Chương 10
Mười tám tuổi có thể yêu đương hay không thì Cù Gia không biết, nhưng lúc bà biết Diệp Khai khoan thai tới chậm tiệc tối thì huyết áp sắp tăng cao đến phá trần nhà đến nơi.
Phòng chờ VIP.
Cù Gia nổi giận hạ giọng mắng: "Con đi chơi bời chỗ nào đây? !"
Trần Hựu Hàm nói, nếu như người lớn có hỏi đến thì Diệp Khai cứ thành thật khai báo ra thủ phạm chính là hắn. Diệp Khai hỏi hắn không sợ bị ông nội trừ điểm hay sao, ai mà ngờ người này chính là có ý đó. Hắn đã có ý muốn đội nồi vậy thì Diệp Khai cũng không khách khí với hắn, ngoan ngoãn hối lỗi nói: "Bị Trần Hựu Hàm dẫn đi chơi chợ hoa."
Cù Gia sững sờ, mắng cũng không phải mà không mắng cũng không phải, sắc mặt bà vô cùng đặc sắc, cuối cùng nổi giận mà đánh vào mông Diệp Khai một cái: "Con chơi với hắn ít thôi có biết chưa!"
Cù Gia nữ sĩ, lớn lên tại Canada, phong cách đặc biệt dũng mãnh thẳng thắn, nữ cường nhân, trên cơ bản chính là Diệp Cẩn phiên bản plus, cả nhà họ Diệp trừ Diệp Thông ra thì bà chính là duy ngã độc tôn. Trần Hựu Hàm biết Cù Gia không thích hắn, cái này đúng, mà cái hắn muốn cũng là phần không thích này của bà. Phàm là Cù Gia chướng mắt hắn, như vậy thì chuyện hai nhà kết thân liền coi như thất bại một nửa.
Diệp Khai sao biết được những tâm tư nhỏ này của Trần Hựu Hàm, cậu ngoan ngoãn thay sang bộ quần áo khác, lúc xuất hiện tại tiệc tối chỉ nói rằng mình không khỏe nên mới đến chậm một chút. Diệp Thông yêu thương cậu cháu trai này nhất nhà, đương nhiên sẽ không nói thêm gì, chỉ có Diệp Cẩn thừa dịp Diệp Khai ngồi xuống mới lặng lẽ hỏi: "Lại lén chạy ra ngoài chơi với Trần Hựu Hàm hả?"
Diệp Khai nhìn chị mình một cái: "Chị cũng biết rồi sao."
Chờ nhân viên phục vụ đổi đĩa đồ ăn thừa cho cô, Diệp Cẩn mới thản nhiên nói: "Chị nhìn thấy cậu ta kéo em đi."
Diệp Khai hơi chột dạ. Mọi người đều biết cậu chơi thân với Trần Hựu Hàm, nhưng cậu không chắc liệu Diệp Cẩn có nhìn thấy mấy hành động thân thiết khi họ ở chung không. Cậu giả vờ bình tĩnh nhấp một ngụm canh, "Ai biết anh ta tự dưng nổi điên cái gì."
"Cậu ta dẫn em đi đâu chơi?"
"Chợ hoa."
"Chợ hoa?" Diệp Cẩn không khỏi bật cười, "Hai tên đàn ông các em đi chơi chợ hoa? Trần Hựu Hàm định tán gái đấy chắc?"
Mặt Diệp Khai nóng bừng lên, giả bộ trấn định lại: "Anh ấy tán gái cũng không đi chợ hoa đâu."
Bình thường toàn đến thẳng khách sạn.
Trần Hựu Hàm toại nguyện mà bỏ tiệc tối, lúc này đang ở trong phòng hưởng thụ phục vụ trình độ cực hạn của Dư Điềm. Trần Phi Nhất gọi đến mười bảy mười tám cuộc điện thoại, Trần Hựu Hàm sợ ông không nén được giận mới cố gắng mà nhận một cái, ngay cả giọng nói cũng lộ ra sự chiếu lệ: "Ba à, vâng, không có, đang ở khách sạn. Không đi đâu, chán chết."
