Cả khách sạn hiện tại đều được bao phủ trong làn sương mù mờ mịt, âm
thanh của núi rừng dường như đều đã biến mất, xung quanh chỉ còn lại
khoảng không yên lặng, giống như một thế giới cô độc an tĩnh.
Tiêu Lam cảm thấy tình huống không ổn: "Cố Thịnh An?"
Âm thanh vang vọng bốn phía, nhưng lại không có tiếng đáp lại.
Tiêu Lam nhíu mày: "Lạc?"
Màn sương trắng dày đặc đột nhiên bị nhiễm chút đen, một thứ màu đen từ
xa lướt tới bên chân Tiêu Lam, bóng đen chậm rãi tản ra, lộ ra mèo đen
bên trong.
Mèo đen vẫy vẫy cái đuôi: "Chúng ta bị tách ra, nơi này hình như là một
không gian độc lập, tôi nghe thấy giọng ngài gọi nên mới xác định được
vị trí của ngài."
Tiêu Lam ôm lấy mèo, bắt đầu từ bên trong màn sương trắng bước đi. Nơi
này vẫn là khu vực của khách sạn, tầm nhìn trong sương mù rất ngắn, chỉ
có thể nhìn thấy phía trước trong phạm vi 2m.
Trong sương trắng không có thanh âm, chỉ có tiếng bước chân của cậu vang vọng khắp không gian vắng vẻ này, tạo cảm giác vĩnh viễn không có điểm
cuối.
"Lạc, anh có cảm thấy chúng ta đã đi qua cái hồ này lần thứ ba rồi
không?" Tiêu Lam nhìn suối nước nóng cách đó không xa nhíu mày.
Lạc: "Đúng vậy, vết nứt trên tảng đá thứ ba này giống y hệt hai vết nứt trước."
Bọn họ đụng phải quỷ đả tường? Ở nơi quỷ quái này gặp trúng quỷ đả tường nghe cũng có vẻ.. hợp lý một cách kỳ lạ, nhưng theo lý thuyết nếu cậu
phá hủy pháp khí, thì Cố Mặc hiện tại sẽ không còn lẫn lộn khí tức của
cậu cùng năm người kia, vậy thì vì sao vẫn muốn giam cậu lại?
(Quỷ đả tường:nhiều người còn gọi là quỷ đánh tường
hay quỷ đập tường, là hiện tượng bị nhốt trong một không gian nào đó, cứ đi quanh quẫn mãi mà không ra được. )
Trong lúc đang nghi ngờ, trước mặt cậu bỗng xuất hiện một bóng người
đứng dưới gốc cây đại thụ lâu năm, người nọ một thân ướt đẫm nước, tóc
đen dài, đầu rũ xuống một cách kì lạ, dường như không có xương chống đỡ.
Là Cố Mặc.
Tiêu Lam cảnh giác, cậu hiện tại đã dùng kỹ năng rồi, dưới loại tình
huống cùng Boss đối mặt thế này thật sự không dễ dàng chút nào.
Cố Mặc vậy mà lại không tới gần bọn họ, cô chậm rãi giơ cánh tay đang
buông lỏng lên, cánh tay cùng cổ tay do dùng lực lớn mà tạo thành một
vết nứt dữ tợn, đầu ngón tay chỉ về hướng suối nước nóng, sau đó cứ giữ
nguyên tư thế đó.
Một lát sau thân ảnh của Cố Mặc từ từ biến mất giữa không trung.
Đây là muốn nhờ cậu kiểm tra suối nước nóng sao?
Tiêu Lam nhớ lại lời của Dương Đức Cao, ông ta phanh thây thi thể Cố Mặc sau đó bỏ vào vào xi măng trong máy trộn bê – tông lúc phía sau khách
sạn đang sửa chữa. Nếu so sánh với vị trí trong lời nói thì suối nước
nóng này vừa vặn nằm ở phía sau.
Vậy thì, thi thể của Cố Mặc đại khái nằm ở chỗ này.
Tiêu Lam: "Lạc, kiểm tra thử xem bộ phận thi thể nằm ở đâu."
"Vâng thưa tiên sinh." Lạc đứng dậy, chạy về hướng suối nước nóng, những bóng đen trải dài theo hành động của hắn, tìm kiếm khắp phạm vi suối
nước nóng.
"Nơi này." Lạc nhảy lên một viên đá trang trí, móng vuốt chỉ thẳng về
phần ngoài cùng phía bên trái của cái hồ. Đó là một sàn bê tông rắn
chắc, không hề có khe hở.Tiêu Lam bước tới bên hồ cầm lấy một tảng đá trang trí lên, suy nghĩ một chút rồi ném thẳng về phía mặt đất, dù có chút miễn cưỡng nhưng mà vẫn
khá ổn.
Nền đất chắc chắn không ngừng bị đá va chạm, phát ra âm thanh "Đùng, Đùng" vô cùng lớn.
Một lúc sau, nền bê tông cũng bị đập vỡ, lộ ra vô số đoạn xương mục nát
bị chặt đứt một cách thô bạo. Ngoài ra còn có một khúc xương tay nằm lẻ
loi nằm giữa đống xi măng, cách đó không xa còn có một cái di động cũ
nát dơ bẩn, giống y hệt cái mà Tiêu Lam lấy ra khỏi hồ lúc trước.
Này chỉ sợ mới thật sự là điện thoại của Cố Mặc, còn thứ mà Đồng Thanh nhặt được lúc ấy không biết được tạo bởi cái gì.
Thứ này đã từng bị ngâm qua nước, thậm chí còn bị bùn đất bám lên tận
mười năm, thoạt nhìn không có cách nào khởi động, vậy mà lúc này lại
sáng lên, tựa như bị thứ gì đó thao túng.
Kiên cường đến mức làm người ta cảm động.
Tiêu Lam nhìn màn sương đang tan biến dần, đồng thời còn xuất hiện thêm
một người bị dọa đến mức sắc mặt đều trắng bệch, nếp nhăn sâu thêm vài
phần -- là Dương Đức Cao.
Trước mặt ông ta là một hình ảnh loang lỗ phai màu, giống như một bức ảnh cũ.
Mười năm trước Dương Đức Cao 50 tuổi liều mạng bóp cổ một nữ sinh, nữ sinh kia tóc dài xõa ra đen như mực, đó là -- Cố Mặc.
"Không!" Dương Đức Cao chạy nhanh tới, muốn ngăn cản hành động của chính mình, không ngờ tay ông ta lại xuyên qua vai của bản thân trong quá
khứ. Dương Đức Cao của mười năm trước không nhìn thấy, động tác không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.
Tất cả mọi tổn thương đều đã diễn ra, hiện tại chẳng qua chỉ là tàn ảnh của tội ác mà thôi.
Cố Mặc vươn tay lôi kéo Dương Đức Cao, cô ấy liều mạng giãy dụa, muốn
tìm đường sống cho chính mình, nhưng khí lực trên cổ lớn như vậy dần
khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng.
Đúng lúc này bên kia bức tường vang lên tiếng cười đùa của một đám thiếu nam thiếu nữ, đều là âm thanh quen thuộc.
"Con nhỏ Cố Mặc nghèo rớt mồng tơi kia ngay cả cơm chiều cũng không thấy mặt, không phải là đi hẹn hò với ai rồi đó chứ."
"Tao nghĩ không phải là hẹn hò đâu, dám cá không kém cái kia nhiều lắm đâu."
"Uầy!"
"Mất mặc quá a."
Ánh mắt Cố Mặt bất thình lình trợn to, cô hướng về phía phát ra tiếng người kia vươn tay, không tiếng động cầu cứu -- "
Cứu mạng!
Cứu cứu tôi!
Mấy người mau tới đây đi mà!
" Hay là chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi? "
" Được đó! Tao muốn tới suối nước nóng thuốc nổi tiếng kia. "
* * *
Đáng tiếc cơ hội sống ấy lại bị bức tường mỏng manh ngăn lại, giọng nói
không chút thương tiếc dần đi xa, mang theo cả tia hy vọng cuối cùng của cô gái.
Trên gương mặt của Dương Đức Cao mười năm trước lộ ra vẻ dữ tợn đầy sát
ý, một tiếng" Răng rắc "giòn tan vang lên, sinh mạng của cô gái tàn lụi, âm thanh cuối cùng mà cô nghe được chỉ có giọng nói đầy trào phúng ác
độc của bạn cùng lớp, thứ cô nhìn thấy cuối cùng là khuôn mặt điên cuồng của thầy giáo.
" Không! Không phải! Tôi không có muốn giết em ấy! Đây chỉ là sự cố
ngoài ý muốn.. "Dương Đức Cao thống khổ ôm đầu khóc lóc quỳ rạp xuống
đất, hình ảnh dần tan biến, cô gái với gương mặt tái nhợt im lặng đứng
đối diện ông ta.
Tiếng chuông di động vang lên một bài hát cũ.
Dương Đức Cao cả người cứng đờ, đây là tiếng chuông di động của ông ta.
Ông ta run rẩy lấy điện thoại từ trong túi áo ra, trên giao diện điện
thoại hiện lên hai chữ rõ ràng -- Cố Mặc.
Phải biết rằng điện thoại của Cố Mặc vốn không còn tồn tại nữa, một
người đã chết từ mười năm trước cũng không có khả năng gọi điện thoại.
Dương Đức Cao dùng hết sức lực ném nó ra xa, nhưng đôi tay run rẩy kia
không có nhiều lực đến vậy, di động chỉ rơi xuống vị trí cách ông ta
không đến 1m.
Di động tự mình bắt máy, lúc này âm thanh xuất hiện không phải là thứ
máy móc cứng nhắc kia, mà đầu dây bên kia lại là giọng của một người con gái sạch sẽ thoải mái, còn mang theo một chút ngại ngùng:" Xin hỏi, có
phải là Dương lão sư không? "
Nhưng vào tai Dương Đức Cao lại giống như tiếng vọng từ địa ngục, ông ta lui về sau:" Ngươi buông tha cho ta đi.. buông tha cho ta đi, ta không
muốn chết! "
Giọng nói trong điện thoại lại vang lên:" Dương lão sư, thầy, khi đó có buông tha cho em sao? "
Dương Đức Cao như sụp đổ, ông ta quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu,
cái trán đụng trúng mặt đất phát ra những tiếng" Cộp, cộp ":" Ta sẽ thắp hương cho ngươi, sẽ cúng cho ngươi, ngươi muốn cái gì ta cũng đều cho
ngươi! Buông tha cho ta được không! "
Di động phát ra tiếng cười khẽ:" Ha ha, muốn cái gì cũng đều cho tôi? Vậy -- tới giúp tôi đi!"
Từ suối nước nóng trào lên một cỗ bọt nước, hướng thẳng về phía Dương
Đức Cao, ông ta giãy dụa một cách bất lực trước bọt nước, giống như Cố
Mặc năm đó.
Bọt nước cuốn Dương Đức Cao cùng với tiếng la hét hoảng sợ của ông ta về phía suối nước nóng.
Một lúc sau trên mặt nước nổi lên một hình người, mặc quần áo của Dương
Đức Cao, tứ chi lại mềm nhũn tùy ý buông thõng, như một quả bóng bị xì
hơi, tùy tiện biến hóa theo gợn nước.
Thế giới mờ nhạt lại một lần nữa bị sương mù bao phủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT