Nhìn thấy đám da người kỳ quái xung quanh bắt đầu nhúc nhích, Tiêu Lam cẩn thận lùi về sau, tránh khỏi những cánh tay khô quắt của bọn họ.

Thấy Tiêu Lam né tránh, đám da người càng chuyển động nhanh hơn, âm thanh soàn soạt vang khắp mật thất, khiến da đầu người nghe tê dại.

Như thể đang vô cùng hoan nghênh hai người ở lại làm bạn với chúng.

Tiêu Lam từ từ bước về sau: "Cám ơn sự nhiệt tình của các vị tiểu thư, nhưng thật sự không cần đâu."

Cũng không biết đám da người có hiểu Tiêu Lam đang nói gì hay không, bọn họ vẫn tiếp tục đến gần Tiêu Lam, không ít cái đã tự mình rơi khỏi giá treo đồ, vặn vẹo chống đỡ cơ thể trên mặt đất lên, chầm chậm bước về phía này với tư thế quái dị.

"Hì hì.."

"Hì.."

Rõ ràng đã không còn đầu lưỡi, nhưng từ bên trong đám da người này lại phát ra âm thanh, tựa như bên trong đang cất chứa thứ gì đó vậy.

Tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ liên tục vang lên trong phòng. Nếu họ còn sống, khung cảnh này chắc chắn chính là thiên đường trong mơ của đám trạch nam, đáng tiếc ước mơ luôn bị sự thật vả cho mấy phát.

Trước tình cảnh này, Tiêu Lam không có hứng thú skinship với bọn họ.

Đám da người nhẹ và mềm này nhìn qua căn bản không chịu được lực mạnh, nhưng nếu bị đạp lên không chừng không thể đá bay bọn chúng mà ngược lại còn bị quấn lên người, đến lúc đó bị một đám da người đè lên không thoát ra được, thì chẳng phải toang chắc rồi sao.

Tiêu Lam cho Lạc một ánh mắt, hai người nhanh chóng chạy về phía cửa.

Dọc trên đường không ngừng có da người từ tứ phương tám hướng nhào về phía hai người, bọn họ giơ bàn tay khô quắt không xương ra muốn tóm hai người lại, nhưng hai người đều nhanh chóng né sang một bên.

Hai người một đường chạy thẳng về phía trước, đến gần lối ra của mật thất gần hành lang.

Nhưng có một tấm da người rơi thẳng từ trên xuống trước mặt hai người, chặn đường bọn họ lại.

Đây là thứ bị gắn thêm một đôi cánh, đội trang sức hoa lệ được đặt ở giữa phòng mà họ thấy lúc trước. Hiện tại khi nhìn gần, Tiêu Lam mới phát hiện màu da của cô ta mới hơn đám còn lại, còn mang theo vài phần chân thật như người sống, không có vẻ thiếu sức sống như những tấm da người khác.

Cô ta đứng trước mặt hai người, hốc mắt trống rỗng nhìn thẳng vào bọn họ, xuyên qua hốc mắt có thể nhìn thấy kết cấu bên trong, đôi môi bị tô màu đỏ một cách nghuệch ngoạc khép mở, cổ họng vốn không có dây thanh quản lại phát ra âm thanh đứt quãng: "Đừng -- hòng -- đi --"

Nói xong cô ta liền nhào đến, tốc độ không ngờ lại nhanh hơn đám da người kia, mà mục tiêu chính là -- Lạc.

Phải biết rằng bất kể là phó bản nào trước đây, Lạc đều thuộc loại bị xem nhẹ, cho dù là Trương Đông chưa từng gặp mặt hay Cố Mặc cũng đối xử với hắn như một con thú cưng, dù là Boss hay NPC thì Lạc cũng chưa từng có cảm giác tồn tại.

Vậy mà hiện tại lại có một người chịu bỏ qua Tiêu Lam mà nhào thẳng về phía Lạc?

Nhìn cái dáng vẻ dữ tợn còn mang theo khí thế còn thở là còn gỡ thế kia, oán hận này phải sâu đậm đến cỡ nào?

Tiêu Lam vừa chạy vừa hỏi: "Anh đã làm cái gì mà cô ta bất chấp đuổi theo đến dữ vậy?"

Lạc ném tấm da người qua một bên, suy tư 0.5 giây: "Tôi không nhớ được mấy chuyện vặt vãnh."

Nghe vậy da người kia càng thêm tức giận, cô ta xé nát đôi cánh làm ảnh hưởng đến tốc độ sau lưng, kêu một tiếng rít dài, âm thanh vừa phát ra, những tấm da người còn lại đều tăng tốc độ như vừa được buff vậy.

Da người kia không ngừng đuổi theo hai người, hốc mắt trống rỗng vẫn nhìn thẳng vào Lạc: "Đều tại -- mày -- khiến tao -- thất bại, rõ ràng là -- nhiệm vụ -- đơn giản nhất!"

Dấu chấm hỏi vẫn bay quanh đầu Tiêu Lam như trước.

Lúc này từ trong một góc ký ức của Lạc mới nhớ ra vào tối hôm kia hình như có một hầu gái thái độ kỳ lạ có ý định mở cửa phòng Tiêu Lam bị hắn tiện tay thu thập.

Thì ra cô ta là người chơi nữ duy nhất kia à?

Xem ra nhiệm vụ cô ta chọn là ám sát hoặc là làm cái gì đó với một người chơi nam. Cô ta chọn Tiêu Lam, nhưng không ngờ rằng lại thất bại vì bị Lạc cản đường, hơn nữa còn bị biến thành một tấm da người trưng bày trong phòng này.

Đúng là một người bất hạnh, Lạc thờ ơ nghĩ.

Lúc này bộ da của người chơi nữ càng ngày càng đến gần hai người, đám da người dày đặc phía sau cũng gần như nhập cuộc. Lạc ném cây nến đã tắt xuống đất, trên một bàn tay mơ hồ xuất hiện móng vuốt sắc bén, hắn đưa tay lên --

Đột nhiên một bóng người nhảy đến chắn trước mặt hắn.

Chỉ thấy Tiêu Lam quay người lại bắt lấy tấm da người gần trong gang tất, cột hai cánh tay chỉ còn lại mỗi lớp da của cô ta lại, sau đó hai tay cậu di chuyển với tốc độ vừa nhanh vừa thuần thục đến mức khó tin, buộc cô thành một quả bóng cao su, thậm chí ngay cả trang sức trên người cô ta đều bị gói gọn gàng bên trong.

Toàn bộ quá trình chỉ tốn có vài giây mà thôi.

Quả là một kỹ thuật đóng gói chuyên nghiệp!

Đây chính là kỹ năng độc nhất vô nhị mà Tiêu Lam lĩnh ngộ được sau vô số lần đóng hàng ở mọi ngành nghề trong cuộc sống, đó chính là năng lực có thể đóng gói bất kỳ đồ vật nào với khối lượng phù hợp nhất trong thời gian nhanh nhất. Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, cậu thậm chí không để sót một món đồ trang sức nào, điều này cũng đồng thời làm tăng sức nặng của quả bóng.

Sau đó Tiêu Lam nhìn "Bóng cao su" trong tay suy nghĩ một chút, rồi lại nhìn đám da người đang không ngừng tiến đến trước mặt, bất ngờ dùng lực giơ cánh tay lên, ném "Bóng cao su" về phía đám da người kia.

Mẹ nó! Tên gay chết tiệt!

Cựu người chơi nữ hiện tại đã là bóng cao su gào thét trong lòng, đáng tiếc cô ta đã bị dồn lại thành một cục không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

"Bịch!" một tiếng, đám da người phía sau vốn không có trọng lượng, vì thế cũng không thể chịu được lực ném của Tiêu Lam. Hàng da người phía trước bị đè ngã ngửa ra sau, đám phía sau chưa rõ tình huống thế nào cũng bị đè ngã, nhất thời đạo quân da người liền bị ngã thành một mảng lớn.

Nhân cơ hội này, Tiêu Lam cùng Lạc nhanh chân chạy ra khỏi hành lang rồi đóng cửa cơ quan mật thất lại. Khi vách tường đóng lại còn mơ hồ nghe thấy tiếng đám da người lao vào vách tường, đáng tiếc bọn họ không có xương nên nhất định không thể mở cánh cửa này ra được.

Cuối cùng cũng rời khỏi mật thất u ám kia, Tiêu Lam thở phào nhẹ nhõm, ngay cả phòng ngủ như đầm rồng hang hổ [*] của phu nhân Bella trông cũng thuận mắt hơn.



[*] cực kỳ nguy hiểm

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giờ phút này, cả bầu trời ngoài cửa sổ nhuộm một màu đỏ vàng, nắng chiều của hoàng hôn khiến cả trang viên đều chìm trong sắc vàng rực rỡ.

Thấy sắc trời không còn sớm, có lẽ đã gần đến giờ cơm tối, nếu bọn họ không xuất hiện có thể sẽ khiến quản gia nghi ngờ. Vì thế hai người cẩn thận tránh nhóm hầu gái, về lại phòng mình đợi hầu gái đến dẫn bọn họ xuống phòng ăn.

Trở lại phòng, may mà nhóm hầu gái vẫn chưa lên gõ cửa, hai người có thể ở trong phòng tạm nghỉ ngơi một chút, Lạc thậm chí còn tranh thủ chút thời gian pha hồng trà cho hai người.

Cầm lấy ly hồng trà thơm phức, Tiêu Lam bất chấp hình tượng ngồi lên ghế sô pha hàn huyên trò chuyện với Lạc về những manh mối mà họ thu được từ trước tới nay.

"Dựa theo thông tin được biết hiện tại, phu nhân Bella ban đầu vốn là một cô gái xinh đẹp, có quan hệ rất tốt với một người em gái. Sau đó biến cố nào đó xảy ra, khiến phu nhân Bella quyết định ký khế ước với một tồn tại không biết tên, hơn nữa còn ra tay với hầu gái trong trang viên, sau đó bà ta giành được cơ thể khỏe mạnh cùng với sức mạnh thần kỳ, hơn nữa vẻ ngoài cũng biến thành giống hiện tại."

"Vậy thì Anne chết lúc nào, Bella thay đổi có liên quan gì đến Anne hay không?"

"Vả lại thứ ký khế ước với phu nhân Bella rồi cho bà ta năng lực đến tột cùng là thứ gì?"

"Phu nhân Bella lấy danh nghĩa tìm kiếm vị hôn phu triệu tập đàn ông xa lạ đến trang viên với mục đích gì? Những người đàn ông đến đây lúc trước đều đã đi đâu?"

Tiêu Lam uống một ngụm hồng trà: "Vẫn còn rất nhiều chỗ chưa lý giải được a."

Lạc không đáp lời quấy nhiễu đến suy nghĩ của Tiêu Lam, chỉ đưa tay rót thêm trà cho Tiêu lam.

Tiêu Lam: "Còn một chuyện khiến tôi cảm thấy hoang mang nữa, nếu như Bella cho phép mọi người gọi bà ta là phu nhân, vậy chứng tỏ bà ta đã kết hôn. Nhưng cho dù từ việc bà ta triệu tập đàn ông đến đây, hay là những chi tiết về việc trang viên không có nam chủ nhân, hay là cuộc trò chuyện của nhóm hầu gái, chúng ta đều chưa từng nghe qua tin tức có liên quan đến chồng của phu nhân Bella."

"Người này có tồn tại hay không, hắn là ai, hoặc là nói hắn đóng vai trò gì trong sự thay đổi của phu nhân Bella trong quá khứ thành phu nhân Bella của hiện tại?"

"Manh mối để chúng ta qua cửa rốt cuộc là cái gì?"

Lạc buông ly trà trong tay xuống, mỉm cười: "Tiên sinh, hay là tìm cơ hội hỏi người chơi khác một chút, trao đổi tin tức."

