Ngưu Hồng Hải châm lửa xong rất đắc ý, vừa nhấc đầu lên thì vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Lý Tiểu Tiểu, Ngưu Hồng Hải hoàn toàn không có phòng bị hít ngược một hơi khí lạnh, ngọn lửa bên miệng cũng theo bản năng hút trở về, lập tức làm chính mình bị sặc đến ho khan, khóe miệng cũng xì ra một luồng khói đặc theo.

Lý Tiểu Tiểu: “…………”

Ngưu Hồng Hải: “…………”

“Hồng Hài Nhi à!” Lý Tiểu Tiểu đi qua, ý vị sâu xa mà nhìn cậu bé: “Không nghĩ tới em che giấu rất sâu nhỉ.”

Ngưu Hồng Hải héo úa mà thở dài: “Em càng không nghĩ tới rằng em thế mà lại bại lộ nhanh đến vậy. Chị Tiểu Tiểu, sao chị lại đột nhiên quay đầu chứ!”

“Em nên may mắn quay đầu là chị mà không phải thầy Trần.” Lý Tiểu Tiểu lòng còn sợ hãi mà nhìn thoáng qua bờ sông, thầy Trần vẫn đang tay cầm cành cây như cũ, còn đang hết sức chuyên chú mà dùng ý niệm câu cá: “Em càng phải may mắn là chị chỉ tự mình xoay người, không có khiêng camera xoay cùng.”

“Lúc đó em đã cố ý quan sát trước rồi, camera đã dựng lên, thầy Trần đang câu cá, duy nhất không dự đoán được chính là chị sẽ đột nhiên quay đầu.” Ngưu Hồng Hải cười mỉa nói: “Chị Tiểu Tiểu, chị cũng không ra bài theo kịch bản nha.”

“Nếu mà ra bài theo kịch bản thì sao có thể thấy được hiện trường em ngã ngựa chứ.” Lý Tiểu Tiểu sờ sờ đầu Hồng Hài Nhi: “Chị nói em còn nhỏ tuôi mà công phu không tệ, kỹ thuật diễn cũng tốt, thì ra là Hồng Hài Nhi từ hơn ngàn năm trước đã liền tự treo mình trên cây vờ làm trẻ con lừa Đường Tăng nha.”

Ngưu Hồng Hải vẫy vẫy tay: “Chuyện mất mặt đã qua cũng đừng nhắc nữa, không phải giờ em đã hối cải để làm con người mới sao. Lại nói, thịt Đường Tăng kia em cũng chưa ăn, còn bị Quan Âm Đại sĩ thu đi làm Thiện Tài đồng tử, từ ngàn năm về sau chỉ làm việc thiện tích đức không thôi hà.”

“Chị đã nói em y như đứa bé trên tranh tết rồi mà, phấn điêu ngọc mài, quả thực rất đáng yêu.” Lý Tiểu Tiểu nhìn diện mạo trẻ con non nớt đáng yêu của Hồng Hài Nhi, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện sầu não: “Hồng Hài Nhi, trong một ngàn năm này em sẽ không phải là không lớn lên hỉ? Cái này ở tiên giới mấy em không phải là chuyện gì hết, nhưng ở nhân gian thì chuyện liền hơi bị lớn. Giờ em cũng xuất đạo rồi, về sau sẽ nhận vai càng ngày càng nhiều, người biết em cũng liền càng ngày càng nhiều, em cứ mãi không lớn thì không thể được á.”

Hồng Hài Nhi nhét que củi vào trong đống lửa, thở dài như tiểu đại nhân* vậy: “Em là vì chuyện không lớn lên này mà đến. Bồ Tát nói, trên người em có linh lực, tu vi cũng đủ, chỉ là niệm lực tích góp từng tí một lại không đủ. Em đến công ty giải trí Tiên Phàm là vì tăng niệm lực, chỉ cần người thích em nhiều lên, em tự nhiên sẽ lớn lên.”

*: tiểu đại nhân ý là người lớn nhỏ, chỉ đứa bé như người lớn, hay còn gọi là già trước tuổi.

