Trước cửa nhà Thẩm Lan treo hai cái đèn lồng to màu đỏ nhưng không dán câu đối —— Bên cạnh vách tường đều là tranh sứ nên không có chỗ dán, mà họ cũng không quá chú trọng chuyện này.
Thẩm Lan lấy chìa khoá ra mở cửa rồi nắm tay Lâm Uyên Dương đi vào, trong nhà trang trí hết sức rực rỡ, đập vào mắt là màu đỏ chót của ngày Tết, vừa thấy cha mẹ mình, hắn lập tức mở miệng nói: "Cha, năm mới vui vẻ, mẹ, năm mới vui vẻ."
Lâm Uyên Dương cúi người thấp giọng nói: "Bác trai bác gái, năm mới vui vẻ ạ."
Thấy Lâm Uyên Dương, mẹ Thẩm đầu tiên là sững sờ, sau đó trên mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ, nhiệt tình chào hỏi y: "Đây là Uyên Dương đúng không, mau vào đi mau vào đi."—— Thẩm Lan không chỉ thừa hưởng tài ăn nói từ mẹ mình mà tật nhan khống này cũng vậy.
Hôm nay Lâm Uyên Dương cố tình ăn mặc trẻ trung một chút, cộng thêm gương mặt tuấn tú trắng trẻo của y quả thật là bảo bối trong lòng bàn tay các bác gái ngũ tuần, mẹ Thẩm Lan ở độ tuổi này vừa gặp Lâm Uyên Dương đã tỏ ra hết sức thân tình.
Lâm Uyên Dương ngượng ngùng nở nụ cười, sau đó rũ mắt ngoan ngoãn để Thẩm Lan kéo vào phòng khách.
Thẩm Lan thấy bộ dạng như cô vợ nhỏ này của y mà trợn mắt há hốc —— Đây có phải Lâm Uyên Dương nhà hắn không vậy?!
Thẩm Lan: "?????"
Nhưng rõ ràng mẹ Thẩm rất kết dáng vẻ này của Lâm Uyên Dương, bà thích những đứa trẻ vừa ngoan vừa xinh nên lập tức bị Lâm Uyên Dương mua chuộc, miệng không ngừng khen "con ngoan con ngoan".
Thẩm Lan cũng không tiện nói Lâm Uyên Dương chỉ nhỏ hơn bà mười mấy tuổi mà thôi.
Hiển nhiên cha Thẩm không phải người hời hợt như vậy, ông hừ lạnh một tiếng nhìn Lâm Uyên Dương, lỗ mũi sắp hếch lên tới trời.
"Hai con về đúng lúc lắm, sủi cảo nhà mình vừa chín đấy." Mẹ Thẩm nói: "Trong nhân bánh có không ít tiền đâu, mẹ lấy túi ni lông sạch bọc lại mấy tờ một trăm, nếu các con ăn trúng túi ni lông thì đừng nuốt nhé, độc lắm."
Lâm Uyên Dương thoáng sửng sốt.
Y chưa bao giờ ăn sủi cảo bọc tiền cả—— Bao năm nay sơn hào hải vị gì cũng nếm qua, chỉ có sủi cảo người nhà tự làm cho mình là không được ăn.
Nhìn mẹ Thẩm, trong lòng y chợt tuôn ra một dòng nước ấm, nước mắt Lâm Uyên Dương đột nhiên ứa ra.
Từ khi Lâm Uyên Dương vào cửa, ánh mắt mẹ Thẩm vẫn dán vào người y, thấy mắt Lâm Uyên Dương long lanh nước thì kinh ngạc nói lớn: "Ầy đứa nhỏ này, năm mới sao còn khóc nữa chứ."
Thẩm Lan lập tức quay sang nhìn Lâm Uyên Dương, hắn lập tức hiểu ra nên thấp giọng giải thích: "Anh ấy ...... không có cha mẹ, trước đây...... năm mới chưa bao giờ ăn loại sủi cảo này cả."
Lâm Uyên Dương mỉm cười với Thẩm Lan, âm thầm nắm ngón út của hắn bóp nhẹ một cái.
Cha Thẩm bị bỏ quên không ai để ý, ông nhìn Thẩm Lan rồi chợt nhíu mày: "Dưới áo con bị sao vậy."
Nãy giờ sự chú ý của ông bà Thẩm đều đổ dồn vào Lâm Uyên Dương nên không nhìn kỹ Thẩm Lan —— Hắn giấu cánh tay bó bột bên trong rồi mới mặc áo khoác, lúc này lộ ra căng phồng dưới áo.
"À ......" Ánh mắt Thẩm Lan lấp lóe, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Mấy ngày trước con đánh nhau nên gãy tay ạ."
