Editor: Đờ
Đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Dương Hạ tức giận, mấy năm nay hắn đã đánh giá thấp Quý Nghiêu rồi. Theo như lời Quý Nghiêu nói, giết y là chuyện nhỏ nhưng nếu giết thì lại bị các thế gia nắm nhược điểm mất.
Việc dự trù mấy năm nay sẽ thất bại trong gang tấc.
Quý Nghiêu khác Dương Hạ, y chỉ có hai bàn tay trắng, chẳng cần để ý điều gì, sống chết cũng vậy.
Trên đời này không gì khó chơi hơn kẻ điên chẳng còn gì để mất.
Chờ Dương Hạ yên lặng lại, cẩn thẩn nhớ lại mấy năm nay, hắn nghĩ, quả là sơ sẩy. Ba năm nay, Quý Nghiêu là hạng người gì không phải là không nhìn ra được.
Hắn cứ cho rằng mình sống lại một lần có thể nắm được mọi chuyện, tính trước kỹ càng, không hề sợ hãi.
Quý Nghiêu là chuyện xấu nhất.
Chỉ sợ Quý Nghiêu không phải mới tiếp xúc Tạ gia gần đây, hẳn là đã lui tới từ sớm. Nếu không, sau khi Trân phi bỏ mình, y chỉ là một đứa trẻ con làm sao có thể sống an ổn tới giờ.
Sau khi hắn tiếp cận Quý Nghiêu, vì để không bị hắn phát hiện, Quý Nghiêu cắt đứt liên hệ với Tạ gia, giả vờ đáng thương trước mặt hắn, khiến hắn không phòng bị.
Dương Hạ không khỏi sợ hãi.
Hiện giờ Quý Nghiêu mới chưa đầy mười sáu tuổi.
Quả nhiên, hai ngày sau, Hoàng đế đã "bất ngờ" phát hiện một người "em trai" mình ở trong lãnh cung.
Cố Thái hậu thủ đoạn cứng rắn, vì đã biết tâm tính của Hoàng đế từ sớm, sau khi nghe báo cáo và đưa ra quyết định kia, bà đã khiến cho con nối dòng của Tiên đế diệt đến mức chẳng còn mấy, vài người không có tính uy hiếp cũng đã bị điều đến nơi đất phong xôi.
Nhìn thấy anh em của mình, Hoàng đế hiển nhiên tất nhiên sẽ không để y ở lãnh cung tiếp.
Dương Hạ hơi đau đầu.
Thân phận của Quý Nghiêu thật ra không phải bí ẩn, chỉ cần Hoàng đế muốn tra có thể tra tường tận mười mấy năm nay y sống thế nào. Quý Nghiêu vốn thông minh, khiến người ta yêu thích, Dương Hạ chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết Quý Nghiêu sẽ dùng mười mấy năm trong lãnh cung khiến Hoàng đế đồng cảm.
Sớm biết y khó chơi như vậy đã giết từ sớm.
Dương Hạ khó chịu trong lòng, nghĩ đến chuyện xảy ra đêm ấy vẫn tức không chịu được, hỏa khí nghẹn trong lòng, ngón tay như còn lưu lại nhiệt độ của người thiếu niên ấy, cương cứng, mạnh mẽ, giống như có ngọn lửa.
Dương Hạ tức giận, khó chịu, lại mất tự nhiên và xấu hổ.
Đó là lần đầu tiên hắn chạm vào vật kia của đàn ông.
Bảy tuổi vào cung, nhận một đao kia, hắn trở thành hoạn quan, thái giám, đã không còn trọn vẹn, thứ kia đối với hắn mà nói có một chút khó nói thành lời.
Nghĩ đến đây Dương Hạ chỉ hận không thể cọ rớt một lớp da, rồi chém chết Quý Nghiêu to gan lớn mật kia.
Mới chỉ nghĩ vậy, hắn còn chưa đi gây sự với Quý Nghiêu đã gặp y ngay trước mặt Hoàng đế.
Nội thị trong điện đã lui xuống, Hoàng đế mặc áo lót(1) tay càm dao điêu khắc, ngồi ở thềm son khắc gọt một khối gỗ quý. Quý Nghiêu ngồi cạnh hắn ta, tay cũng đang cầm một miếng gỗ. Hai người ngồi cùng nhau, nói nói cười cười.
Dương Hạ dừng bước, hành lễ với Hoàng đế.
Quý Nghiêu vừa thấy hắn thì mỉm cười, nói: "Hạ Chi, mau lại đây, Trẫm cho ngươi xem cái này hay lắm."