Sau đó không kiên nhẫn hừ một tiếng, "Ba cứ nói con xảy ra tai nạn đụng xe đi."
Dư Điềm cười một tiếng, răng cạ vào chỗ nào đó, bị Trần Hựu Hàm dùng đầu gối kẹp lại: "Tập trung nào."
Trần Phi Nhất không còn mặt mũi nào nghe tiếp, dựng râu trừng mắt cúp điện thoại. Trần Hựu Hàm ném điện thoại đi, nắm tóc Dư Điềm kéo người lên hôn, cần cổ Dư Điềm bình thường nhìn đã cực kỳ đẹp đẽ, tinh tế lại còn có cốt cảm, hợp với phần xương quai xanh hiện ra châu quang dưới ánh đèn, khiến cho người ta sinh ra cảm giác mỹ nhân dễ vỡ mong manh. Trần Hựu Hàm giữ lấy cổ hắn, lưu quyến bên gáy hắn. Không thân mật được hai lần lại có điện thoại gọi đến. Điện thoại không biết bị ném đến góc nào đang ầm ầm chấn động, Trần Hựu Hàm nhịn rồi lại nhịn, thế nhưng đối phương vẫn một mực cố chấp. Sự cố chấp này khiến hắn nhớ tới Diệp Khai, không lẽ cậu bị ai chuốc sau trong buổi tiệc, hay là bị trưởng bối nào làm khó ư. Hắn nhịn xuống, thở dốc mà buông Dư Điềm ra, hôn lên sau lưng hắn, lần theo chấn động mà tìm lại điện thoại, thế nhưng tên người gọi hiển thị là Tiểu Cửu.
Dư Điềm nằm ngửa, cánh tay đặt trên trán cười đến là ngả ngớn: "Vic, anh được hay không đó?"
Vị họa sĩ trẻ tuổi mới trở về từ Đại học New York, tự lấy cho mình một nghệ danh bằng tiếng Trung thế nhưng lại vẫn cứ thích gọi người khác bằng tên tiếng Anh. Trần Hựu Hàm liếc hắn một cái, có chút nổi giận: "ĐM, sao em nói nhảm nhiều quá vậy." Hắn nhanh nhẹn cúp máy, tắt nguồn, nắm lấy cổ chân Dư Điềm kéo người về phía mình: "Làm em chưa đủ phục phải không?"
Đêm xuân vốn đã ngắn, đối với người mà nói lại là một loại tra tấn. Ngũ Tư Cửu nghe được thông báo tắt máy của người kia, ngón tay cái vô thức vuốt lên góc bị ném đến vênh lên của điện thoại. Màn hình đã bị nứt, không thể chịu thêm một lần ném nữa. Cậu cuộn tròn người, vùi đầu vào khuỷu tay. Mẹ cậu vốn mê tín, gần sang năm mới không thể thấy nước mắt, Ngũ Tư Cửu nghẹn ngào khóc nhỏ, nước mắt rất nhanh đã thấm ướt đồ ngủ, tiếng nghẹn ngào khó mà nghe được nghẹn trong cổ họng, cậu cắn môi, thấm ra từng tia máu. Một lúc sau, cậu bò xuống giường, bắt đầu giày vò.
Mẹ cậu rất nhanh thì đi tới đập cửa, ngữ khí không tốt: " Đêm hôm khuya khoắt mày định phá nhà đấy hả?"
Ngũ Tư Cửu kìm nén lửa giận: "Mẹ không cần để ý!"
Nói rồi khóa trái cửa.
Trên giường bày la liệt những đồ vật to nhỏ khác nhau, có quần áo, giày dép, túi sách, nước hoa, có những bức tranh mua từ triển lãm tranh, các loại đồ trang sức, thậm chí còn có một chiếc đồng hồ có giá hơn 30 vạn. Dưới một đồ vật đều có túi đựng đồ cùng với hộp đựng, có cái có logo, có cái không logo, cái mạ vàng, cái dập bạc, mỗi cái đều tao nhã xa hoa.
Đây đều là những món quà mà Trần Hựu Hàm tặng cậu trong hai tháng qua.
