Tuy Lý Hiểu Nhã kể chuyện gặp quỷ đến rất phấn khích, nhưng mà người của đoàn phim ai cũng không lấy làm thật, hi hi ha ha liền cười đùa cho qua. Chờ đến lúc tối còn có mấy người trẻ tuổi lớn gan cố ý đến trong WC đợi nửa giờ, còn đặc biệt không sợ chết mà cầm đèn pin dạo cả thôn một lần, cũng chả thấy được cái bóng quỷ nào, ngày hôm sau còn lấy chuyện này làm đề tài câu chuyện mà nói nói cười cười.

Mấy người Lý Hiểu Nhã cũng không để ý mấy người này, thừa lúc quay phim gián đoạn, ba người Lý Tiểu Tiểu với Lý Hiểu Nhã, Vương Á Lâm còn tìm được chuồng bò mà lệ quỷ váy đỏ từng ở, tìm được một cuốn nhật ký màu giấy biến vàng rồi cũng giòn mất cùng vài món quần áo cũ nát dưới một đống cỏ.

Trong nhật ký ghi lại cuộc sống gian nan của người một nhà gian khó nhưng lại chưa từng buông tay, nhất là sau khi cặp song sinh được sinh ra, trên mỗi một trang đều có hy vọng.

Lý Tiểu Tiểu thở dài, gom hết đồ trong chuồng bò lại cùng nhau, châm giấy vàng xin được từ chỗ Phạm Vô Cữu tới, thiêu cùng với mấy thứ này luôn.

Lý Hiểu Nhã vừa hóa vàng mã còn vừa tò mò hỏi: “Phạm Vô Cữu cũng thật là đặc biệt, đi ra quay phim còn mang theo tiền giấy.”

Lý Tiểu Tiểu đã quen với việc giải vây cho Phạm Vô Cữu, nghiêm trang nói: “Có đôi khi đuổi quỷ cũng cần giấy vàng, cô thấy đại sư nào làm pháp sự không cần giấy vàng hả.”

“Điều này cũng đúng, có điều các cô có thấy tên của Phạm Vô Cữu có chút kỳ quái hay không?” Vương Á Lâm thần thần bí bí nói với hai cô: “Tôi đã tra được trên mạng, biết Hắc Bạch Vô Thường chứ? Hắc Vô Thường chính là tên Phạm Vô Cữu, giống với của Phạm Vô Cữu chúng ta như đúc, một chữ không sai.”

“Thật vậy hả?” Lý Hiểu Nhã kinh hô: “Phạm Vô Cữu có thể mở ra quỷ môn, quỷ sai đi từ trong đó ra còn gọi ảnh là đại nhân, mấy cô nói Phạm Vô Cữu sẽ không phải chính là Hắc Vô Thường chứ?”

“Sao các cô não động lớn như vậy chứ?” Lý Tiểu Tiểu câm nín nhìn các cô ấy: “Phạm Vô Cữu, Hắc Vô Thường, quỷ sai của Âm Phủ không làm mà chạy tới dương gian đóng phim truyền hình làm minh tinh. Mấy cô thì vui đó, nhưng cũng phải hỏi chút coi Diêm Vương gia có vui hay không hỉ? Hơn nữa, mỗi ngày các cô hóa trang cho ảnh mỗi ngày, không sờ được độ ấm trên mặt ảnh à?”

Hai chuyên gia trang điểm liếc mắt nhìn nhau một cái, đều ngốc nghếch cười: “Đúng nha, da đúng thật là ấm áp, hơn nữa làn da ảnh siêu cấp tốt luôn, còn tốt hơn so với làn da của rất nhiều nữ diễn viên, đặc biệt bóng loáng tinh tế.”

Lý Tiểu Tiểu sờ sờ mặt mình, còn tốt là cũng rất bóng loáng, không bị so xuống.

Lý Hiểu Nhã ném mấy tờ giấy vàng vào đống lửa, còn đang rối rắm vấn đề tên họ: “Sao người nhà Phạm Vô Cữu có thể đặt cái tên như vậy cho ảnh nha?”

“Cái này có gì kỳ quái?” Lý Tiểu Tiểu dùng gậy gẩy gẩy tro giấy, mở to mắt nói dối: “Tổ truyền nhà Phạm Vô Cữu là môn thủ nghệ bắt quỷ này, đặt tên của quỷ sai cho Phạm Vô Cữu là muốn để cho ảnh trấn được quỷ, đây là ngụ ý tốt đẹp.”

“À, thì ra là vậy!” Lý Hiểu Nhã với Vương Á Lâm đồng thời gật đầu, kính nể nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Cô biết cũng thật nhiều.”

“Đúng vậy!” Lý Tiểu Tiểu đắc ý cười cười, từ sau khi đến công ty giải trí Tiên Phàm, cái cô học nhanh nhất chính là lừa đảo!

