Editor: Đờ
Đông qua xuân tới, một năm rồi lại một năm trôi qua, đảo mắt đã là năm Nguyên Trinh thứ tám.
Năm thứ ba Dương Hạ sống lại.
Trong ba năm nay này Dương Hạ chưởng quản Nội quan giám, trở thành cận thần của Thiên tử, đã chẳng còn là hoạn quan nho nhỏ vô danh lúc trước, thủ đoạn đã vô cùng ác độc, kể cả Ty lễ giám cũng phải tránh hắn.
Dù sao Lý Thừa Đức của Ty lễ giám cũng già rồi.
Dương Hạ còn chưa đến gần đã nghe "phịch" một tiếng từ trong tẩm điện của Hoàng đến truyền ra. Hoàng đế lại giận dữ.
Tiểu hoạn quan hầu hạ Hoàng đế đang đứng ở cửa, vừa thấy Dương Hạ thì như thấy cứu tinh, nói: "Công công, ngài tới rồi."
Hoàng đế rất tin tưởng Dương Hạ. Tính tình hắn ta vốn rất tốt, hai năm nay lại bị họ ngoại làm cho tức giận nhiều lần, người bên ngoài chẳng dám vuốt râu rồng nhưng Dương Hạ lúc nào cũng có cách làm Hoàng đế thoải mái."
"Dương Hạ..." Tiếng Hoàng đế truyền ra từ trong điện: "Còn tần ngần bên ngoài làm cái gì, trẫm còn phải mời ngươi vào à?"
Tiểu hoạn quan run lên. Dương Hạ nhấc chân bước vào bên trong, không ngẩng đầu đã quỳ xuống đất hành đại lễ: "Bệ hạ vạn an."
Quý Hoàn lạnh lùng: "Vạn an à, nhìn sắc mặt những kẻ đó xem, sao trẫm phải an?"
Quý Hoàn không thích làm Hoàng đế, là khi Thái hậu còn tại thế, hắn ta không dám ngỗ nghịch, chỉ đành làm Hoàng đế theo yêu cầu của bà.
Thái hậu vừa từ trần, Hoàng đế lập tức được thả lỏng thần kinh. Bầy tôi dâng lên một vài món giải trí mới mẻ thú vị, Hoàng đế chơi đến là sung sướng. Cách ngày Ngự sử gửi sổ con lên một lần.
Mới đầu Hoàng đế lơ đễnh, qua loa rồi gạt đi khiến cho Thích Quốc công bất mãn
Thích Quốc công là cậu của Hoàng đế.
Họ bên ngoại có mạnh thế nào Hoàng đế cũng mới là đế vương, không có Thái hậu ở giữa hòa giải, mâu thuẫn bắt đầu dâng lên như thủy triều. Thích Quốc công luôn tự cho mình là cậu ruột của Hoàng đế, dám nhiều lần làm Hoàng đế mất mặt trước mọi người. Hoàng đế kiêng kị họ ngoại lại càng không thân cận cùng họ, ngay cả Thích quý phi cũng lạnh nhạt hơn.
Dương Hạ nói: "Bệ hạ bớt giận, chẳng qua là vài thần tử ngỗ nghịch, không cần tức giận vì bọn họ."
Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn, Dương Hạ bình tĩnh nhìn hắn ta cười. Tâm tình Hoàng đế bình tĩnh lại, cụt hứng ngồi xuống, phiền muộn: "Chẳng qua là trẫm cho mấy gánh hát vào cung giải buồn, thế mà nhìn đấy, nói trẫm thành ra cái gì rồi. Đúng là đồ tẻ nhạt."
Dương Hạ đồng tình: "Bọn họ đúng là tẻ nhạt."
"Chỉ cho phép mình tìm thú vui mà lại muốn Bệ hạ từ bỏ thất tình lục dục, buông bỏ hỉ ác để làm thánh làm Phật, tâm này đáng giết."
Quý Hoàn nói: "Thế mà không cho trẫm thả lỏng."
Hắn ta rút một cuốn sổ con vứt xuống dưới chân Dương Hạ: "Còn có kẻ buộc tội ngươi. Ngươi đi mà nhìn. Đúng là một đám đang hận thù sục sôi đấy, ái khanh à..." Quý Hoàn nói xong, mỉm cười: "Ngươi trong mắt chúng thành kẻ mê quân hoặc chủ, thành hạng hại nước hại dân."
