Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiêu Lam nhanh chóng rời khỏi giường. Cậu không
mặc lại bộ lễ phục rắc rối kia mà trực tiếp thay quần áo của bản thân
khi mặc vào trò chơi, tùy tiện rửa mặt một chút, sau đó rời khỏi phòng
với Lạc.
Đến cửa, Tiêu Lam phát hiện Lạc đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng bên
cạnh, phòng bên trái cậu là Lạc, phòng bên phải là một người chơi không
biết tên.
"Làm sao vậy?" Tiêu Lam hỏi, tầm mắt cũng hướng về phía Lạc đang nhìn.
Vừa nhìn qua thì phát hiện, trên cánh cửa có lưu lại vết màu trắng xám,
kích thước khá lớn, hơn nữa hình dạng cũng không rõ ràng, nhìn qua rất
khó để nhận diện được đó là dấu do vật gì để lại.
Lạc đưa tay lên thử đụng vào vết kia, một chút màu trắng dính lên găng tay hắn.
Hắn nói với Tiêu Lam: "Đây là bột chì, từng được phụ nữ dùng để trang
điểm, có thể giúp cho làn da trở nên trắng bệch phù hợp với thẩm mỹ của
thời đó."
"Cách trang điểm lố như thế rất thịnh hành với tầng lớp quý tộc, quý tộc thường cho rằng chỉ có những người hay lao động thì làn da mới bị ngăm
đen, vì thế làn da trắng bệch chính là tượng trưng cho địa vị thân
phận."
"Chì? Không phải nó có độc sao?" Tiêu Lam vô cùng khâm phục dũng khí theo đuổi sắc đẹp của phụ nữ thời xưa.
Nếu đã biết đây là thứ dùng lên mặt được quý tộc yêu thích. Tiêu Lam lại đánh giá thứ đang dính trên cửa, càng xem càng cảm thấy thứ kia giống
như dấu của một khuôn mặt, bởi vì kích thước quá lớn, kết cấu nhìn qua
cũng không giống với người bình thường, nên lúc trước không nhận ra.
Bên trong trang viên này, người có kết cấu khuôn mặt vừa lớn vừa không giống người thường, thật sự chỉ có một người mà thôi.
Nói cách khác, sau khi nhóm người chơi quay về phòng, phu nhân Bella đã
từng đến trước cửa phòng của một trong số bọn họ, sau đó áp sát lên cửa
chăm chú nghe lén động tĩnh trong phòng, mà người chơi lại không hề hay
biết gì.
Điều này rất kỳ lạ.
Bước chân phu nhân Bella nặng nề như vậy, nếu xuất hiện ở trên hành lang thì không lý nào người chơi lại không nghe thấy được. Là do phu nhân
Bella có cách để giấu tiếng bước chân của chính mình, hay là do phòng
của người chơi có vấn đề?
"Lạc, anh có cảm nhận được động tĩnh gì khác thường không?" Tiêu Lam hỏi.
Lạc lắc đầu: "Không có, trong phòng tôi tất cả đều vô cùng bình thường.'
Hấn vẫn luôn đứng trong phòng Tiêu Lam, bên trong thật sự không phát
sinh bất cứ chuyện gì không thích hợp, về phần những người khác, hắn
không có để tâm đến.
Vì hiện tại không có manh mối gì nên Tiêu Lam chỉ đành gõ cửa phòng
người chơi kia, dưới ánh mắt sợ hãi của anh ta kể cho anh ta nghe những
chuyện xảy ra trước cửa phòng.
Về phần người chơi kia liệu có mất ngủ hay không, đó không phải là trách nhiệm của cậu.
Sau đó Tiêu Lam tính đi tìm phòng bếp trước, có thể tìm được đồ ăn của
người hầu là tốt nhất, nếu thật sự không tìm được thì tìm nguyên liệu
nấu ăn dự trữ sẵn, mấy đồ nguyên liệu này chắc cũng không đến mức bị phu nhân Bella xuống tay đi.
Tiêu Lam cùng Lạc vừa tránh khỏi hầu gái trực đêm vừa chậm rãi xuống lầu một, bọn họ tìm kiếm dưới lầu một lúc lâu, cuối cùng cũng lờ mờ tìm
thấy vị trí phòng bếp.
Nhưng ngay lúc bọn họ đang đến gần phía phòng bếp thì bỗng lên một giọng hát phát ra từ bên trong cánh cửa phòng bếp đang đóng chặt.
Là một bản tình ca dành cho người mình yêu say đắm.