***

Câu chuyện đơn nguyên về thôn hoang quay chụp tổng cộng hai ngày rưỡi mới quay xong, người của đoàn phim ngồi xe bus rời khỏi thôn, thôn hoang lại khôi phục yên tĩnh như dĩ vãng, chỉ là về sau nếu lại có người đến sẽ không biết chuyện đã từng phát sinh trong thôn hoang nữa, cũng sẽ không gặp quỷ nữa.

Xe bus trực tiếp lái về chỗ quay chụp kế tiếp, bệnh viện bỏ hoang, đạo diễn Chu Hạc Minh vừa xem kịch bản vừa thở dài, quay đầu nhìn biên kịch Trương Thiên Hải bên cạnh, trên mặt lộ ra biểu tình một lời khó nói hết: “Ông nói ông là nghĩ sao vậy? Sẽ không thể có một câu chuyện với bối cảnh toàn bộ là bình thường hết sao? Chỗ dễ nháo quỷ đều sắp bị ông lựa hết rồi!”

Vẻ mặt Trương Thiên Hải vô tội mà nhìn Chu Hạc Minh: “Đạo diễn, quý thứ nhất của chúng ta khán giả đánh giá là cốt truyện hay, tình tiết tốt, có câu chuyện đặc biệt muốn khóc, có câu chuyện thì lại đặc biệt buồn cười, duy nhất không đủ chính là không đủ khủng bố, lần này nền tảng bảo chúng ta nâng cao lũy thừa khủng bố một ít trên cơ sở bảo trì tiêu chuẩn của quý thứ nhất, không phải còn vì thế mà thêm đầu tư sao! Hơn nữa khó được bây giờ thả lỏng phim đề tài khủng bố, ta còn không cho toàn bộ kinh điển ra cho đã à. Hơn nữa, mấy chỗ tôi viết đều là chỗ nháo quỷ thiết yếu, không viết thì tiếc, câu chuyện chẳng những tình tiết tốt, cũng phải khủng bố chút mới hay.”

Chu Hạc Minh nhìn Trương Thiên Hải, lộ ra tươi cười bí hiểm: “Câu chuyện khủng bố một chút mới hay?”

Trương Thiên Hải nhìn tươi cười của Chu Hạc Minh mà cảm thấy trong lòng sợ hãi, vừa chà chà cánh tay vừa tỏ ý gật gật đầu: “Quả thật khủng bố chút mới hay nha!”

“Rồi, quay đầu lại cho ông kiến thức một chút cái gì gọi là khủng bố chân chính.” Chu Hạc Minh ha hả cười lạnh một tiếng, trong lòng cân nhắc chờ lúc quay quý thứ 3 lúc lại gặp quỷ phải gọi Trương Thiên Hải đi tới trải nghiệm chút, xem về sau ổng có còn đặt bối cảnh chuyện xưa vào mấy chỗ quỷ quái như này không!

Xe bus của đoàn phim chạy đến bệnh viện, mọi người xuống xe xem xét tình huống chung quanh, không hẹn mà cùng kêu thảm thiết một tiếng: “Đạo diễn, chúng ta mới vừa ở thôn hoang xong, sẽ không để bọn tôi ở bệnh viện hoang phế nữa chứ.”

Trước kia Chu Hạc Minh thật đúng là dự tính như vậy, cũng không phải vì tiết kiệm tiền, chủ yếu là chung quanh cái bệnh viện này là hương trấn, không có khách sạn thích hợp. Nếu mà về trong thành mà ở, thì khách sạn gần nhất cũng cách 40km. Nếu mà ở bên kia, mỗi ngày chỉ riêng ở trên đường thôi đã lãng phí hơn 3 tiếng.

Có điều xét thấy hai chuyên gia trang điểm của đoàn phim vừa mới gặp quỷ, Chu Hạc Minh quyết định vẫn là ở khách sạn đi, cùng lắm thì quay nhiều thêm một ngày ở trong này, miễn cho lưu lại gì mà bóng ma tâm lý cho hai tiểu cô nương.

Lúc này lại không phải mùa du lịch thịnh vượng, cái khách sạn kia tuy lớn, nhưng mà không xem như quá cao cấp, phòng trống còn rất nhiều, cũng đủ cho người của đoàn phim ở lại. Các diễn viên trước hết ở khách sạn nghỉ ngơi nửa ngày, đạo diễn với nhân viên công tác thì lại đến bệnh viện bố trí cảnh, dắt dây. Cũng may cái bệnh viện này vừa hoang phế không bao lâu, lúc đoàn phim thuê được cũng khai thông trước rồi, điện nước đều an bài hết, ít nhất là dùng nước dùng điện không có vấn đề.

Bệnh viện đã chuẩn bị thỏa đáng, lầu 1 mời công ty vệ sinh thu thập sáng sủa sạch sẽ, thay bóng đèn thành bóng đèn vàng tối, lắp đặt gia cụ giàu cảm giác năm tháng, các tầng khác thì vẫn giữ lại bộ dáng tro bụi trải rộng, bừa bãi khắp nơi.

Câu chuyện đơn nguyên này kể rằng nam nữ chính đuổi theo một con lệ quỷ đến trong cái bệnh viện bỏ đi này, nào nghĩ tới bị lệ quỷ kéo vào 20 năm trước, thấy được thảm kịch phát sinh trong bệnh viện vào 20 năm trước đó.

Diễn viên chính trừ bỏ Lý Tiểu Tiểu với Phạm Vô Cữu ra, còn có Trần Điềm Điềm diễn lệ quỷ, mặt khác còn ba vai phụ, còn lại đều là tìm diễn viên quần chúng.

Hôm quay chụp đầu tiên thì thật lại rất thuận lợi, đám diễn viên quần chúng phối hợp cũng không tệ, đoàn phim mãi quay tới hơn 10 giờ đêm mới kết thúc công việc. Đoàn phim nhiều người, nhất là bộ đơn nguyên này cần lượng lớn diễn viên quần chúng, vì để tiện cho quay chụp, đoàn phim cũng đều thống nhất an bài chỗ dừng chân với xe bus lớn.

Người có thể rời đi, nhưng mà trong bệnh viện cũng phải lưu lại người, dù sao rất nhiều thiết bị không tiện vận tới vận lui, lưu người ở trong này, dù sao thì tất cả lầu 1 đều quét dọn sạch sẽ rồi, máy nước nóng của phòng tắm còn xài được, đệm chăn túi ngủ thì đoàn phim đều có sẵn, dừng chân lại hoàn toàn không thành vấn đề.

Chu Hạc Minh vừa an bài người kiểm tra thiết bị vừa hỏi ai nguyện ý ngủ trong bệnh viện để trực ban.

Biên kịch Trương Thiên Hải vừa nghe thì lập tức báo danh: “Tôi lưu lại đi, hai bữa nay ở thôn hoang ngủ không ngon, ở đây có thể ngủ nhiều thêm 3 tiếng, lưu lại cái nồi cho tôi, sáng mai nấu chút mì ăn liền ăn là được.”

Chu Hạc Minh nghĩ nghĩ nói: “Vậy tôi cũng lưu lại đi, tắm cái nước nóng ở đây còn có thể ngủ sớm chút.”

Trưởng quay phim Thành Ninh cũng thuận miệng nói: “Tôi ở với mấy người đi, máy quay vẫn là chính tôi trông mới yên tâm.”

Thiết bị thì buổi tối khóa trong phòng bệnh có lưới chống trộm, giữ người lại chẳng qua là dự bị tình huống đột phát, cũng không cần quá nhiều, hai ba người là đủ rồi. Chu Hạc Minh an bài phó đạo diễn dẫn những người khác ngồi xe về khách sạn, Lý Tiểu Tiểu nhìn ấn đường của Chu Hạc Minh thật sự là phát sầu, giật giật góc áo của Phạm Vô Cữu, hạ giọng hỏi: “Tôi thấy vận đen này của đạo diễn như là phải gặp quỷ á, lúc anh đóng phim có lưu ý tới trong bệnh viện này có quỷ hay không vậy?”

Phạm Vô Cữu nhẹ nhàng mà lắc đầu: “Cho tới giờ thì bệnh viện vẫn là rất sạch sẽ, nhưng đến lúc âm dương luân phiên vào giữa khuya, khó tránh khỏi sẽ có cái gì đó chạy ra, vì bảo hiểm, tối nay tôi bồi bọn họ qua đêm ở bệnh viện đi.”

“Vậy tôi cũng lưu lại!” Lý Tiểu Tiểu thấy những người khác không chú ý tới mình, liền vụng trộm mà nháy mắt mấy cái với Phạm Vô Cữu: “Vừa nãy ông Táo vụng trộm tới đây một chuyến, tặng một túi món kho cho tôi, hồi nữa chờ bọn họ ngủ rồi, hai ta mở tiểu táo.”

Phạm Vô Cữu nhìn khuôn mặt rõ ràng là mượt mà hơn năm trước không ít của Lý Tiểu Tiểu, khóe môi hơi hơi nhếch lên: “Cô chủ nhỏ, tôi cảm thấy cô có vẻ ăn béo rồi!”

Đôi mắt Lý Tiểu Tiểu lập tức trợn tròn, không thể hiểu nổi mà nhìn Phạm Vô Cữu: “Độc miệng như vậy, anh là làm sao mà theo đuổi được Mạnh Bà?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play