Trong tay hắn ta là một búp bê gỗ, tay chân đầy đủ, đầu gỗ rời được lắp vào, không biết Quý Hoàn động vào chỗ nào mà đầu nó lại đong đưa.
Quý Nghiêu nói: "Kẻ truyền nhân của Lỗ Ban ngươi mời về đúng là có chút tay nghề đấy. Hắn dạy Trẫm làm cái này này, hay đó, Trẫm làm cho tiểu Hoàng tử một cái mà nó vui lắm."
Hắn ta bừng bừng hứng trí, Dương Hạ chỉ cười đáp lại, giơ tay đỡ lấy con búp bê gỗ, không biết động vào đâu mà nó lại nhả ra một viên minh châu nho nhỏ, cười: "Quả là tinh xảo, Bệ hạ thật có tay nghề, mới hai ngày thôi đã làm được thứ đồ thú vị như vậy."
Quý Hoàn cười, vỗ vai hắn: "Thưởng cho ngươi đó."
Dương Hạ nói: "Tạ ơn Bệ hạ."
Sau khi tiến vào, Dương Hạ cảm nhận được Quý Nghiêu vẫn luôn nhìn hắn nhưng Dương Hạ không nhìn lại. Nhưng chỉ giây lát sau hắn đã nghe Quý Hoàn nói: "Hai ngày nay còn một chuyện khác cũng vui vẻ."
Dương Hạ ngẩng đầu.
Quý Hoàn chỉ Quý Nghiêu, nói với Dương Hạ: "Thập tam đệ của Trẫm."
Hắn ta thở dài: "A Nghiêu là anh em của Trẫm, như thể tay chân, vậy mà mấy năm nay vẫn ở lãnh cung, đúng là Trẫm sơ sót."
Quý Nghiêu cười nói: "Hoàng huynh nói vậy làm sao được. Hoàng huynh quan tâm thần đệ đã là vinh hạnh của thần đệ rồi."
Dương Hạ lạnh lùng nhìn, không mặn không nhạt nói: "Ra mắt Thập tam điện hạ."
Quý Hoàn khoác tay lên vai Quý Nghiêu, cười nói: "Hạ Chi là tâm phúc của Trẫm, là phụ tá đắc lực của Trẫm, nếu em có việc gì cứ đi tìm hắn."
Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ, nhoẻn miệng cười: "Đa tạ Hoàng huynh, thần đệ sẽ học hỏi Dương công công nhiều hơn."
Ánh mắt hai người chạm nhau, Dương Hạ nói lòng không gợn sóng: "Điện hạ khách khí rồi."
Bên ngoài trời mưa, Dương Hạ vừa bước ra khỏi cửa điện, tiểu hoàng môn đã giương ô lên thì bị Quý Nghiêu cản lại, cầm ô trong tay cậu.
Quý Nghiêu nói: "Ta đưa công công về."
Mặt Dương Hạ không đổi sắc: "Không cần."
Quý Nghiêu cúi đầu, tủi thân nói: "Công công đừng giận ta, ngày đó ta không kiềm lòng được..."
Dương Hạ cả giận nói: "Ngươi câm miệng."
Quý Nghiêu ngậm miệng nhìn Dương Hạ, mỉm cười dịu dàng: "Vài ngày không gặp công công ta nhớ quá."
Dương Hạ đưa tay giật ô trong tay Quý Nghiêu nhưng y càm chặt lấy. Dương Hạ đẩy mạnh y ra, quay sang trách mắng tiểu hoàng môn: "Đứng ngây ra đấy làm gì, đi lấy ô lại đây."
Quý Nghiêu lùi lại hai bước, ánh mắt thoáng vẻ lo lắng, chẳng nói chẳng rằng nhìn Dương Hạ, ánh mắt có vẻ đáng sợ.
Dương Hạ lạnh lùng nhìn y, không tránh, ai cũng chẳng chịu nhường ai.
Một lát sau, tiểu hoàng môn nơm nớp lo sợ cầm ô đến, che cho Dương Hạ. Dương Hạ quay đi chẳng thèm liếc Quý Nghiêu lấy cái nào.
Quý Nghiêu nhìn bóng lưng hắn, nắm chặt cán chiếc ô trong tay.
Mưa rơi trên ô, lộp độp không ngừng. Mưa xuân rơi không ngừng, chỉ giây lát đã khiến cả Hoàng thành vào mưa bụi mênh mang.