Lý Tiểu Tiểu vừa nghe thì lập tức yên tâm: “Vậy thì tốt rồi, em nhân cơ hội mà học tập biểu diễn với thầy Trần cho tốt đi, chị cố gắng nhận nhiều gameshow cho em, nhận vai nhiều cho em, để em tích lũy nhiều niệm lực hơn. Có điều ta cũng thể bỗng chốc lớn lên nghen, không thì cũng dễ bị lòi.”

Hồng Hài Nhi vỗ vỗ bộ ngực: “Yên tâm, chỉ cần đủ niệm lực, lấy pháp lực của em thì có thể khống chế được tốc độ sinh trưởng, tuyệt đối sẽ không lòi.”

Lý Tiểu Tiểu nhìn Hồng Hài Nhi, càng nghĩ càng cảm thấy thần kỳ: “Vậy mà trừ bỏ Táo Quân với Ông Địa ra, Hồng Hài Nhi cũng tồn tại. Không dối gạt em, hai ngày trước chị còn cân nhắc xem em có phải Na Tra không đó.”

“Na Tra nào cần tới đây chứ!” Hồng Hài Nhi chua lòm nói: “Hiện tại trừ bỏ phim hoạt hình Na Tra ra thì chính là phim điện ảnh Na Tra, fan tích lũy được một đợt lại một đợt, hắn ta cái gì cũng chẳng cần làm, nằm ở nhà là có thể tích góp từng tí một niệm lực rồi, tam giới không có thần tiên nào càng thoải mái hơn hắn.”

Thân Văn Duệ cầm cành khô, vừa chọc đống lửa vừa nói: “Tôi nghe nói giờ lại có điện ảnh hoạt hình về Na Tra mới muốn quay, phỏng chừng đến lúc đó lại sẽ nghênh đón một đợt sóng nhiệt mới.”

Hồng Hài Nhi nghe xong thì mười phần không phục mà mấp máy miệng: “Đều là đứa trẻ không lớn, chị nói em rốt cuộc kém chỗ nào chứ? Dựa vào cái gì lại không quay điện ảnh lớn về em chứ hả!”

Lý Tiểu Tiểu nhìn bộ dáng tức giận bất bình của Hồng Hài Nhi, cười đến rớt nước mắt: “Quả thật rất làm thần ghen tị. Có điều thị trường phim ảnh cũng thay đổi trong chớp mắt thôi, qua mấy năm mọi người đều cảm thấy có nhiều phim Na Tra rồi, nói không chừng sẽ đổi khẩu vị đi quay Hồng Hài Nhi em đó.”

Hồng Hài Nhi vừa nghe lời này thì vui vẻ gật đầu ngay: “Em cũng nghĩ như vậy, dù cho không có ai quay về em cũng chẳng sao, chờ em tồn đủ tiền rồi tự mình đầu tư quay một bộ phim chả phải xong rồi sao.”

Đôi mắt của Thân Văn Duệ kế bên nháy mắt nở rộ hào quang: “Í, ý kiến hay nha, tôi tự mình đầu tư vào điện ảnh thì tôi thế nào cũng có thể diễn nam chính nhể.”

Hiện tại Lý Tiểu Tiểu cũng tiếp xúc với vài chuyện trong giới giải trí, biết đại khái phải cần bao nhiêu tài chính để quay một bộ phim. Cô nhìn nhìn Thân Văn Duện nói: “Nếu cậu muốn quay một bộ phim thì thật sự cũng dễ lắm, bán một dúm tóc là đủ tiền rồi.”

Thân Văn Duệ lập tức đưa tay che trên tóc, đầu lắc như trống bỏi: “Không được không được, tôi muốn đỏ là vì tăng trưởng niệm lực, như vậy thì tôi có thể tự do khống chế độ dài của tóc tôi. Sao có thể lẫn lộn đầu đuôi mà cắt tóc đi đầu tư vì đóng phim chứ? Tôi sẽ dùng catse chính tôi kiếm được để đóng phim.”

Lý Tiểu Tiểu không ngờ rằng Thân Văn Duệ ngốc ngốc đáng yêu còn có lòng tiến tới như vậy, lập tức cho cậu ta một like thật to.