"Được đó." Ánh mắt Tiêu Lam sáng lên, tin tức về mật thất da người hẳn là có thể đổi lấy tin tức giá trị.

Sau đó Tiêu Lam lại thuận miệng hỏi Lạc vì sao tấm da người kỳ quái trong mật thất đầy ắp da người kia lại đuổi theo hắn.

Lạc tỏ vẻ không quan tâm lắm: "Là thế này, buổi tối nọ có một con bọ nhỏ có ý định chạy đến quấy rầy ngài, sau đó bị tôi cưỡng chế đuổi đi. Có lẽ con bọ nhỏ đó mang thù chuyện này rồi."

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lạc, Tiêu Lam cũng đoán được đại khái chuyện đã xảy ra, da người kia chắc là người chơi nữ, xem ra vào lúc mình không biết gì thì cô ta đã từng có ý đồ xuống tay với mình, sau đó lại bị Lạc giải quyết.

"Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên, hầu gái giải thích với hai người rằng đã đến giờ ăn tối.

Hầu gái vẫn dẫn hai người đến phòng ăn buổi sáng.

Giống như những gì mà nhóm hầu gái ở vườn hoa vào ban ngày nói, hôm nay phu nhân Bella không quay lại trang viên, trên bàn ăn chỉ có các người chơi.

Đợi đến thời điểm đồ ăn dọn lên, những người chơi có hơi kinh ngạc, bởi vì thức ăn đêm nay phong phú đến khó tin, tựa như đang tổ chức lễ hội hay ngày kỉ niệm nào đó.

Mùi của bữa ăn cuối cùng phảng phất đâu đây.

Sau đó sự xuất hiện của quản gia càng xác nhận điềm chẳng lành trong lòng người chơi, nữ quản gia vẫn ngẩng cao cái đầu được búi tóc tỉ mỉ như trước, nói với người chơi bằng giọng điệu kiêu ngạo: "Mong mọi người có một bữa tối ngon miệng, dù sao ngày mai cũng là một ngày vô cùng quan trọng."

"Ha ha, cả đời này các người sẽ không bao giờ quên."

Khi các người chơi đang thắc mắc, hỏi cô ta ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, quản gia chỉ cười lạnh, không trả lời mà trực tiếp rời đi, trước khi đi mới để lại một câu: "Tuyệt đối đừng khiến phu nhân thất vọng."

Tất cả người chơi ngơ ngác nhìn nhau, đây gần như là một lời tuyên bố rằng ngày mai sẽ có một sự kiện lớn diễn ra, các ngươi cứ rửa sạch cổ chờ đi, có thể tạch ngay lập tức là tốt nhất, nếu không tạch thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục cố gắng.

Không muốn chết thì lo mà qua cửa trước khi phu nhân Bella quay về đi.

Sau khi quản gia rời khỏi, trong phòng ăn nhất thời rơi vào trạng thái trầm mặc.

"Keng!"

Bỗng nhiên có tiếng vật gì đó rơi xuống đất.

Các người chơi đều nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy ba tên từng ăn thử đồ ăn của phu nhân Bella nấu đồng loạt vứt cái nĩa trong tay đi.

Trên khuôn mặt bọn họ đều tràn đầy vẻ dữ tợn lẫn ghen tị, bọn họ nhìn những người chơi khác với ánh mắt thù địch.

"Phu nhân là của tao!"

"Tụi mày đừng hòng ảo tưởng rằng sẽ nhận được sự ưu ái của phu nhân!"

"Tụi mày đều nên đi tìm chết đi.."

Nói xong người chơi ngồi bên cạnh Lạc còn bắt đầu tấn công, động tác vừa thô lỗ vừa không theo bất cứ trật tự nào, như thể đã đánh mất lý trí. Hắn nhào về phía Lạc nhưng lại bị Lạc ngồi trên ghế nhấc chân đạp ngã, sau đó bị Lạc dùng một chân đè xuống mặt đất.

