưng bà: "Vâng, con nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Người bị bỏ lại sẽ rất đau lòng, việc này bà nghĩ bà không cần nhiều lời, từ nhỏ con đã nếm trải qua quá nhiều từ ba con rồi. Hựu Hàm, Tiểu Khai là bảo bối của tất cả chúng ta, con đừng để nó lại một mình. Sau này khi chúng ta đều đã lên trời rồi, bà sẽ ngắm nhìn các con thật kỹ."
Trần Hựu Hàm đứng cách đó hai bước, nhìn thấy Lan Mạn ngẩng đầu lên, vội vàng lau đi nước mắt.
"Được rồi, chúng ta đi xem Tiểu Khai đã thay quần áo xong chưa nào -- ông ngoại con chắc cũng chờ đến sốt ruột rồi." Bà quay người lại, dải nơ của chiếc áo sơmi trắng tung bay trong gió, những lọn tóc bạc trượt về phía sau đầu, lộ ra đôi mắt đỏ hoe như còn đọng nước, sau đó đôi mắt ấy hiện ra vẻ rung động, Trần Hựu Hàm nhìn theo ánh mắt của bà, quay lại thì thấy Diệp Khai đang đứng dưới mái hiên, đang bước nốt mấy bước còn lại. Cậu bước đi vội vàng nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, chiếc khăn lụa màu xanh hồ điệp trên tay tung bay trong gió.
"Bà ơi!" Diệp Khai gọi bà, "Bà buộc cho con với."
Gió thổi bay tóc mái, lộ ra vầng trán mịn màng cùng với khuôn mặt như tranh vẽ của cậu. Trần Hựu Hàm yên lặng nhìn chăm chú cậu mấy giây, Diệp Khai nghiêng đầu cười với hắn: "Anh bị ngốc rồi ư?"
Trần Hựu Hàm thu ánh mắt lại, đưa tay áp lên môi rồi tằng hắng một cái, nhìn cực kỳ giấu đầu hở đuôi.
Bà ngoại như là gả đi con gái, hoặc là quay về ngày nhìn Cù Gia đi lấy chồng. Con gái bà có tính cách mạnh mẽ và quyết đoán, đặt tình yêu và lý tưởng ở hai đầu của cán cân cuộc sống, nó không ngần ngại vì đó mà vượt qua đại dương. Bà và Cù Trọng Lễ sống ở nước ngoài cả đời, không ngờ rằng cuối cùng con gái lại quay về Trung Quốc. Khi Lan Mạn nhắm mắt lại, bà vẫn còn có thể nhìn thấy hình ảnh của Cù Gia khi mặc váy cưới, Diệp Chinh nâng tâm khăn voan đẹp đẽ của Cù Gia trước lễ đường, hau đứa nó nắm chặt lấy tay nhau rồi hôn môi.
Khung cảnh ấy như thể mới là ngày hôm qua.
Bà nhận được điện thoại của Cù Gia từ lúc trời còn chưa sáng. Cù Gia là một người vừa đúng giờ vừa chu đáo, bao nhiêu năm nay đều chiều theo giờ giấc bên này của ba mẹ mình. Lúc Lan Mạn nhận điện thoại đã biết rằng Cù Gia hẳn là đang bồn chồn đứng ngồi không yên, không thể đợi chờ thêm được nữa. Bà đứng dậy mặc quần áo, hôn lên má Cù Trọng Lễ đang say ngủ rồi mới đi ra phòng khách thì thầm với Cù Gia. Tẩu thuốc vị bạc hà bốc khói trong bóng đêm trước bình minh, nghe thấy Cù Gia nói lo lắng cho Diệp Khai, Lan Mạn không khỏi cười dịu dàng, nhấp một hơi rượu vang ấm.
"Cuối cùng thì con cũng biết rồi đấy ư? Năm đó con liều lĩnh muốn gả về Ninh Thị, tâm trạng của mẹ khi đó cũng là vậy đấy."
Cù Gia gọi bà một tiếng "Mẹ à.", "Liệu Bảo Bảo có trách con không?"
Vì phải tham dự một cuộc họp liên quan phía chính phủ nên bà không thể nào vắng mặt. Nghĩ đến khoảnh khắc công chứng kết hôn của Diệp Khai quan trọng đến thế mà lại không có mặt của ba mẹ, bà không khỏi càng nghĩ càng sợ, đến mức ngay cả cuộc họp quan trọng như vậy cũng không chú tâm được.
"Không đâu," Giọng nói của Lan Mạn êm dịu và điềm tĩnh, khiến cho người phụ nữ mạnh mẽ như Cù Gia cũng thấy vững lòng hơn, "Đêm qua Tiểu Khai còn dặn mẹ là nhất định phải chụp ảnh và quay video thật nhiều để gửi cho mọi người, lần này cả ba mẹ và chị đều không có mặt được, nhất định là bọn họ sẽ cảm thấy tiếc lắm."
Cù Gia bật cười bên kia đầu điện thoại: "Đúng là bé ngốc nhà mình."
Tiểu Khai sao lại có thể tốt đẹp đến vậy? Rõ ràng là người nhà bận quá nên không có thời gian đi qua đó, vậy mà thằng bé lại không hề thấy thất vọng, trái lại còn lo rằng bọn họ sẽ tiếc nuối.
Lan Mạn cũng không khỏi bật cười: "Lễ cưới mới cần phải chú trọng, còn hôm nay chỉ là ngày công chứng mà thôi, không cần làm rầm rộ đến thế. Dịp này để mẹ với ba con chứng kiến thay cho các con là được rồi."
Ngày hôm nay thực sự là rất bận. Trong lúc chờ để ăn sáng bà lại nhận được một cuộc gọi từ Trần Phi Nhất, chủ đề từ lạnh nhạt đến thân thiết, tất cả đều xoay quanh Trần Hựu Hàm. Ông là một người kín đáo và hàm súc, một bên xin lỗi vì không thể có mặt, một bên uyển chuyển hỏi: "Hựu Hàm vẫn ổn chứ ạ? Nó có gây phiền hà gì cho gia đình bên đó không?"
Lan Mạn bật loa ngoài lên, Cù Trọng Lễ vang giọng nói: "Không đâu, Hựu Hàm ngoan lắm -- sao có thể gây chuyện phiền hà gì? 2 đứa nó đều là con nít như nhau thôi!"
Cơn gió nhẹ của ngày xuân thoảng qua, Lan Mạn hoàn hồn trở lại, vừa chỉnh lại khăn cho Diệp Khai vừa cười nói: "Đẹp trai đến mức choáng váng luôn."
2 mắt Diệp Khai sáng rỡ nhìn sang Trần Hựu Hàm, đôi mắt cậu sạch sẽ long lanh, câu hỏi đưa ra cũng rất ngây thơ: "Thật ạ?"
Trần Hựu Hàm không trả lời cậu, thản nhiên bước đi.Lúc đi ngang qua chỗ Diệp Khai, cậu kéo tay hắn lại: "Hựu Hàm ca ca, anh đỏ mặt rồi này."
Lan Mạn không khỏi cười thành tiếng, ngay cả bàn tay đang buộc khăn lụa cũng run lên vì cười, Trần Hựu Hàm lạnh lùng nói: "Không hề."
Chiếc khăn lụa được buộc lại một cách xinh đẹp rồi nhét dưới cổ áo sơ mi. Lan Mạn lấy một nhánh lan từ trong lẵng: "Con đứng đó đã, để bà ngoại làm hoa cài áo cho con."
Bộ đồ của Trần Hựu Hàm là cùng một kiểu với Diệp Khai, chỉ là độ đậm nhạt của hoa văn có hơi khác một chút, bộ của hắn có phần chín chắn và sâu sắc hơn, hoàn toàn phù hợp với khí chất của hắn. Hắn không có mong manh như Diệp Khai, chỉ là thắt cà với với buộc khăn lụa cũng phải để người lớn làm giúp.Hắn thành thạo thắt chặt nút Windsor, trong lòng vì kích động mà không khỏi tim đập nhanh một trận, đến nỗi đầu ngón tay cũng tê dại run run.
Bình tĩnh lại đi, Trần Hựu Hàm
Hắn hít một hơi thật sâu, trong hơi thở kéo dài, hắn nghe thấy nhịp tim của mình, nó như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Người đàn ông trong gương không tính là quá tệ.
Nghĩ như vậy, Trần Hựu Hàm dường như là tự cười nhạo bản thân mà rũ mắt gật gật đầu, cười nhạo cái sự không tiền đồ của bản thân. Xịt nhẹ nước hoa, chỉnh lại dây đồng hồ Breguet trên cổ tay một lần nữa, hắn đẩy cửa phòng thay đồ ra, thấy cả gia đình đã đợi sẵn ngoài phòng khách nhỏ trên tầng 2, Diệp Khai cài một bó hoa cài áo độc đáo trên ngực phải, giống chi lan ngọc thụ. Chẳng một nhà thiết kế thời trang cao cấp nào có thể so với ánh mắt của Lan Mạn, Diệp Khai của thời khắc này cao quý và xinh đẹp hơn bất cứ lúc nào mà Trần Hựu Hàm từng chứng kiến.
Lan Mạn bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve vạt áo sơ mi của Trần Hựu Hàm, trong ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng.
"Tuyệt vời quá." Bà nói, "Đáng lẽ nên gọi Vanessa đến xem, bộ sưu tập âu phục mùa này nên để Hựu Hàm làm người đại diện."
Bà và Cù Trọng Lễ cũng đã thay trang phục. Cù Trọng Lễ từ trước đến nay đều thích phong cách quý ông cổ điển, áo lót âu phục cẩn thận tỉ mỉ, đôi giày da baroque sáng bóng và chiếc mũ dạ màu đen trên đầu. Lan Mạn đã thay một bộ vest màu xanh khói. Bà thích quần tây, ống quần xuông khiến người bình thường khó mặc đẹp, nhưng bà có đôi chân dài, vô cùng thon thả, khi mặc vào liền toát ra vẻ thanh lịch tự nhiên, kết hợp với khăn lụa màu cam, bà kéo tay Cù Trọng Lễ nói: "Chiếc khăn lụa này là món quà đầu tiên mà ông ngoại con tặng cho bà sau khi kết hôn, nhoáng một cái đã qua bao nhiêu năm rồi? Giờ đến lượt Bảo Bảo của nhà mình cũng sắp kết hôn."
Trong sân dưới lầu, chiếc Bentley màu đen đã được tài xế lau chùi sạch sẽ, người kia kiềm chế bấm còi, lắc mũ chào chủ nhà. Lan Mạn liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Ôi chao, nhanh lên nào, sắp muộn mất rồi!"
Văn phòng công chứng đã được hẹn lịch từ trước, tất cả các tài liệu cần nộp cũng đã được gửi trước trên trang web chính thức, nhưng để an toàn, Cù Trọng Lễ vẫn in thêm bản giấy.
Họ đi thang máy xuống tầng dưới, Diệp Khai và Trần Hựu Hàm đi thang bộ, Trần Hựu Hàm nhìn bó hoa cài trên ngực cậu, hỏi: "Đây là hoa linh lan nhỉ?"
"Ừ."
Lan Mạn sẽ không tùy tiện chọn một loại hoa bất kỳ chỉ để phối đồ, hắn hỏi: "Ngôn ngữ hoa của nó là gì?"
Trái lại thì Diệp Khai không nghĩ đến điều này, cậu chỉ cảm thấy nhành linh lan được bao trong lá tre rất độc đáo và thanh nhã, "Đợi xíu nữa em hỏi bà." Nói rồi cậu lại nhìn Trần Hựu Hàm một cái, phát hiện hắn không có hoa cài ngực mà chỉ nhét khăn trong túi, Diệp Khai không khỏi cong khoé môi lên:"Hựu Hàm ca ca, anh là cô dâu, em là chú rể -- anh nhìn mà xem, chỉ có chú rể mới cài hoa thôi đó."
Trần Hựu Hàm nhường cậu, hắn nhìn Diệp Khai bằng ánh mắt vừa bất lực vừa cưng chiều, rồi hắn ghé tai Diệp Khai, trầm giọng nói: "Được thôi, ông xã."
Đây là lần đầu tiên hắn thốt ra hai chữ này, Diệp Khai sững sờ một lúc, chỉ cảm thấy một luồng điện từ sống lưng truyền đến tâm thất, lỗ tai cậu như bốc hoả trong nháy mắt, đầu óc hoảng loạn ngay cả đi thang lầu đều không nhìn rõ nữa, bỗng chân cậu trượt một cái, ngay vào khoảnh khắc cậu kinh hãi kêu lên thì được Trần Hựu Hàm vững vàng đỡ lại, hắn cười đến là bất lực: "Có cần phải đến mức này hay không?"
