Editor: Đờ
Người của Dương Hạ dẫn tử sĩ của Tiêu Bách Niên đi.
Dương Hạ đã chuẩn bị đường lui.
Hắn không tin được Quý Nghiêu, hay thực tế hơn thay vì nói không tin được Quý Nghiêu, chi bằng nói không tin được Tạ gia phía sau y.
Dương Hạ sẽ không hoàn toàn đem sống chết của mình giao vào tay Quý Nghiêu.
Hắn nói giết chết Quý Nghiêu nhưng không có động tác gì. Quý Nghiêu nói: "Công công ra tay đi, không phải muốn giết ta à?"
Nói xong, thậm chí bước lên phía trước.
Dương Hạ lạnh lùng nói: "Đứng lại."
Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ.
Y vừa bước lên một bước, má chợt lạnh, mũi lên lạnh như băng đã bay lướt qua gò má y, găm thật chặt vào cột son trong điện.
Quý Nghiêu ngẩn người, đưa tay sờ má, đầu ngón tay dính máu. Y mỉm cười tự giễu: "Công công quả là nhẫn tâm đó."
Dương Hạ nói: "Gọi người Tạ gia lên núi ngay."
Quý Nghiêu nhìn chằm chằm Dương Hạ, mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Công công thấy đấy, ta cũng bị nhốt ở đây mà, chúng không đến ta cũng chẳng có cách nào."
Dương Hạ cũng cười: "Điện hạ cũng biết ta không phải người tập võ, cầm lâu tay cũng mỏi, nhỡ bắn không chuẩn không biết phát tiếp theo bắn trúng ai."
Quý Nghiêu nói: "Sao công công chắc chắn người của Bắc phủ vệ đã đến, ta có cách cho bọn họ lên núi?"
Dương Hạ thản nhiên đáp: "Tốt xấu gì Tạ gia cũng bồi dưỡng Điện hạ nhiều năm vậy rồi, giờ bỏ đi mất nhiều hơn được, huống chi bên người Điện hạ sắp xếp nhiều Cẩm y vệ như vậy, chỉ có thể cho thấy rằng chúng đang kéo dài thời gian, chẳng qua là muốn chờ ta với lũ người kia lưỡng bại câu thương(1) rồi chúng đến thu thập tàn cục."
(1)Lưỡng bại câu thương: chỉ hai bên đều bị tổn thường trong tranh chấp, chẳng bên nào được lợi cả.
"Phải không, Điện hạ?" Âm cuối của Dương Hạ cao lên, bình tĩnh, thong dong, khiến Quý Nghiêu nhìn vừa yêu vừa hận, trong lòng ngứa ngáy.
Quý Nghiêu cười dài: "Nếu ta không làm?"
Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu, ý cười trên mặt dần tan đi, lạnh lùng nói: "Điện hạ thử nghĩ để xem ngươi chết trong tay ta trước hay là ta chết trong tay thế gia trước."
Quý Nghiêu im lặng, nhìn Dương Hạ, ánh mắt lộ ra vẻ buồn bã, y ảm đạm nói: "Công công chẳng thương tiếc ta tí nào."
Y thở dài: "Bao năm rồi, tình yêu của ta với công công chỉ tăng không giảm, ngay cả cỏ cây cũng phải có tình cảm chứ."
Ngoại hình của Quý Nghiêu rất đẹp, mặt mũi sáng láng nay tinh thần sa sút, khóe mắt đuôi mày cũng xìu xuống, nhìn như một con chó con bị vứt bỏ, đáng thương vô cùng.
Dương Hạ nhìn, tâm lý chẳng hề rung động nhưng chỉ trong chớp mắt, chỉ chớp mắt thôi Quý Nghiêu đã nắm lấy cổ tay hắn. Dương Hạ giật cả mình, tiễn bắn ra làm đứt một lọn tóc mai.
Y nắm rất chặt, Dương Hạ không chịu đau được, kinh sợ. Hai người xô đẩy rồi ngã xuống, Quý Nghiêu nắm cổ tay hắn, tay vẫn nắm cổ tay hắn đè trên mặt đất.
Dương Hạ kêu khẽ một tiếng, Quý Nghiêu nhanh nhẹn mà lấy tiễn trong tay hắn, bắn ra một tiễn ghim một lọn tóc của Dương Hạ xuống đất.
Dương Hạ không giãy dụ nữa.
Quý Nghiêu nhìn từ trên cao xuống, nhìn chằm chằm Dương Hạ, mỉm cười như trẻ con chơi được trò hư: "Dương Hạ, ngươi mềm lòng rồi."
Dương Hạ oán hận lườm y một cái, mặt không biến sắc nói: "Không hề..."
Quý Nghiêu dừng lại, cầm nỏ nhắm ngay hắn, mũi tên lấp ló, sắc bén, Quý Nghiêu nhếch miệng cười: "Công công đừng có lừa ta.
Dương Hạ nhìn mũi tên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hít sâu, nói: "Ngươi muốn thế nào."
Quý Nghiêu chậm chạp đáp: "Không có gì, ta chỉ muốn tâm sự với công công thôi."
Dương Hạ hờ hững: "Ngươi muốn tâm sự kiểu này à?"
Quý Nghiêu nhìn nỏ trong tay mình, mỉm cười nói: "Không thế này công công có chịu nghe ta nói không?"