Dương Hạ cúi xuống nhặt lên, ra vẻ oan ức mà dùng hai tay nâng sổ con về ngự án(1), nói: "Bệ hạ, cái mũ này to quá, chụp lên đầu nô tài, nô tài không chịu được."
Quý Hoàn nói: "Biết ngươi oan rồi." Hắn ta vỗ vỗ vai Dương Hạ, một tay đặt trên ngự án, hứng thú dạt dào mà nói với hắn: "Lần trước ngươi nói tìm được truyền nhân của Lỗ Ban, có thật không?"
Dương Hạ nói: "Đã trên đường về kinh rồi."
"Khi còn nhỏ, trẫm nghe thái phó nói, tiền triều xa hoa, còn xây một cái Dao Đài, cảnh trí bên trong cực đẹp, gồm ba mươi tầng lầu, khoáng đạt tráng lệ, đáng tiếc đã bị thiêu rồi."
Dương Hạ nháy mắt, đùa vui: "Hay là Bệ Hạ xây một tòa?"
Quý Hoàn cười: "Hao tài tốn của, trẫm mà xây thật thì chẳng phải thành hôn quân?"
Dương Hạ khen ngợi: "Bệ Hạ thánh minh."
"Nhưng thật ra trẫm cũng muốn xem Dao Đài tái hiện." Quý Hoàn thở dài: "Chẳng còn cách nào, đành phải để người ta điêu khắc gỗ lại, mà trẫm giờ lại thấy thợ điêu khắc trong cung sao mà thô vụng đến thế."
Dương Hạ nói: "Bệ hạ yên tâm, người kia đã có ba mươi năm kinh nghiệm, sẽ không để Bệ Hạ thấy vọng."
Quý Hoàn giãn mặt mày ra: "Hạ Chi, trên đời này chỉ có ngươi hiểu trẫm."
"Trẫm cảm thấy hình như đời trước cũng có ngươi làm tri kỷ."
Dương Hạ ra khỏi Dưỡng Tâm điện. Yên Kinh độ xuân thì buồn man mác, trong không khí phảng phất hương hoa.
Trên đường, thị vệ trong cung thấy Dương Hạ đều hành lễ, gọi một tiếng Dương công công. Dương Hạ từ từ thả bộ, hơi hoảng như chẳng phân biệt đang là kiếp trước hay kiếp này, không nhận ra ai mới là kẻ trong mộng của hắn.
Đột nhiên mũ bị đập một phát, một bông hoa hồng nhạt rơi xuống đất. Hắn lạnh lùng nhìn sang, chỉ thấy trên bờ tường son có người thiếu niên đang nằm úp sấp, hai tay bám trên bờ tường nhìn hắn cười, để lộ hai chiếc răng nanh nho nhỏ: "Hoa xuân đang tươi thắm sao mà đáng thương thế, chẳng thể làm đốc công liếc nó mảy may, uổng mất một vẻ đẹp đến nhường kia."
Dương Hạ thoáng chốc bước lại: "Điện hạ rảnh rỗi còn cầm hoa đi ném người ta."
"Ai bảo công công chẳng thèm nhìn ta." Quý Nghiêu gối cằm lên mu ban tay, uất ức: "Ta nhìn theo công công cả đường, thế mà công công còn keo kiệt cái liếc mắt với ta."
"Mà đang nghĩ về ai đó, tập trung như thế kia."
Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu. Thái hậu đi rồi, chẳng còn ai khắc nghiệt với y, lại có Dương Hạ quan tâm, qua có ba năm mà Quý Nghiêu chẳng còn là đứa nhỏ gầy teo trước kia nữa. Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi đã cao hơn hắn cả một cái đầu.
Dương Hạ từ từ đáp: "Nghĩ về Điện hạ..."
Ánh mắt Quý Nghiêu sáng bừng lên: "Công công nghĩ về ta thế nào?
Dương Hạ dù vội nhưng vẫn ung dung nói: "Lần này Điện hạ đang dẫm lên cái gì đó, đừng có mà để trượt chân xong ngã đấy."
Quý Nghiêu nói: "Lần trước là tại ta bất cẩn tí thôi."
Y nhanh nhẹn nhảy qua bên kia tường, hai tay ôm má Dương Hạ, nói: "Nè, giờ ta ở ngay trước mặt công công đó, đừng nghĩ về ta nữa, nhìn ta này, chỉ được nhìn ta thôi."
Dương Hạ bị y nã liên thanh, thầm nghĩ, Quý Nghiêu càng lớn càng không biết chừng mực.