"Thằng bé này sao lại đánh nhau chứ." Mẹ Thẩm nghe xong lập tức biến sắc, bà kéo áo khoác Thẩm Lan ra nhìn cánh tay bó bột của hắn rồi đau lòng nói: "Đánh thế nào mà ra nông nỗi này hả?"
"Sơ ý bị đánh một cú thôi ạ." Thẩm Lan nói: "Không sao đâu, con đến bệnh viện khám và lấy thuốc rồi, mấy ngày nữa sẽ lành thôi, năm mới nói chuyện này không tốt đâu ạ."
Ánh mắt mẹ Thẩm đảo qua đảo lại mấy vòng giữa Thẩm Lan và Lâm Uyên Dương, tựa như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ miễn cưỡng cười cười: "Sau này cẩn thận một chút, từ nhỏ con đã không làm người ta bớt lo rồi."
"Biết rồi mà mẹ." Thẩm Lan cười lấy lòng, sau đó cúi người hôn lên má bà một cái, ngọt ngào nói: "Cảm ơn mẹ yêu."
Mẹ Thẩm lườm hắn rồi vào bếp bưng sủi cảo ra.
Trong phòng khách chỉ còn lại ba người Thẩm Lan, Lâm Uyên Dương và cha Thẩm, lần này dù Thẩm Lan không muốn nói chuyện mặt đối mặt với cha mình cũng phải cố mà nói.
"Cha ......"
Cha Thẩm nhìn Lâm Uyên Dương rồi lạnh nhạt hỏi: "Chính cậu ta bảo con cả tháng nay đừng về nhà? Điện thoại cũng đừng gọi đúng không?"
Thẩm Lan lập tức nghẹn họng, qua hồi lâu mới nói khẽ: "...... Con, con không phải ......"
Thẩm Lan vừa dứt lời thì cha Thẩm đã giơ tay tát hắn một cái thật mạnh làm tiếng "chát" vang vọng khắp phòng khách.
"Ông già chết tiệt này, năm mới mà ông làm gì thế! Nhất định phải ầm ĩ lên mới chịu đúng không! Ở nhà chúng ta đã nói thế nào hả?!" Mẹ Thẩm nghe tiếng chạy ra khỏi bếp, ném sủi cảo xuống bàn rồi đập bàn nói: "Con ông đã hai mươi sáu rồi! Ông còn định quản nó tới lúc nào nữa! Ông muốn để nó cô độc suốt đời đúng không!"
Cha Thẩm không nói gì, một lát sau mới nặng nề nhìn Thẩm Lan.
"Cái tát này không phải vì con thích đàn ông, cũng không phải vì con thích người của xã hội đen." Cha Thẩm gằn từng chữ: "Cha đánh con là vì bởi một người đàn ông mà cha mẹ nuôi con hơn hai mươi năm con cũng không cần."
Mẹ Thẩm nghe thấy câu này cũng im lặng, đột nhiên quay đi chỗ khác rồi đưa tay lau nước mắt.
Thẩm Lan khẽ run lên, khuỵu chân quỳ xuống đất rồi cúi đầu khàn giọng nói: "Cha, mẹ, con xin lỗi."
"Cha hỏi con, nếu cha và mẹ con đến chết cũng không đồng ý cho con ở bên người này." Cha Thẩm chỉ vào Lâm Uyên Dương trầm giọng hỏi: "Con sẽ vĩnh viễn không về nhà luôn đúng không?"
"Không...... Không......" Nước mắt Thẩm Lan rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Sẽ không......"
Từ đầu đến cuối Lâm Uyên Dương chưa hề lên tiếng, y siết chặt ngón tay, cúi đầu nhìn xoáy tóc của Thẩm Lan.
"Được rồi, mau đứng dậy đi, năm mới mà làm gì vậy, cứ nhất định phải nói mấy chuyện bực mình này hay sao." Mẹ Thẩm đỡ Thẩm Lan dậy, đáy mắt lại không giấu được thương tâm.
"Mẹ, con cam đoan chỉ một lần này thôi, sau này dù có xảy ra chuyện gì con cũng sẽ không làm thế nữa đâu." Thẩm Lan nói vô cùng nghiêm túc: "Con hứa."
"Mẹ biết, con luôn là con trai ngoan của mẹ mà." Mẹ Thẩm rưng rưng nước mắt, bà vỗ lưng Thẩm Lan rồi không nói thêm gì nữa.
Sống mũi Thẩm Lan cay xè, hắn cười cười, "Mẹ, ăn cơm đi, con phụ mẹ bưng sủi cảo."
"Ca ...... Anh ngồi chờ em một lát nhé." Thẩm Lan nhìn Lâm Uyên Dương: "Sắp ăn cơm rồi......"
Lâm Uyên Dương nói khẽ: "Ừ."