Ngũ Tư Cửu nằm vào giữa đống quần áo, chậm rãi ôm đồ đạc vào lòng rồi lặng lẽ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đêm giao thừa, nhà nhà sáng đèn đón Tết.
Có tiền hay không có tiền đều về nhà ăn Tết, bất hay hay không bất hạnh cũng đều phải ăn Tết. Bữa cơm đoàn viên nhà họ Diệp từ trước đến nay đều ăn ở nhà, những người giúp việc không quan trọng đều đã cho nghỉ từ sớm, chỉ giữ lại mấy người đắc lực như dì Giả, chú Lục để chuẩn bị một bữa cơm đoàn viên. Bọn họ đều là những người đã sống ở đây mấy chục năm, đã quen với việc mời người thân đến nhà họ Diệp, sau đó đoàn tụ tại một ngôi biệt thự khác.
Gia đình có giàu có đến đâu đi chăng nữa thì những dịp thế này cũng hạnh phúc giống như bao người bình thường. Diệp Khai bị Cù Gia nắm lấy tay trêu đùa, giống hệt khi còn bé. Cù Gia xoa đầu cậu, sờ nắn xương cốt, nhìn chỗ nào cũng thấy hài lòng, cưng chiều nói: "Con trai bảo bối, qua năm mới là mười bảy tuổi rồi, con muốn được mommy tặng quà gì nào."
Diệp Khai ôm lấy bà: "Muốn mommy luôn khỏe mạnh, cười nhiều hơn, ít mắng con hơn."
Cả nhà nghe xong đều không nhịn được cười, Cù Gia căn bản không làm gì được cậu, vừa vui vừa bực đập vai cậu một cái: "Con ít chơi với Trần Hựu Hàm đi là mẹ không mắng nữa!"
Vừa nói đến Trần Hựu Hàm liền có thêm một chủ đề để nói chuyện. Diệp Thông ngồi ở ghế chủ tọa, thanh âm trầm ổn mang theo điểm vui vẻ: "Hựu Hàm không tệ đâu, mặc dù phong cách hơi cởi mở, nhưng trong đám thế giao với nhà mình thì ba xem trọng thằng bé đó nhất!"
Có thể được Diệp Thông xem trọng khồng hề dễ, Diệp Khai không hiểu sao lại cảm thấy có cùng quanh vinh với hắn, tim cậu đập rộn ràng, gần như lập tức muốn gọi ngay cho Trần Hựu Hàm để nói cho hắn biết. Diệp Chinh cũng phụ họa: "Hựu Hàm quả thực rất được, Gia Gia, em thấy sao?"
Cù Gia nhấc chén trà lên, tự cao tự đại chậm rãi nói: "Một bụng tâm địa gian xảo, nhìn nhiều thêm một cái cũng sợ lây bệnh."
Cù Gia vẫn luôn nói chuyện theo phong cách này, đám phu nhân trong giới gần như chẳng có ai dám nói chuyện với bà. Dĩ nhiên, chiến trường của bà cũng không phải ở tiệc trà, mà là trên thương trường, cho nên từ trước đến nay bà chưa bao giờ để vào mắt mấy thứ như danh viện thục nữ gì đó. Bà vừa nói câu này, những người còn lại đều im re, Diệp Khai vừa nghe đã sặc trà, cười đến suýt tắt thở. Người khác nghĩ thế nào thì không biết, nhưng Trần Hựu Hàm đại khái sẽ đáp lễ mẹ cậu bằng ba chữ -- quá khen rồi.
Diệp Chinh nhéo Cù Gia dưới bàn một cái, hỏi Diệp Cẩn: "Bảo bảo, con với Hựu Hàm là bạn học, con thấy cậu ấy thế nào?"
Diệp Cẩn sớm đã đoán được sẽ bị hỏi đến chuyện này, cười nói: "Vậy thì phải xem mọi người hỏi về phương diện nào. Nếu là đối tác làm ăn thì đương nhiên là tốt."
Diệp Chinh hắng giọng một cái, nói trắng ra: "Vậy nếu là bạn đời thì sao?"
Diệp Khai đột nhiên như bị cái gì đè xuống, cậu quay sang nhìn Diệp Cẩn, mở to hai mắt chờ đợi câu trả lời của Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn nghĩ nghĩ, uyển chuyển đáp: "Vậy thì con cảm thấy mommy nói rất đúng."
Cù Gia đạt được thắng lợi, dang tay ôm lấy Diệp Cẩn, hôn lên má con gái mình: "Bảo bối tinh mắt quá."
Diệp Thông cười vui vẻ, một màn kia liền trở thành một bản nhạc đệm nhàn nhạt, rất nhanh liền bị bỏ qua.
Ăn cơm đoàn viên xong mỗi người đều có chương trình riêng, Diệp Thông cùng với bạn già uống trà đêm ngắm hoa đăng, Diệp Chinh với Cù Gia đều có hẹn đánh bài, Diệp Cẩn cùng với mấy người bạn thân đi đua xe chơi mấy trò kích thích, chỉ còn lại một học sinh ba tốt là Diệp Khai, Diệp Khai cũng có người hẹn, chỉ là cậu không thích tham gia náo nhiệt, so với hát hò, đánh bài, tán gái hay là đua xe thì cậu càng thích nghe đĩa than rồi đọc sách hơn.
Lật ra trang đã đánh dấu của "Tiểu sử của Wittgenstein", Diệp Khai nghĩ nghĩ, vẫn là nên gọi cho Trần Hựu Hàm một cuộc điện thoại trước đã.
"Chúc mừng năm mới." Cậu bỏ qua mấy chữ 'Hựu Hàm ca ca'
"Hôm nay ngoan quá vậy?" Ý cười của Trần Hựu Hàm xuyên qua tai nghe truyền đến, hòa cùng với âm thanh của đĩa than, khiến Diệp Khai không phân rõ xa gần. Bên chỗ hắn đang rất ồn, chắc là đang ở một bữa tiệc giao thừa nào đó.
"Nói đi, ngoan như vậy là muốn được tặng quà năm mới gì?"
Diệp Khai hừ một tiếng, ai mà thèm cơ chứ. Cậu đẩy cặp kính thường đeo để đọc sách lên trán, "Thứ em muốn anh tặng không nổi."
"Xem thường anh phải không?" Trần Hựu Hàm tách ra khỏi đám người nam nam nữ nữ đang quần ma loạn vũ bên bể bơi, đi về phía sảnh phụ yên tĩnh, "Thế nào, GC nhà anh phá sản đến nơi rồi à?"
Diệp Khai cười cười, cậu biết Trần Hựu Hàm xài tiền như nước, những người lên giường với hắn không chỉ dễ yêu hắn mà còn dễ dàng bị cuốn vào vòng xoáy tiền bạc. Chỉ cần hầu hạ hắn đến vui vẻ khoảng hai tháng là có thể nhận được một chiếc xe hơi sang trọng, quả là một cuộc mua bán một vốn bốn lời. Cậu biết Trần Hựu Hàm thứ gì cũng tặng được, thậm chí cái đồng hồ kia ở trong mắt Trần Hựu Hàm cũng không tính là gì. Nhưng những thứ mà Diệp Khai nhận được từ Trần Hựu Hàm nhiều nhất chính là đồ chơi hay sản phẩm điện tử gì đó, thứ đắt nhất chính là một đôi giày thể thao có chữ ký phiên bản giới hạn, chỉ có 3.000 đôi trên thế giới.
Cậu không giống với những người kia.
Bọn họ là danh chính ngôn thuận ngủ cùng với hắn, cho nên có thể trắng trợn nhận quà.
Cậu thì không, cho nên cậu không thể.
"Vậy anh tặng em một cặp kính đi, mắt trái 150 độ, mắt phải thêm 50 độ loạn thị."
Trần Hựu Hàm suýt chút nữa cho là mình nghe nhầm rồi: "Em chế giễu ai đấy?"
"Em chỉ muốn cái đó thôi, mắt của em không tốt."
"Mắt không tốt thì đi bệnh viện." Trần Hựu Hàm mắng, mắng xong lại ghi nhớ trong lòng.
"Tối nay lúc ăn cơm mọi người nhắc đến anh." Diệp Khai dựa lưng vào ghế, hai chân gác lên bàn học.
"Thật sao, vừa nghĩ liền biết không có lời gì hay. Nhà họ Diệp nhà em toàn người thiếu thông minh, chỉ toàn chiếm lợi nhà họ Trần anh thôi." Trần Hựu Hàm ngồi dựa vào bệ cửa sổ, châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng.
"Anh nghĩ nhà họ Diệp chúng em thế đấy phỏng?" Diệp Khai cười, dáng vẻ thả lỏng, trong lòng đều là vui vẻ bình tĩnh: "Ông nội nói 'Hựu Hàm được lắm', ngay cả ba em cũng khen anh."
Trần Hựu Hàm híp mắt thở dài ra khói thuốc, vẩy rơi tàn thuốc rồi cười nói: "Anh sợ quá đi à, sợ đến run rẩy cả người rồi này."
"Đáng tiếc là anh đã nhận được hai phiếu chống từ hai vị nữ sĩ nhà em." Sau đó cậu nhịn cười thuật lại lời Cù Gia một lần nữa.
Trần Hựu Hàm nghe xong chỉ cười, cúi đầu bóp cái mũi đau nhức do thức đêm của mình, phong độ chậm rãi nói: "Dì quá khen rồi."
Bốn chữ, lễ phép hơn cậu nghĩ, còn biết gọi "dì".
"Thứ nhất, mặc dù anh có rất nhiều bạn tình, thế nhưng những người đó đều rất khỏe mạnh, anh cũng rất khỏe mạnh."
"Thứ hai, anh thế này không thể gọi là một bụng gian xảo được, mà phải gọi là một tấm lòng son, chân tình vĩnh viễn không bị dập tắt, biết chưa?"
Diệp Khai không biết hắn lấy đâu ra da mặt dày mấy chục năm như một ngày mà nói nhảm, giễu cợt nói: "Anh tốt nhất nên vậy."
Đối diện bể bơi, một người mẫu gần đây đang nổi đình đám vẫy tay với Trần Hựu Hàm, ngực khủng, eo thon, chân dài, chỉ là mặt hơi có chút chán đời, nhưng cái này người ta gọi là cao cấp. Có cao cấp thật không thì Trần Hựu Hàm không biết, hắn chỉ biết tắt đèn thì chỉ còn cảm giác. Hắn bóp tàn thuốc rồi bước ra ngoài, nhanh chóng nói: "Thôi, không nói chuyện với em nữa, gần sang năm mới trò chuyện với anh hăng say như vậy làm gì? Đi chơi với bạn học đi."
Tranh thủ hai giây trước khi hắn cúp điện thoại, Diệp Khai vội vàng nói: "Ngày mốt em đi Vancouver, anh đến tiễn em không?"
Bàn tay đang đẩy cửa ra của Trần Hựu Hàm dừng lại trong giây lát, người mẫu kia quay sang đối diện hắn, khuỵu gối và nâng hông tạo dáng theo một tư thế pose kinh điển của một ngôi sao người Mỹ, rồi hôn gió với hắn. Tất cả những người khác ồn ào, người hô Vic, người hô Trần thiếu, còn có người nào đó không cần mặt mũi hô Hựu Hàm ca ca. Trần Hựu Hàm đều nghe vào trong tai, nhưng thế giới ồn ào đều an tĩnh lại trong nhịp thở của Diệp Khai. Cách tai nghe, như có như không, giống như mang theo khí tức thiếu niên, hơi thở sạch sẽ.
"Đến chứ?" Diệp Khai nhẹ giọng hỏi .
Lúc này Trần Hựu Hàm mới nghe được âm thanh bên chỗ Diệp Khai, là âm sắc đặc biệt của đĩa than, "Không thể che giấu tình yêu này, là tình yêu sâu như biển của tôi."
Hắn nắm tay nắm cửa thủy tinh, đẩy cửa ra, âm thanh kia biến mất trong một trời pháo hoa cùng với tiếng la hét điên cuồng --
"Đến."