Diệp Khai vẫn còn đang bàng hoàng, rồi cậu lại cảm thấy thật xấu hổ, nhìn thấy trong mắt Trần Hựu Hàm toàn là oán trách, cậu chế giễu vặn lại: "Anh cũng đã gọi em là ông xã rồi, liệu em có nên thể hiện chút gì không?"
Trần Hựu Hàm hiểu ý cậu là gì, hắn bật cười, đút tay vào túi, dáng vẻ hào phóng phong lưu: "Đêm nay em thử chút xem sao?"
Nói là thử, nhưng trong mắt hắn lại hiện lên một tia giễu cợt, trong lòng Diệp Khai trống rỗng, cảm thấy Trần Hựu Hàm đang chọc mình, thế là mạnh miệng nói: "Nói không chừng kỹ thuật của em rất tốt đó, anh thử một lần liền không quên được đâu."
. . . "Nói không chừng" .
Trần Hựu Hàm tự bảo vệ mình một cách thận trọng, đề nghị: ". . . Thôi em cứ gọi 911 trước đi."
Diệp Khai: ". . ."
Lan Mạn từ xa xa quan sát hai người vừa đi vừa trò chuyện, đi qua cầu thang xoắn ốc cổ điển xa hoa, qua vách ngăn trang trí bằng tranh sơn dầu, qua đèn chùm pha lê và thảm lông dê dệt nổi dưới phòng khách. Bước chân của 2 người thảnh thơi đi qua mọi thứ. Họ đi qua hết thảy mọi thứ, bước đến cửa ra vào, cùng nhau bước ra ngoài khung cửa, họ cùng nhau bước đến ánh mặt trời. Hai người một trước một sau ngước mắt lên, cùng nhìn về phía Lan Mạn và Cù Trọng Lễ, trên môi nở nụ cười. Dưới ánh mặt trời của một ngày xuân ấm áp sáng ngời, một người tuấn mỹ, một người anh tuấn, một người cao quý, một người phong độ, khăn lụa và cà vạt phối hợp ăn ý, bọn họ tay nắm tay, hương nước hoa hòa quyện không thể phân biệt được, dịu dàng thấm vào hương hoa trong sân.
Lan Mạn liên tục nói hai cậu "Thật tốt quá", rồi bà được Cù Trọng Lễ ôm vào trong lòng.
Khi đến văn phòng công chứng, quá trình diễn ra rất nhanh, chỉ mất vài phút vài giây là có thể nhận được giấy đăng ký kết hôn. Mọi thứ diễn ra cứ như là một giấc mơ, ngay cả thở Diệp Khai cũng phải thở nhẹ lại, chờ đến khi định thần lại mới phát hiện chỗ lòng bàn tay hai người nắm tay nhau đều là mồ hồi, cũng không biết là mồ hôi của ai nữa. Vị linh mục được chứng nhận chính thức đã tổ chức một nghi thức công chứng đơn giản cho hai người bọn họ, trong một lễ đường màu vàng nhạt. Đây là một nhà thờ phong cách Baroque, có lịch sử hơn 100 năm, khi vừa đặt chân vào nơi này, sàn nhà sáng đến mức có thể soi gương, trong không khí còn lưu lại mùi hương thơm của Thánh lễ suốt bao nhiêu năm qua. Bệ thờ chính xa và rộng, hoa văn màu hoa văn màu pha lê thanh thoát tinh tế, những cột nhà được sơn hoa đẹp đẽ, vị linh mục mặc áo choàng trắng cầm cuốn Kinh thánh, ánh mắt ông từ ái, dùng tiếng Anh nói ra một đoạn mà ai ai đều có thể nghe được.
Ông hỏi Mr. Chen, Trần tiên sinh nói "Tôi đồng ý" .
Ông hỏi Mr. Ye. Diệp tiên sinh cũng nói "Tôi đồng ý".
Nhiếp ảnh gia được thuê đã quay lại hết thảy, nhìn thấy Trần tiên sinh và Diệp tiên sinh nhẹ nhàng hôn nhau, bó hoa cài áo bên phải thân mật tiến gần đến trái tim bên trái.
Đó là vị trí của trái tim.
Ngôn ngữ hoa của nó là: Sự trở về của hạnh phúc.