Tiếng ca du dương, giai điệu uyển chuyển, hơn nữa người đang hát còn có
một giọng hát rất hay, thật lòng mà nói, bài hát này thật sự rất tuyệt
vời.
Xen lẫn vào đó là âm thanh va chạm của dụng cụ nhà bếp, làm cho người ta không kìm được mà tưởng tượng ra cảnh người con gái ca hát bên trong
đang chuẩn bị đồ ăn cho người mình yêu, hẳn là một khung cảnh vô cùng ấm áp mới đúng.
Nhưng Tiêu Lam nhận ra thanh âm này, đây là -- phu nhân Bella.
Tình huống hiện tại là, phu nhân Bella đang ở trong phòng bếp vừa hát
vừa bắt tay vào đại nghiệp xử lý nguyên liệu hắc ám của bà ta, có vẻ
thập phần vui vẻ.
Tiêu Lam phía bên kia tất nhiên là không thể vui nổi, phu nhân à, bà có
hơi bị nhiệt tình quá với việc chuẩn bị mấy thứ nguyên liệu hắc ám này
không? Ngay cả thời gian ngủ cũng không nỡ lãng phí luôn hay gì?
Xuyên qua cửa bếp có thể mơ hồ thấy được bóng dáng to lớn của phu nhân
Bella, xem ra kế hoạch vào phòng bếp đêm nay chỉ có thể tạm thời bỏ qua
một bên.
Thay đổi phương hướng, bọn họ bắt đầu tìm vị trí kho hàng.
Vị trí của kho hàng không hề bị che khuất, hơn nữa cửa ra vào cũng rất
dễ thấy, tuy rằng trên cửa có ổ khóa, nhưng loại khóa kiểu cũ này không
hề gây khó khăn cho Tiêu Lam một chút nào, chỉ vài giây sau bọn họ đã
vào được bên trong.
Vận khí không tệ, đúng lúc trong kho hàng đang chất đầy nguyên liệu nấu ăn.
Lẫn với đồ ăn còn có hai bóng người, là Vương Thái Địch và Vương Kha.
Vốn ban đầu hai người bọn họ đang ngồi xổm chung với nhau, không hề nhúc nhích vây quanh một thứ nhìn khá giống cái nồi, sau khi nghe tiếng mở
cửa mới đồng thời quay đầu nhìn lại.
" Tiêu Lam! Phí Lạc! "Vẻ mặt Vương Thái Địch tựa như thấy được vị cứu
tinh, nhóc buông vật thể màu đen vô cùng khả nghi trên tay xuống, vẫy
vẫy tay với hai người.
Vương Kha cũng gật đầu với họ xem như chào hỏi.
Tiêu Lam đối với lời chào hỏi của bọn họ, có hơi nghi hoặc, đây là có chuyện gì?
Đến gần cậu mới phát hiện, trước mặt hai anh em Vương Thái Địch không
chỉ bày một cái nồi, mà đến tận bốn năm cái nồi lung tung loạn xạ, bên
trong đều chứa vật thể đen sì không biết tên.
Nhìn qua đúng là hiện trường lật xe cực kì thảm khốc.
Ánh mắt Vương Thái Địch lóe lên tia hy vọng:" Tiêu Lam anh có biết nấu cơm không? "
Dưới sự mong đợi tha thiết của Vương Thái Địch, Tiêu Lam tiếp nhận nhiệm vụ nấu cơm. Lúc này cậu mới biết đưowjc rằng thứ nhìn giống cái nồi này thật ra đều là đạo cụ, chức năng duy nhất là nấu cơm không cần lửa,
nhưng thành phẩm cuối cùng hoàn toàn phụ thuộc vào trình độ của người
nấu.
Thấy Tiêu Lam thuần thục đem nguyên liệu nấu ăn cắt thành từng khúc rồi
bỏ vào trong nồi, gương mặt Vương Thái Địch rạng rỡ hẳn lên.
Trình độ nấu ăn của anh trai chính là ác mộng thời thơ ấu của nhóc,
không ngờ rằng sau khi vào trò chơi, bởi vì nguyên liệu lạ mà tài nấu ăn của anh trai nhóc tiến hóa, thật sự có thể gọi là sản phẩm thí nghiệm
của nhà giả kim.
Nhân lúc đang nấu cơm, Tiêu Lam tùy tiện tán ngẫu với nhóc:" Hai người
vào đây bằng cách nào? Khi nãy tôi thấy khóa cửa không có vết tích gì
mà. "
Vương Thái Địch chỉ chỉ về phía cửa sổ trên cao của kho hàng:" Phá cửa sổ mà vào. "
Tiêu Lam ngẩng đầu nhìn lên, cửa sổ bằng kính cách mặt đất một khoảng
rất cao bị cưỡng chế phá một góc, gió đang rít gào từng cơn thảm thiết,
trong lòng đột nhiên hiểu ra phong cách làm việc của Vương Kha.
Tiêu Lam có hơi tò mò:" Mấy người phá cửa sổ không bị hệ thống nhắc nhở sao? "
Vương Thái Địch suy nghĩ:" Anh đang nói đến việc tăng chú ý của Boss
sao? Mức độ phá hủy này thật ra rất an toàn, trang viên này lớn như vậy, muốn khiến phu nhân Bella chú ý có thể cần phải phá hủy vài tầng lầu. "
Hoàn toàn không nhắc đến giá trị nghèo khó, xem ra chỉ có một mình Tiêu
Lam mới nhận được thông báo về giá trị nghèo khó, người chơi khác dường
như sẽ không vì phá hư đạo cụ mà nghèo đi.
" Cậu cảm thấy trò chơi lần này có ý gì? Có vẻ như không thật sự muốn
chúng ta quyến rũ phu nhân Bella. "Tiêu Lam đột nhiên nghĩ đến điều này.
Vương Thái Địch nhìn chằm chằm vào cái nồi không chớp mắt:" Điều Boss
nói ra đôi khi chính là bẫy, càng đến gần cuối thì Boss càng ít đưa ra
gợi ý rõ ràng, lúc đó chỉ có thể dựa vào manh mối để xác định. "
Tiêu Lam gật gật đầu, dường như có chút đăm chiêu.
Không quá lâu sau, Tiêu Lam đã nấu xong đồ ăn, cậu chia đồ ăn vào trong chén mà Vương Kha mang đến, sau đó cúi đầu ăn.
Vương Thái Địch nhìn mớ hỗn độn trong chén, rơi vào trạng thái tự hỏi tự hoài nghi vũ trụ và nhân sinh, vừa mới xảy ra cái gì? Cái này có gì
khác với món của phu nhân Bella làm ra à? Tránh được mùng một không
tránh khỏi mùng mười lăm [1], nên đến hay là muốn đến.
[1] tránh né nhất thời, nhưng rốt cuộc cũng không thể trốn tránh mãi mãi
Không không không, làm người sao có thể nông cạn như vậy? Dùng bữa không nên nhìn mỗi vẻ bên ngoài, nói không chừng còn siêu ngon đó chứ? Vương
Thái Địch cố lấy dũng khí lấy một ít vật thể không rõ trong chén đưa vào miệng.
Ba giây sau, Vương Thái Địch nhìn xa xăm, nhóc đột nhiên cảm thấy bữa tối của phu nhân Bella không còn đáng sợ nữa.
Cái nghèo đã rèn luyện năng lực sinh tồn cho Tiêu Lam, lại rõ ràng không thắp sáng kỹ năng nấu nướng của cậu, có lẽ còn cướp mất vị giác của cậu luôn rồi.
Sắc mặt Vương Kha không hề thay đổi ăn một cách vội vàng, nhưng tay cầm chén lại gồng đến mức nổi cả gân xanh.
Chỉ có Lạc tao nhã ăn xong phần của bản thân, hơn nữa còn mỉm cười nói với Tiêu Lam:" Ăn ngon lắm. "
Thức ăn của loài người thật sự rất đặc biệt, sau khi nấu nướng còn có
thể biến thành món ăn không hề liên quan đến nguyên liệu chế biến, Lạc
lần đầu tiên được ăn cơm của con người do chính tay tiên sinh nấu đã
nghĩ như vậy.
Sau đó hắn thu được ánh mắt kính nể của hai người còn lại.
Người anh em quá lợi hại!
Ăn xong bữa tối tràn đầy trí tưởng tượng, bốn người rời khỏi kho hàng.
Bởi vì trước đó đã đi ngủ sớm nên Tiêu Lam hiện tại không cảm thấy buồn
ngủ, vì thế cậu cùng Lạc với hai anh em nhà họ Vương, bốn người cùng
thức đi lại trong trang viên.
Lúc này đã là đêm khuya, cả trang viên chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ
thỉnh thoảng có bóng dáng một hầu gái chợt lướt qua trên hành lang với
ngọn nến trong tay.
Một căn phòng với ánh sáng yếu ớt đã thu hút sự chú ý của bọn họ.
Sau khi tới gần, bọn họ phát hiện trong phòng là nữ quản gia nghiêm túc
lúc trước đã tiếp đón người chơi, nữ quản gia vẫn đang ăn mặc chỉnh chu, búi tóc trên đầu cũng không có chút dấu vết lộn xộn nào.
Nữ quản gia dường như đang nghiên cứu điều gì đó, khuôn mặt cúi xuống
gần bức tranh trên bàn mà viết viết, nhưng bên trong chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến, bọn họ lại cách rất xa, hoàn toàn không thấy rõ bên
trong là cái gì.
Thân phận quản gia vô cùng quan trọng với trang viên, điều cô ta đang viết có lẽ là manh mối vô cùng mấu chốt.
Tiêu Lam nhỏ giọng nói:" Lạc.. Phí Lạc, kỹ năng của anh có thể thăm dò xem quản gia đang viết gì không? "
Cậu thiếu chút nữa quên mất Lạc khi đối mặt với người chơi khác đang dùng tên giả là Phí Lạc.
Lạc lập tức hiểu ra ý của Tiêu Lam, hắn gật đầu:" Có thể. "
Hắn giơ bàn tay đang mang găng tay màu đen lên, nhẹ nhàng đặt lên vách
tường, một bóng đen nhạt mà anh em Vương gia không thấy rõ đi vào bên
trong, dần dần bao trùm lên mấy chữ viết trước mặt quản gia, một lúc sau nhanh chóng thu hồi.
Mà trong cả quá trình quản gia không hề phát giác, cô ta thậm chí còn bớt chút thời gian để uống cà phê.
" Là bản vẽ trang viên. "Lạc nói," Nơi này hình như đang chuẩn bị sửa lại. "
Tiêu Lam:" Bên trong có nơi nào bất thường không? "
Lạc nhớ lại một chút:" Có một căn phòng bị đánh chéo, dựa theo diện tích và vị trí hẳn là một căn phòng không tệ, có lẽ vốn dĩ thuộc về người có địa vị thân phận tương đối cao. "
Tiêu Lam:" Một trang viên lớn như vậy, bình thường đều chứa cả một gia
tộc. Nhưng nơi này chỉ có mỗi chủ nhân là phu nhân Bella, có vẻ rất kỳ
quái, có khi nào nơi này vốn có rất nhiều người, mà căn phòng đó vốn đã
có chủ nhân? "
Vương Thái Địch giơ tay:" Em cảm thấy khả năng này rất cao, với lại mọi
người có phát hiện ra rằng, nơi này không chỉ không có chủ nhân khác, mà ngay cả người hầu nam cũng không có. "
Người hầu nam.. bọn họ có lẽ ngay bên cạnh nhóc đó, Tiêu Lam đột nhiên nhớ tới hầu gái mơ hồ có hầu kết ở phòng thay quần áo.
Tiêu Lam quay đầu hỏi Lạc:" Có thể vẽ lại bức tranh vừa thấy không? "
Lạc gật đầu:" Không vấn đề. "
Mọi người thầm lặng quay lại nơi ở của người chơi, sau đó vào phòng Lạc.
Lạc tìm giấy bút, đốt sáng nến trên bàn, từng nét từng nét đem những gì vừa thấy trên bản vẽ vẽ ra.
Lạc cười cười:" Không có gì, chỉ là có liên quan đến kỹ năng của tôi mà thôi. "
Hắn cố tình không nói rõ, chỉ đem năng lực của bản thân phân loại thành
kỹ năng. Vương Thái Địch cũng không truy hỏi, dù sao đối với người chơi
mà nói kỹ năng chính là liên quan đến tính mạng của bản thân, phần lớn
không một ai muốn mọi người biết đến, chỉ có Vương Thái Địch tự mình lộ
tẩy là ngoại lệ.
Tiêu Lam đề nghị vào phòng xem thử.
Vương Thái Địch gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Mà toàn bộ quá trình Vương Kha chỉ nhìn bọn họ mà không nói một lời,
cũng không can thiệp vào lựa chọn của em trai mình, giống như là đang
nhìn dần nhóc trưởng thành, chỉ dự tính ra tay hướng dẫn ở thời điểm mấu chốt.
Căn cứ vào chỉ dẫn của bản vẽ, mấy người đi đến một hành lang.
Tại vị trí căn phòng trên bản vẽ hiện tại chỉ có một bức tường hoa lệ,
nhưng vị trí bức tường cũng rất kỳ lạ, nó chặn ngang hành lang một cách
vô căn cứ, bố cục vô cùng quái dị.