Người bên này trò chuyện, bất tri bất giác, đống củi Hồng Hài Nhi gánh về đã từng cây từng cây thiêu hết rồi. Phạm Vô Cữu có chút phát sầu mà lắc lắc đầu: “Hồng Hài Nhi, lửa của em có hơi quá mạnh rồi, còn chưa đợi được cá để nướng đâu, giá nướng đã sắp đốt trụi rồi.”

Hồng Hài Nhi gãi gãi đầu, cũng rất là bất đắc dĩ: “Đây đã là lửa nhỏ nhất rồi.”

Phạm Vô Cữu xua xua tay: “Trước tắt lửa đi, chúng ta lại đi tìm củi, chờ lát nữa để chính ông Táo nhóm lửa đi.”

Hồng Hài Nhi há miệng thở dốc, phun ra một chiếc quạt, tùy tay quạt một phát, đống lửa mới rồi còn thiêu đốt hừng hực lập tức dập tắt. Hồng Hài Nhi lại thuận tay thu nhỏ chiếc quạt bỏ lại vào trong miệng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của Lý Tiểu Tiểu.

Lý Tiểu Tiểu che kín ngực, run rẩy nói: “Hồng Hài Nhi à, chị thương lượng cái nha, lần tới, lúc em làm chuyện không của người ý có thể lên tiếng kêu trước không, không thì chị sợ trái tim mình không chịu nổi á.”

****

Một chút lửa của Ngưu Hồng Hải đã đốt trụi luôn cả củi lẫn giá nướng, ba nam sinh hai lớn một nhỏ lại đi nhặt củi, cũng không biết ba người này thả cái đại chiêu gì ở chỗ không ai nhìn thấy kia, chưa đầy 5 phút mỗi người đã liền cõng một bó củi thô to trở lại.

Lý Tiểu Tiểu nhìn thấy một màn như thế thì vô cùng may mắn rằng mình không chỉa camera về phía bọn họ, không thì cái bug lớn thế kia thiệt đúng là giấu cũng giấu không được á.

Bên kia, Ngụy Giai Ý sớm đã rửa nấm xong xuôi rồi, tiến lại gần ba cụ ông nhìn bọn họ câu cá. Ông Thổ nói muốn ăn cá sông chiên, cá ông câu lên được đều là cá tai tượng dài hơn một bàn tay, thịt tươi xương ít, thích hợp để chiên ăn nhất; ông Táo cũng câu cá rất thuận lợi, một con lại tiếp một con, cá câu lên nướng ăn, hầm ăn hay nấu canh đều được.

Nhưng chỉ có Trần Đại Hà, miệng đã nói dông dài đến khô rồi, cành cây trong tay lại động một cái cũng chưa, ngay vào lúc Trần Đại Hà buồn bực muốn buông tha ấy, cành cây trong tay bỗng nhiên chìm xuống, giống như là bị con gì cắn ấy.

Trần Đại Hà hưng phấn nhảy dựng lên, học bộ dáng ông Táo, dùng sức giật cành cây lên trên, liền thấy một con cá mè trắng cỡ năm sáu cân cắn nhánh cây ra khỏi mặt nước, trực tiếp bị quẳng lên bờ mới thả lỏng miệng cá ra.

Nhìn cá mè trắng tung tăng nhảy nhót, Trần Đại Hà quả thực là thần thanh khí sảng, trong lòng đầy ắp cảm giác thành tựu, vui sướng đến phảng phất như lấy được ảnh đế lúc trước vậy.

Cá câu lên cũng đủ ăn rồi, ông Thổ đưa tay kéo lồng tôm trở về, bên trong đầy ắp tôm sông nhảy nhót tung tăng, nhỏ thì dài cỡ hai ba cm, chiên ăn là thơm nhất, lớn cỡ nửa bàn tay thì nướng ăn có tư vị diệu nhất.

Ông Táo chất cá lại cùng nhau, đứng dậy đi lấy ba lô của ông tìm dao phay dùng vạn lần của ông. Đương lúc nhìn thấy Thân Văn Duệ với Phạm Vô Cữu mới dựng giá nướng xong thì ông Táo thuận miệng hỏi một câu: “Sao lại mới làm xong vậy hở?”

Thân Văn Duệ với Phạm Vô Cữu lòng có linh tê né sang một bên, để lộ ra một đống tro thật to: “Giá nướng chuẩn bị mới nãy với củi đốt bị Hồng Hài Nhi đốt trụi rồi.”