Dương Hạ bình tĩnh đáp: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Quý Nghiêu đáp: "Ta biết công công giận nhưng hôm nay thế nào chẳng liên quan tới ta." Y dừng dừng, đưa tay cọ lên má Dương Hạ, ngọt ngào, lưu luyến nói: "Trong hôm nay, chẳng có ai muốn công công sống hơn ta."
Quý Nghiêu hận chẳng thể mãi mãi nâng đỡ Dương Hạ, để hắn luôn kiêu căng ngạo mạn, làm người bề trên thế này.
Y biết hắn cao cao tại thượng thu hút sự chú ý biết bao, ngươi như vậy chỉ có thể run rẩy cầu xin tha thứ trong tay y, như đóa hoa xinh đẹp nở trên mây, lại rơi xuống trở nên dập nát, ướt nhẹp, thối nát mà xinh đẹp.
Quý Nghiêu đắm chìm trong đó, không thể kiềm chế.
Lông mi Dương Hạ run run, hắn nhìn Quý Nghiêu. Quý Nghiêu cười khúc khích nhìn (không hề giả trân) không giống giả vờ. Quý Nghiêu nói như làm nũng: "Công công tin ta đi mà."
Dương Hạ quay lại lại đáp: "Tin."
Đột nhiên Quý Nghiêu nắm chặt cằm hắn, hôn thật mạnh lên. Đôi môi khô khốc, ma sát thô lỗ. Quý Nghiêu cắn bờ môi hắn bằng răng nanh như trả thù, Dương Hạ đẩy không ra, ngược lại còn bị nụ hôn nóng cháy, thô bạo của thiếu niên làm cho hơi động tình. Đôi môi hắn ướt át, lưỡi bị liếm hôn đến mứng nóng lên, run rẩy.
Quý Nghiêu bóp lấy đôi gò má ửng hồng của người kia, hai đôi môi dính nhau, Quý Nghiêu đắc y hỏi hắn, giọng hạ xuống: "Có phải công công mềm lòng rồi không?"
Lại nhớ tới chuyện ấy, đôi mắt Quý Nghiêu sáng lên, nhìn chằm chằm người đối diện, như muốn mở toang hắn ra xem thật kỹ bên trong.
Dương Hạ thở hổn hển, cụp mắt xuống, không nói gì nhưng trong lòng ảo não, sao mà hắn lại nhân dịp Quý Nghiêu nói dối lại cho y cơ hội cơ chứ.
Hoa ngôn xảo ngữ, miệng treo toàn lời nói dối.
Quý Nghiêu nói: "Công công không nỡ giết ta."
Dương Hạ càng sốt ruột. Hắn nhấp miệng, mím môi nhìn Quý Nghiêu, ôn hòa cười: "Đúng, ta không nỡ giết ngươi, ta mềm lòng, lòng ta thương nhớ Điện hạ, tốt nhất đừng để ta có cơ hội muốn giết ngươi."
Làn da Dương Hạ trắng trẻo, mềm mại, hai má in lại dấu đỏ. Quý Nghiêu dùng đầu ngón tay xoa nhẹ, y được dỗ dành vui vẻ, liếm gò má hắn, cười nói: "Sẽ không có ngày đó đâu."
Y nắm ngón tay Dương Hạ, đầu ngón tay hắn thon lại mềm, trắng mịn như ngọc, nhìn sạch sẽ, nhỏ bé, lại yếu ớt, không nhịn được mà nâng lên môi hôn một cái. Dương Hạ cong ngón tay lại, định rụt lại mà không được, bối rối chẳng biết làm sao.
Quý Nghiêu hồn nhiên ngồi xổm giấu nỏ vào trong tay áo, nói: "Quả thật là bọn họ để lại cho ta một pháo hoa đưa tin."
Tạ gia không thể làm Quý Nghiêu mất kiểm soát, y có thể lừa Dương Hạ nhưng chẳng thể diễn giả thành thật.
Quý Nghiêu hiện giờ là cánh chim không gió, y cần Tạ gia ủng hộ nên không thể bọn họ bất mãn với mình.
Tạ gia muốn xem Dương Hạ đấu một mất một còn với thế gia, Quý Nghiêu chẳng thể nhúng tay quá nhiều. Hắn vuốt ve cổ tay Dương Hạ, nhìn hắn, nhẹ nhàng cười: "Hiện giờ cấm quân sắp tấn công lên đây rồi, kéo dài nữa chỉ sợ công công bị thương."
Y nói: "Ta có thể cho pháo hoa đưa tin nhưng lần sau công công giúp ta một việc, thế nào?"
Dương Hạ hỏi: "Việc gì?"
Quý Nghiêu cười nhẹ nhàng: "Công công thấy con rối bao giờ chưa?"
"Con rối mà muốn tự chuyển động thì phải có thanh đao." Y khoa tay múa chân một chút, rồi quyết đoán nói: "Để chặt dây múa rối."
Dương Hạ dừng một chút, cười: "Chiêu qua cầu rút ván này của Điện hạ đúng là khiến người ta nhìn mà tự ti."
"Chẳng lẽ Điện hạ không biết con rối mà mất dây chỉ là một đống nhão nhoét không ai thèm liếc lấy một cái à."
Quý Nghiêu không cho là đúng, cười khờ dại mà dịu dàng: "Đến lúc đó công công nhìn ta nhiều một tí."
"Ta nhất định sẽ nói lời dễ nghe mà."