Tiêu Lam đưa tay áp lên mặt tường, mặt tường dưới tay truyền đến cảm
giác cực vững chắc, nhưng dựa theo tiếng vang mà đoán thì tường này lại
không dày lắm. Xem ra phòng này được xây bằng đá xây dựng, vậy thì có
hơi phiền phức.
Ban đầu Tiêu Lam chỉ nghĩ rằng phòng này cùng lắm thì chỉ bị khóa mà
thôi, đến lúc đó cậu có thể thoải mái mở khóa mà vào. Nhưng đối với loại đá xây dựng này thì nhất định phải phá hủy bức tường này, như vậy thì
sẽ tạo ra âm thanh rất lớn, trừ khi tất cả mọi người trong trang viên
đều bị điếc, nếu không bọn họ không thể âm thầm mà lẻn vào được.
Tiêu Lam nói:" Nếu phá hủy bức tường này thì sẽ rất ồn, không chừng sẽ quấy rầy rất nhiều người. "
Vương Thái Địch nghe vậy thở nhẹ nhõm:" Không thành vấn đề, cứ để cho em. "
Dứt lời nhóc nhắm mắt lại, tìm kiếm trong không gian lưu trữ đạo cụ của
mình. Một lúc sau, trên tay Vương Thái Địch xuất hiện một cái đạo cụ khá giống chậu hoa, nhóc nói với Tiêu Lam:" Cái này chắc dùng được, Vô Âm
La (Dây leo cách âm), sau khi lớn lên thì âm thanh trong khu vực bị nó bao phủ sẽ bị cắt đứt hoàn toàn. "
Vương Thái Địch đặt Vô Âm La lên mặt tường, khẽ gõ gõ vào chậu hoa. Đám
cây hoa tử đằng màu xanh nhạt lập tức run run mọc lên, phát triển với
tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, dần bám lên mặt tường, cuối cùng
vượt qua giới hạn của mặt tường rồi phát triển lên không trung.
Sau một lúc, nơi mấy người Tiêu Lam đang đứng đã bị nó vây kín, như một
cái kén trong suốt, một phiến lá nhẹ nhàng đảo qua mu bàn tay Tiêu Lam,
nhưng lại không có chút cảm giác nào.
Thấy Tiêu Lam nhìn Vô Âm La, Vương Thái Địch giải thích:" Đây là một
loại thực vật không có thực thể, chỉ có tác dụng cách âm, là đạo cụ phổ
biến của người chơi trung cấp.
Nghĩ đến không gian lưu trữ đạo cụ của bản thân ngoại trừ phong thư cùng Nghịch Thời Ký ra thì chẳng còn gì nữa, Tiêu Lam đột nhiên cảm nhận
được khoảng cách giữa người chơi hệ free và người chơi hệ nạp tiền.
Vương Kha tiến lên trước, trên tay xuất hiện một trường đao dài đỏ như
máu, anh quay mặt về phía bức tường, bày ra tư thế chuẩn bị rút đao ra
chém.
"Từ từ." Tiêu Lam vội cản anh lại, "Để tôi làm cho, tôi có cách để làm thủng tường."
Phá tường a! Đây chính là cơ hội tốt để danh ngôn chính thuận đạt được giá trị nghèo khó á!
Nghĩ đến trải nghiệm nhận được giá trị nghèo khó chỉ bằng cách gỡ một
viên gạch trong phó bản lần trước, lại nhìn bức tường hoa lệ mê người
trước mặt, nội tâm Tiêu Lam hừng hực bùng nổ.
Vương Kha không nói lời nào thu đao lại, bước qua một bên.
Thấy Vương Thái Địch còn đứng kế bên tường, Tiêu Lam vươn tay ra hiệu:
"Thái Địch, cậu tránh xa ra một chút, kỹ thuật xuyên tường này uy lực
khá lớn."
"À à." Vương Thái Địch chạy từng bước nhỏ đến sau lưng anh trai mình, mong chờ được chứng kiến kỹ thuật xuyên tường.
Chỉ thấy Tiêu Lam lùi về sau vài bước, chạy từ từ rồi tăng tốc dần, sau đó bật nhảy đạp thẳng một cú về phía vách tường.
"Ầm ầm!"
Bức tường sụp đổ, để lộ ra cánh cửa gổ tinh xảo bên trong.
Vương Thái Địch trốn sau lưng anh trai nhà mình: "..."
Này con mẹ nó chính là kỹ năng vật lý mà..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT