Lâm Uyên Dương nhìn tay hắn, thấy chỗ ấy sưng lợi hại hơn thì không khỏi hối hận đã chiều ý Thẩm Lan, vừa tức vừa đau lòng.
Thẩm Lan ngẩng đầu hôn y rồi dỗ dành: "Không đau, chẳng có cảm giác gì hết."
Lâm Uyên Dương lườm hắn một cái, lạnh lùng nói: "Em tưởng anh là con nít ba tuổi đấy à?" Y nhìn xuống dưới: "Lần sau còn mè nheo nữa thì anh lập tức cắt phăng cái kia của em đấy."
Thẩm Lan hết sức ủy khuất, rõ ràng tự y nới lỏng rồi tự ngồi lên cơ mà, nhưng câu này hắn không dám nói ra mà chỉ ngoan ngoãn nghe Lâm Uyên Dương giáo huấn, hắn chớp mắt lấy lòng nói: "Lần sau không thế nữa, không có lần sau đâu."
Lâm Uyên Dương nhìn tay hắn kiểu gì cũng không vừa mắt, nhíu mày nói: "Anh lấy băng vải quấn lại cho em nhé, mất công em lại cử động lung tung nữa."
Thẩm Lan lắc đầu: "Băng tay khó chịu lắm, sau này em sẽ ngồi im, bảo đảm ba ngày hết sưng liền."
Thẩm Lan nói chỉ có quỷ mới tin, Lâm Uyên Dương liếc hắn một cái, cũng lười lên tiếng.
Trong phòng ngủ yên tĩnh một hồi, bỗng nhiên y nghe Thẩm Lan nói: "Sắp hết năm rồi nhỉ."
"Ừ." Lâm Uyên Dương quay sang nhìn hắn: "Có dự định gì không?"
"Trước kia thì không." Thẩm Lan nhích người gối đầu lên vai Lâm Uyên Dương, ôm eo y nói: "Nhưng năm nay ...... Nếu cha mẹ em đồng ý chuyện của chúng ta trước Tết thì em sẽ dẫn anh về nhà ăn Tết, đông người càng vui." Hắn ngừng một lát, "...... Nếu người nhà em không đồng ý thì em khỏi về nữa, ở đây với anh rồi hai ta đi mua ít đồ, em làm sủi cảo cho anh ăn."
Lâm Uyên Dương xoa đầu Thẩm Lan thấp giọng hỏi: "Thẩm Lan, em thấy đáng không?"
"Chẳng có gì đáng hay không đáng cả." Thẩm Lan nói: "Em đã làm vậy thì nhất định có lý do của mình, giữa người yêu và người nhà chẳng có gì phải cân nhắc cả, nếu em nhượng bộ thì hai ta không thể bên nhau nữa, nhưng cha mẹ em đâu thể từ mặt em cả đời được."
"Anh đâu chỉ nói mỗi chuyện này." Hầu kết Lâm Uyên Dương nhấp nhô lên xuống, Thẩm Lan đã vì y làm nhiều như vậy, trả giá nhiều như vậy, nói không cảm động là không thể nào, y rũ mắt nhìn hắn: "Còn tay em và công việc của em nữa."
"Mấy cái này càng không quan trọng," Thẩm Lan nói: "Chỉ là kiếm sống thôi, em làm gì chẳng được, dù không được thì vẫn còn anh nuôi em mà. Nói thật em không có cảm tình gì với nghề cảnh sát cả, thật ra bạch đạo chẳng trong sạch hơn hắc đạo bao nhiêu đâu, có nhiều kẻ lòng dạ đen tối lắm, lén lút làm chuyện xấu tệ hơn nhiều so với quang minh chính đại làm chuyện xấu."
"Anh đừng cả ngày lo mấy chuyện này nữa, em còn không lo thì anh lo gì chứ." Thẩm Lan nhích lên đưa tay vuốt lông mày Lâm Uyên Dương: "Lông mày nhíu chặt thế này sẽ mau già đấy."
Lâm Uyên Dương muốn nói tiếp nhưng đã bị Thẩm Lan bịt miệng lại: "Em buồn ngủ rồi, anh ngủ chung với em đi."
Lâm Uyên Dương khẽ gật đầu.
Thẩm Lan lại cảm thán: "Anh đúng là trai thẳng mà."
Lâm Uyên Dương không hiểu: "Anh làm sao?"
"Nếu anh bịt miệng em thì em sẽ thè lưỡi liếm tay anh, liếm đến khi toàn thân anh run lên mới thôi." Thẩm Lan cười gian.
Lâm Uyên Dương: "......"
Y vỗ đầu Thẩm Lan một cái rồi mắng, "Rõ ràng em cả ngày tinh trùng lên não, trong đầu toàn nghĩ bậy bạ gì đâu không."
Thẩm Lan ủy khuất nói: "Em là đàn ông bình thường mà, trong đầu nghĩ mấy thứ này chẳng phải bình thường lắm sao?" Hắn nhắm mắt ôm eo Lâm Uyên Dương, miệng lưỡi bắt đầu dẻo quẹo: "Em cũng đâu phải Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nếu anh suốt ngày ở cạnh em thì mỗi ngày em đều bị tinh trùng lên não, lần trước anh đã hứa với em làm trong khách sạn, trong bếp, trong nhà vệ sinh nữa, giờ mới làm có mấy chỗ thôi, em phải mau lành để tranh thủ làm hết mọi nơi mới được."
Lâm Uyên Dương không ngờ Thẩm Lan vẫn còn nhớ rõ nên dứt khoát ngậm miệng vờ như không nghe thấy, cũng chẳng thèm để ý tới hắn nữa.
Thẩm Lan giày vò mấy ngày nay ngủ không ngon giấc nên cực kỳ mệt mỏi, nép vào Lâm Uyên Dương chưa đầy một lát đã ngủ.
Tư thế ngủ của Thẩm Lan giống hệt trẻ con, thích nằm sấp ngủ, tay còn phải ôm gì đó, mỗi lần Lâm Uyên Dương ngủ chung với hắn đều bị Thẩm Lan gác tay lên ngộp thở.
Y cầm điện thoại đầu giường nhắn tin cho Hàn Trí.
"Trật khớp ngón tay phải làm sao?"
Hàn Trí trả lời rất nhanh:
"Nắn lại là được rồi. Anh bị trật khớp à?"
Lâm Uyên Dương trả lời:
"Nắn rồi nhưng vẫn sưng đỏ."
"Đâu còn cách nào, ai cũng phải sưng mấy ngày mà, có thuốc thì bôi lên đi, đừng cử động ngón tay kia, một tuần sẽ lành thôi."
"...... Sau này có để lại ảnh hưởng gì lớn không?"
"Còn tùy nghề nữa, nếu chuyên dùng súng như các anh thì xem như phế rồi, bắn súng có thể làm trật tay. Nhưng nếu làm việc bình thường thì không có vấn đề gì lớn, cùng lắm là thường xuyên trật ra, cứ nắn lại là được rồi, chỉ sưng lần đầu thôi, sau này không sưng nữa đâu."
"Có cần chú ý gì không?"
"Trước khi hết sưng thì đừng cử động, sau này cũng đừng để ngón tay làm việc nặng, chẳng nghiêm trọng lắm đâu. Tay ai bị trật khớp vậy? Anh à? Hay người tình của anh?
"...... Cậu ấy."
"Ồ ~ Cậu ấy à, vậy anh cứ há miệng ngậm cho cậu ấy rồi liếm mấy cái đi, một lát là hết thôi."
Mặt Lâm Uyên Dương lập tức đỏ lên, y ném di động sang một bên rồi đưa tay sờ mặt Thẩm Lan, sau đó mở mắt nhìn trần nhà trừng trừng, chẳng biết đang nghĩ gì.