Chúc mừng 1/5
***
Không phải Dương Hạ chưa từng nghĩ đến việc giết Quý Nghiêu để chấm dứt hậu hoạ.
Dù sao lúc trước Quý Nghiêu hạ chỉ thanh trừng bè phái, xét nhà, chém đầu thị chúng, hành văn liền mạch, lưu loát, rõ ràng. Những năm Dương Hạ đương quyền thì bài trừ những kẻ đối đầu mình, hoạn quan lộng quyền, các thế gia chẳng dám lên tiếng, oán hận chất chứa từ ngày này qua tháng khác.
Sau khi Quý Nghiêu đăng cơ, Tạ thị nhốt hắn trong đại lao của Hình bộ, dùng khổ hình nhục nhã hắn.
Dương Hạ còn nhớ rõ.
Hắn có thù tất sẽ báo, chắc chắn sẽ không để cho mình rơi vào tình huống đó nữa.
Nhưng Quý Nghiêu cứ thế mà chết Dương Hạ lại cảm thấy hơi chán. Hắn định chờ, chờ tới khi ván cờ Tạ thị phí công bày ra hoạt động mới biết rằng thế cục là do hắn bày mới thú vị.
Dương Hạ không đi lấy đồ ăn cho Quý Nghiêu luôn mà trở về tìm Lục Khởi, kiên nhẫn an ủi cô nàng rồi mới cầm bánh ngọt đến gặp Quý Nghiêu.
Đêm đông lạnh lẽo, Dương Hạ vừa đi vừa nghĩ, trời thế này chắc Quý Nghiêu về rồi.
Nghĩ một lúc đã tới nơi rồi. Chỉ thấn Quý Nghiêu ngồi xổm ở nơi bọn họ chia tay. Đứa bé ngồi dưới bóng cây, ngẩng đầu giương mắt nhìn hắn như một con chó bị người bỏ rơi.
Dương Hạ dừng một chút, lại gần nói: "Để Điện hạ đợi lâu rồi."
Quý Nghiêu lắc lắc đầu, nó cầm lấy góc áo hắn, nói nhỏ: "Công công sẽ quay về mà."
Dương Hạ nói: "Điện hạ, đi thôi."
Dương Hạ đưa nó về lãnh cung. Có thể là do trời lạnh, Tĩnh tâm uyển chỉ có một đứa trẻ con nên thủ vệ cũng lười biếng, chẳng ai trông coi, chẳng trách Quý Nghiêu dám chạy ra ngoài.
Lãnh cung lạnh lẽo, vắng lặng. Trời rét như vậy cũng chẳng đốt than, trong phòng chẳng khác nào bên ngoài kia.
Quý Nghiêu hình như hơi ngượng, nắm tay áo hắn, nói: "Trong uyển đơn sơ, công công cứ ngồi đi."
Dương Hạ không từ chối, lấy bánh ngọt trong giấy dầu ra, đặt trên bàn, nói: "Chắc Điện hạ đói lắm rồi."
Quý Nghiêu nhìn hắn. Dương Hạ nhìn xuống, lông mi dài như quạt, trên mặt vương nét cười, nhìn ôn hòa, thuần hậu. Nó không nhìn nữa, cầm điểm tâm lên cắn. Dương Hạ rót cho chén nước, nước lạnh, Quý Nghiêu cũng không để ý, vừa uống nước lạnh vừa ăn mấy miếng bánh ngọt.
Nó hàm hồ nói: "Công công thật tốt."
Dương Hạ cười nhạt, đặt tay lên đùi, nói: "Điện hạ quên nô tài vừa giết người ư?
Quý Nghiêu mở măt to, nghẹn miếng bánh, ho đỏ cả mặt, đôi mắt sáng ngời cũng ửng đỏ, cực kỳ đáng thương. Dương Hạ nhìn nó, cười nói: "Đùa Điện hạ thôi mà sao lại sợ thật thế này."
Quý Nghiêu cúi đầu, nói nhỏ: "Ta sẽ không nói ra."
Dương Hạ đáp: "Đa tạ Điện hạ giữ bí mật giúp nô tài."
Quý Nghiêu ngốc nghếch gật đầu, nói: "Đây là bí mật của chúng ta."
Dương Hạ nhìn chằm chằm Quý Nghiêu. Ánh mắt đứa trẻ trong sáng như chưa tỏ sự đời, nhưng làm gì có đứa trẻ nào chưa tỏ sự đời vừa thấy cảnh giết người đã ngồi ngoan ăn bánh với hung thủ cơ chứ.
Quý Nghiêu này liệu có phải người mà hắn biết đời trước, là kẻ nhát gan, là con rối trong tay Tạ gia sao?
Dương Hạ nói: "Canh giờ không còn sớm nữa, nô tài phải đi thôi."
Quý Nghiêu ngẩn ngơ, hơi khong muốn, lầu bầu: "Từ từ đã, mãi mới có người nói chuyện với ta..."
Dương Hạ nói: "Nếu Điện hạ không chê, nô tài có thời gian lại đến nói chuyện cùng Điện hạ."
Đôi mắt Quý Nghiêu sáng lên: "Thật ư?"
Dương Hạ gật đầu: "Đương nhiên."
Quý Nghiêu cười vui vẻ. Nó cười, Dương Hạ lại phát hiện hai cái răng nanh nho nhỏ, đầy vẻ trẻ con: "Vậy, ta chờ ngươi đó."
Dương Hạ đứng dậy hành lễ: "Nô tài cáo lui."
Hắn mới đi tới cửa, Quý Nghiêu lại kéo hắn lại: "Công công, ngươi tên gì?"
Dương Hạ dừng bước, xoay người lại nhìn vào mắt Quý Nghiêu, từ từ nói: "Bẩm Điện hạ, nô tài Dương Hạ."