Ông Táo lộ ra biểu cảm hiểu rõ, Hồng Hài Nhi cười hì hì nhìn ông Táo: “Lửa của con không được, vẫn là lửa của ông Táo mạnh, ông giúp bọn con châm lửa đi.”

Lửa đúng thật là phải để thật to một lát mới tiện để nướng cá nấu cơm, ông Táo chải vuốt chòm râu, quay đầu cười tủm tỉm mà nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu à, ông giúp mấy đứa nó châm lửa, con đi lấy dao phay giúp ông đi.”

Lý Tiểu Tiểu hiểu rõ trong lòng về cái tâm tư nhỏ kia của ông Táo, thống khoái đáp ứng một tiếng rồi xoay người đi mất. Ông Táo ngó ngó bóng dáng của Tiểu Tiểu rồi lại quay đầu dòm dòm Trần Đại Hà, thấy hai người bọn họ đều không nhìn về phía bên này, liền cấp tốc mà dùng mũi chân đá đống củi, đống củi để dưới giá nướng lập tức tự cháy lên, thế lửa không lớn không nhỏ, hồi nữa làm cá xong vừa lúc lại đây nướng.

Ông Táo thật vừa lòng mà cười, quay đầu muốn nhìn xem Lý Tiểu Tiểu có tìm được dao phay của mình không, không ngờ tới Lý Tiểu Tiểu đang quay đầu nhìn về bên này, cô sớm đã thu động tác của ông Táo vào đáy mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, nhìn nụ cười đắc ý của Lý Tiểu Tiểu, vẻ mặt ông Táo bất đắc dĩ.

Tiểu nha đầu này, thiệt là càng ngày càng tinh.

Nhìn thấy một màn như thế, Thân Văn Duệ vui sướng gửi tin nhắn trong nhóm dự đoán ngã ngựa: “Thêm nữa thêm nữa: du lịch mùa thu của công ty, Hồng Hài Nhi với ông Táo song song ngã ngựa.”

Ngụy Giai Ý đang ngồi bên bờ sông xem wechat khiếp sợ gửi đi một chuỗi dấu chấm than: “!!!”

Ngụy Giai Ý: “Tôi rửa nấm chút xíu thôi, mấy người đã ngã ngựa? Rốt cuộc đã xảy ra vụ gì? Tốc độ này cũng quá nhanh đi.”

Hồng Hài Nhi gửi đi cái biểu cảm u oán: “Đều là châm lửa chọc họa, ai biết được cô chủ nhỏ sẽ bỗng nhiên quay đầu chứ.”

Hồ Linh Lung đang ngồi hóng quạt gió trong lúc quay phim gián đoạn ở phim trường thấy wechat thì cười vui vẻ: “Nói vậy là Nam tử thiên đoàn của công ty đến giờ đã toàn quân bị diệt. Ngụy Giai Ý, cô phải cẩn thận nhé, tôi với Huyền tỷ không ở nhà, trong công ty chỉ còn dư lại mình cô chưa ngã ngựa thôi đó.”

Ngụy Giai Ý ra dấu tay yên tâm: “Chỉ cần bản cung không nháo quỷ, cô chủ nhỏ chắc chắn không phát hiện được.”

****

Du lịch mùa thu kết thúc, học sinh của Trần Đại Hà lại thêm mấy người, vì thế ông Thổ đặc biệt dọn ra một gian phòng học biểu diễn, để tiện cho Trần Đại Hà giảng dạy cho chúng nghệ sĩ.

Lục tục cũng có vài lời mời thử vai, có điều Lý Tiểu Tiểu thấy vẫn là vai phụ không có nhiều cơ hội lên sàn lắm, nhận nhân vật như thế thì còn không bằng để bọn họ ở nhà học biểu diễn với Trần Đại Hà cho tốt đâu.

Lý Tiểu Tiểu ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, quyết định lại mang theo mỹ thực ông Táo làm đi thăm Huyền Phinh với Hồ Linh Lung một chút, để các cô ấy cảm thụ ấm áp của công ty một chút.

Lúc này 《 Cuộc chiến thượng cổ 》 đã đổi địa điểm quay chụp, Lý Tiểu Tiểu xuống máy bay rồi ngồi tàu điện cao tốc, hao phí đủ một ngày, rốt cuộc đã tới chỗ quay chụp.

Lúc Lý Tiểu Tiểu đến đoàn phim thì vừa lúc nhìn thấy Huyền Phinh đang chỉ đạo “Xi Vưu” với “Hoàng Đế” một đoạn cảnh đánh nhau, không thể không nói, Huyền Phinh vô cùng để bụng bộ phim này, chẳng những phải diễn nhân vật quan trọng, còn sinh sôi là cướp chức chỉ đạo võ thuật tới tay. Ở trong đoàn phim, cô tay cầm tay mà dạy, còn kéo Hồ Linh Lung biểu diễn một lần lại một lần, cứng rắn đem một đại mỹ nữ thiên kiều bá mị như Hồ Linh Lung kia đánh đến tâm thần lao lực quá độ, nhìn thấy Lý Tiểu Tiểu thì thiếu chút nữa khóc lên.

Ngay cả Hồ Linh Lung không biết là tiên hay là yêu đây cũng không chịu nổi yêu cầu nghiêm khắc của Huyền Phinh, càng đừng nói đến mấy diễn viên phàm nhân đó. Bọn họ một lần lại một lần học động tác đánh võ với Huyền Phinh, một động tác không thích hợp đều phải làm lại lần nữa. Mà ở chỗ Huyền Phinh đây cũng chẳng cân nhắc đến vụ hiệu ứng đặc biệt kia, cô yêu cầu diễn viên đánh ra cảm giác mang hiệu ứng đặc biệt.

Quay đến giờ đã hơn 2 tháng, tiến độ quay phim thong thả mười phần, nhưng mấy diễn viên quan trọng như “Xi Vưu”, “Viêm Đế”, “Hoàng Đế” kia đã bị Huyền Phinh cứng rắn tôi luyện ra một thân cơ bắp rồi, lấy thân thủ hiện tại của bọn họ, một chọi đổ bốn năm gã tuyệt đối không thành vấn đề.

Huyền Phinh đã tốt còn muốn tốt hơn rất là hợp lòng đạo diễn Lưu Hạo, ông ta vẫn luôn nghẹn một cỗ sức lực, muốn quay ra một bộ điện ảnh huyền huyễn phương đông làm cho thế nhân kinh ngạc cảm thán.

Đề tài của bộ điện ảnh này là phim huyền huyễn thượng cổ, vẫn luôn không được người xem trọng. Vì quay bộ phim này, Lưu Hạo hao hết tâm tư kéo đầu tư, chính mình bán nhà bán xe đều đổ tiền vào trong hết, nhưng dù là thế, tới lúc gần khởi động máy, ông ta cũng chỉ được đầu tư 100 triệu.

Một trăm triệu đối với dân chúng bình thường mà nói là rất nhiều tiền, nhưng đối với một bộ điện ảnh mà nói thì lại rất ư là ít, có vài siêu sao diễn một bộ điện ảnh thôi, catse cũng đã có thể lấy được con số này.

Mà một trăm triệu này cũng chỉ là phí dụng quay chụp, giờ Lưu Hạo vẫn đang nghĩ hết cách kéo đầu tư như cũ, bằng không thì quay xong rồi cũng không có tiền làm hậu kỳ.

Không có tiền, Lưu Hạo không dám mời siêu sao, chỉ có thể một lần lại một lần đào móc diễn viên hợp tâm ý mình trong mấy người mới với diễn viên không nổi tiếng; vì quay ra trận quyết đấu thượng cổ trong lòng, ông ta không tiếc trở mặt với bạn tốt là người đảm nhiệm chỉ đạo võ thuật, mất đi tình bạn, còn mất đi tiền đầu tư 10 triệu. Dưới tình huống như thế, Huyền Phinh không nói chuyện tiền bạc đã liền gánh chức chỉ đạo võ thuật lên, chẳng những thiết kế ra động tác đánh võ phù hợp với ảo tưởng trong lòng ông ta, còn một lần tiếp một lần không sợ khổ không sợ mệt mà dẫn dắt diễn viên mài giũa, Lưu Hạo cảm thấy mình phải xuất lực nâng Huyền Phinh thì mới không làm thất vọng sự trả giá của cô.

Sau khi diễn viên diễn “Hoàng Đế” lại lần nữa không làm động tác đúng chỗ được bị kêu ngừng thì có chút thiếu kiên nhẫn nổi tính lên: “Tôi cảm thấy động tác tôi đánh vừa nãy kia đã tốt lắm rồi.”

Huyền Phinh nhìn anh ta một cái, quay đầu gọi một tiếng: “Hồ Linh Lung.”

Hồ Linh Lung đang nói chuyện phiếm với Lý Tiểu Tiểu chợt giật cả mình, tiếp đó lại lộ ra biểu cảm muốn khóc mà lết đến cạnh Huyền Phinh.

“Đừng lãng phí thời gian!” Huyền Phinh đoạt lấy vũ khí trong tay “Hoàng Đế” ném cho Hồ Linh Lung, quay đầu lại hét lên với “Xi Vưu”, “Hoàng Đế”: “Bọn tôi biểu diễn lại một lần, các anh mở to hai mắt mà nhìn cho rõ. Không nhớ được thì liền quay lại rồi tự mình luyện thêm mấy lần.”

Hai người nghe thế thì chạy nhanh đến cái bàn phía sau lấy di động lại đây, ở camera nhắm ngay phía Huyền Phinh với Hồ Linh Lung. Vì để diễn viên nhìn cho càng rõ, Huyền Phinh cố ý thả chậm động tác, vừa đánh vừa giảng giải, tranh thủ để diễn viên nhìn được có thể rõ ràng hơn một ít.

Cảnh đánh nhau 5 phút, Huyền Phinh với Hồ Linh Lung sinh sôi là đánh tới nửa giờ mới kết thúc.

Huyền Phinh trực tiếp quăng binh khí trong tay lên giá để binh khí, mặt không đỏ, tim không đập mạnh nhìn về phía mấy người diễn viên: “Nhìn hiểu chưa?”

“Xi Vưu” nuốt nuốt nước miếng, khiếp đảm gật gật đầu: “Xem hiểu rồi, giờ bọn tôi luyện ngay đây.”

Hồ Linh Lung khóc sướt mướt trả binh khí trong tay lại cho “Hoàng Đế”, ai oán nhìn anh ta một cái: “Có thể cố gắng chút không, lần tiếp theo một lần liền qua, tôi thiệt sự là không muốn bị đánh nữa.”

Đối với vấn đề này, “Hoàng Đế” thiếu chút nữa cùng nhau ôm đầu khóc rống với Hồ Linh Lung: “Thần thiếp cũng không muốn đâu, nhưng mà thần thiếp không làm được á!”

Nhìn đôi mắt nhỏ tuyệt vọng của “Hoàng Đế”, Hồ Linh Lung bật cười, cảm thấy tâm tình thoải mái rất nhiều.

Mấy người diễn viên luyện nửa ngày ở bên cạnh, rốt cuộc làm cho Huyền Phinh miễn cưỡng gật đầu, đang lúc chuẩn bị thử quay, phó đạo diễn vội vã chạy tới, đưa một chiếc di động cho Lưu Hạo: “Là bên đầu tư Phi Đằng Ảnh Nghiệp gọi tới.”

Phi Đằng Ảnh Nghiệp là bên đầu tư lớn nhất của đoàn phim này, đầu tư 80 triệu vào trong, có thể nói là hiện tại cả đoàn phim đều dựa vào món tiền này của Phi Đằng Ảnh Nghiệp chống đỡ. Hiện tại kịch bản mới vừa quay được một phần ba, mà giờ phút này bên đầu tư gọi tới không khỏi làm cho người ta có một loại cảm giác không tốt.

Quả nhiên, sau khi Lưu Hạo nhận điện thoại xong thì đứng phắt dậy, tiếp đó trên mặt lộ ra biểu cảm không dám tin: “Cái gì? Phi Đằng Ảnh Nghiệp muốn rút đầu tư?”

Nháy mắt, tất cả tiếng ồn ào chung quanh đều biến mất, trong đoàn phim yên tĩnh một mảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play