Dù Lạc nhìn qua có vẻ cao gầy, nhưng đôi chân trên lưng lại tựa như nặng hàng trăm cân khiến gã hoàn toàn bất động. Thấy tên người chơi kia vẫn còn giãy dụa, gã ồn ào quá mức khiến Lạc ghét bỏ, liền trực tiếp đá gã ngất xỉu.

Toàn bộ quá trình Lạc thậm chí còn không cần đứng dậy.

Một bên khác, người chơi lao về phía Kỳ Ninh cũng không biết đã bất tỉnh nhân sự trên mặt đất từ lúc nào.



Cuối cùng, tên còn lại khi thấy tình thế không ổn liền có ý định lật bàn lên đã bị Vương Kha ấn đầu đập vào bàn, có lẽ cũng đã hôn mê.

Ngay sau đó dưới sự chung tay giúp sức của những người chơi còn lại, bữa tối vẫn có thể tiếp tục diễn ra một cách thuận lợi và vui vẻ. Dù sao ngày mai vẫn còn nguy hiểm cần đối mặt, mà bữa tối lại có thể giải quyết ngay bây giờ.

Ngoại trừ Kỳ Ninh vẫn sống chết không chịu bỏ mặt nạ ra mà chỉ ngồi nghịch dụng cụ bàn ăn.

Sau bữa tối, Tiêu Lam tìm hai anh em Vương gia trước, tỏ ý định muốn trao đổi tin tức.

Vương Thái Địch gật gật đầu: "Được thôi, đúng lúc bọn em vừa tìm được một tin tức mấu chốt."

Tiêu Lam: "Vậy để bày tỏ thành ý, anh sẽ nói trước vậy."

Cậu kể cho hai anh em Vương gia về chuyện mật thất da người, đồng thời thuật lại cụ thể những lời nhắn cầu cứu mà nhóm hầu gái để lại, cũng như những nghi ngờ về thứ ký khế ước không biết tên kia.

Nghe Tiêu Lam giải thích xong, Vương Thái Địch sợ hãi chà chà da gà trên người mình: "Căn phòng kia cũng quá rợn người rồi.. Vậy mà anh còn dám dùng tay đụng vào da người!"

Vương Thái Địch bày ra biểu cảm anh đúng là một người đàn ông tuyệt vời.

Tiêu Lam nhún vai.

Tiếp đó Vương Thái Địch lấy một bức thư trông cực kì cũ kĩ từ trong ba lô đựng đạo cụ ra.

Tiêu đề thư là lời xin viện trợ của một người tên là Annotti tiên sinh gửi cho vị giám mục thân thiết của mình, trong thư người đó nhắc tới việc gia tộc họ mắc phải một loại bệnh di truyền lâu đời hành hạ, hơn phân nửa thành viên trong gia đình từ nhỏ đã phát bệnh, khiến cho người gia tộc bọn họ thường không sống thọ, hơn nữa con nối dõi cũng rất yếu ớt.

Mà gần đây, Annotti tiên sinh hình như luôn nghe thấy giọng kêu gào của ai đó phảng phất bên tai.

Hơn nữa giọng nói kia có ở khắp mọi nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện bên cạnh anh ta.

Giọng nói kia tự xưng là Otia, gã nói gã có thể ban cho bọn họ sự khỏe mạnh và niềm hy vọng, hơn nữa còn có thể giúp họ có được sức mạnh vượt qua người phàm, tất cả những gì họ cần trả là chẳng qua chỉ là một cái giá không đáng kể mà thôi.

Annotti tiên sinh là một vị tín đồ trung thành, ông ta lo lắng rằng gia tộc mình bị ma quỷ mê hoặc, hy vọng người bạn giám mục của mình có thể giúp đỡ bọn họ.

Xem ra phu nhân Bella thuộc gia tộc Annotti này, chỉ là không biết vì sao cuối cùng phong thư lại bị để lại trong trang viên.

Tiêu Lam nhìn bức thư trên tay: "Otia.. đây là thứ đã ký khế ước với phu nhân Bella sao? Đây là cái gì, hung thần hay là tà thần?"

Vương Thái Địch lắc đầu: "Dù sao sở thích của hai thứ này cũng không khác biệt lắm."

Cái này có hơi tùy tiện rồi không?

Vương Thái Địch cuốn cuốn lọn tóc xoăn: "Em ghét loại phó bản không có tính khoa học như thế này! Em ghét Boss chơi hệ bất tử!"

Tiêu Lam nghi hoặc: "Hệ bất tử?"

Vương Kha mở miệng giải thích: "Kẻ đã ký khế ước với hung thần hay tà thần thì rất khó giết, cho dù bị giết chết thì sau đó cũng sẽ thu hút sự tồn tại của cái thứ cùng ký khế ước kia, loại tồn tại mà ngay cả người chơi cao cấp cũng không thể đối phó được, chỉ có thể dựa vào đạo cụ khắc chế bọn chúng để chạy thoát thân mà thôi."

"Có rất nhiều người từng ước tính, một hung thần có thể cần tới tận mấy người chơi khế ước mới có thể giải quyết, mà tà thần có lẽ còn cần nhiều hơn thế."

Tiêu Lam tự hỏi: "Cho nên điều kiện qua cửa vốn dĩ không phải là giết chết phu nhân Bella, mà lại là tìm cách thoát khỏi đây trước khi bà ta trở về?"

Trước khi tìm kiếm manh mối bọn họ đã nhận ra rằng bản thân hoàn toàn không thể rời khỏi trang viên bằng cách trèo tường.

Vương Thái Địch: "Còn phụ thuộc vào việc quản gia đang che giấu điều gì, và chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai."

Vương Kha nghe vậy im lặng rời đi.

Tiêu Lam tò mò: "Anh trai cậu sao vậy?"

Đôi mắt Vương Thái Địch phát sáng, kéo tay Tiêu Lam: "Đi đi đi, đi xem đại pháp trao đổi độc nhất vô nhị của anh trai em."

Đi theo bọn họ, Tiêu Lam luôn có một loại dự cảm không lành.

Một lúc sau, linh cảm của cậu thật sự ứng nghiệm, chỉ thấy Vương Kha đi tới cửa phòng quản gia, sau đó không thèm gõ cửa mà thẳng thừng nhấc chân lên đạp bay cửa phòng đang đóng kín.

Quản gia hoảng sợ la lớn: "Ngươi đang làm cái gì vậy! Thật là bất lịch sự --"

Sau đó Tiêu lam thấy Vương Kha không nhiều lời với quản gia, trực tiếp chạy đến đá bay quản gia ngã xuống đất rồi giẫm lên búi tóc của cô ta.

Cứ như thể thứ anh đang giẫm dưới chân chính là một con cá muối.

Vẻ mặt Vương Kha hờ hững: "Quản gia, chúng ta tâm sự?"

Tiêu Lam ngoài cửa: "Mẹ ơi, từ trước đến giờ anh trai cậu đều làm việc như vậy hả?"

Vương Thái Địch gật gật đầu: "Anh ấy nói, chỉ cần chắc chắn rằng sẽ không chết thì muốn làm gì thì làm."

Tiêu Lam chợt có cảm giác trước mặt mình vừa mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới mới.

Cái này chỉ là đôi ba lời lảm nhảm của mình để phân biệt hung thần và tà thần thôi nha, nếu mọi người không thích thì có thể bỏ qua:

- Hung thần: Hung thần còn được gọi là quỷ dữ hay ác thần, nhưng khác hoàn toàn ma và quỷ. Hung thần được xem là một vị thần tương tự như Chúa Trời, Thượng đế, hoặc Thiên thần, nhưng hung thần lại làm chuyện ác để hại người. Hung thần thường được vẽ như một vị thần có bộ mặt hung ác, lạnh lùng, có một cặp sừng to ở trên đầu.

- Tà thần: Tà thần là những người có lý lịch không hay ho gì (trẻ con, người ăn mày, người ăn trộm, người chết trôi) nhưng vẫn được người dân thờ phụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play