Ngại quá, cô ấy có bạn trai rồi.Sinh nhật Trương Mạn là trung tuần tháng năm đương độ ngập tràn hơi thở mùa xuân.

Tháng năm là mùa đẹp nhất trong bốn mùa ở thành phố N.

Lúc này mặc kệ là gió biển hay nắng thì sự khắc nghiệt của mùa đông hay mùa hè đều bị giảm bớt, vẫn giữ được nét dịu dàng của mùa xuân.
Sinh nhật của cô trúng thứ bảy, cậu thiếu niên không muốn để cô hẹn hò với anh trong bệnh viện nên đặc biệt đổi buổi điều trị tâm lí của tuần này sang sáng thứ sáu.
Sau khi từ bệnh viện trở về anh vẫn giống thường ngày, không quá thích nói chuyện nhưng tâm trạng dường như tốt hơn mọi lần điều trị tâm lí trước đó.
Anh ngồi trong phòng học, tại lớp 10A1 bọn họ vẫn là bạn cùng bàn như cũ.
Cậu thiếu niên nằm bò ra bàn, cánh tay trái co lại lót dưới trán, tay phải lặng lẽ cầm tay cô ở dưới bàn.
Lòng bàn tay anh man mát, trong lúc vô thức vết chai mỏng trên ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mịn màng của cô, thỉnh thoảng lại gãi gãi lòng bàn tay cô, gãi đến lòng Trương Mạn ngứa ngáy.
Trước giờ nghỉ trưa, trong lớp đều là bạn học vừa ăn cơm xong quay về, chủ nhiệm lớp Lưu Chí Quân đứng trên bục giảng phát bài thi tháng của mấy ngày trước.
Trương Mạn vành tai đỏ lên, nửa người trên ngồi thẳng tắp, giả vờ nghiêm túc viết, tay áo đồng phục rộng rãi che đôi bàn tay đang nắm dưới bàn của hai người họ.
Kiểu tiếp xúc bí mật này khiến cho cô có loại cảm giác tim đập nhanh mà không giải thích được.
Đúng lúc Từ Hạo Tư đi trả bài thi.
Năm mươi, sáu mươi bài thi không được xếp theo thứ tự, một mình cậu ta không biết phải phát tới khi nào.
Cậu ta liếc Kim Minh, ông anh này vừa quay về lớp liền ngủ phè cánh nhạn.
Thế là cậu ta nhìn qua Trương Mạn đang ngồi thẳng lưng viết liên tục, ánh mắt sáng lên: “Trương Mạn, cậu giúp tôi phát bài cho mọi người với nhé.”
Trương Mạn gật gật đầu, tay trái dùng sức muốn ung dung rút tay về nhưng bị cậu thiếu niên giữ chặt không buông.
Từ Hạo Tư thấy cô vẫn chưa đứng dậy, rất không biết quan sát chen vào giữa một số bạn học tới lui trên lối đi rồi đặt phân nửa bài thi lên bàn Trương Mạn.

“Cậu giúp tôi phát một nửa nhé.”
Nhưng một giây sau liền đối diện với một đôi mắt.

Cậu thiếu niên đứng dậy, lạnh lùng liếc cậu ta, giọng khàn khàn: “Muốn tôi phát giúp cậu sao?”
“…”
Từ Hạo Tư đứng thẳng lại, nhích người tới gần nhìn thử thì thấy hai người họ đang nắm tay nhau dưới bàn học, thế là cậu ta túm lấy xấp bài thi bật ra như bị điện giật: “Ha ha ha, không cần nữa.”
Mẹ ơi, vậy cũng được luôn? Cậu ta quay lại liếc giáo viên chủ nhiệm đang tổ chức phát bài thi các môn khác trên bục giảng.
Quả nhiên cho dù chủ nhiệm lớp đang ở đây cũng không ngăn được trùm cuối nói chuyện yêu đương.
Từ Hạo Tư nói xong, hung dữ đè đầu Kim Minh đang ngủ, cầm nửa xấp bài thi đập lên mặt cậu ta.
“Không sao, cậu ấy nói cậu ấy phát giúp tôi rồi.”
Kim Minh: “…”
Vừa rồi hình như tôi không nói mớ phải không?
Trương Mạn xấu hổ không thôi, đỏ mặt muốn rút tay về nhưng cậu thiếu niên khăng khăng không cho.
“Mạn Mạn…”
Anh quay sang, giọng nói khàn hơn trước rất nhiều, hai mắt đen lánh bình tĩnh nhìn cô, hoàn toàn không che giấu yếu ớt và mệt mỏi trong đáy mắt.
Trái tim Trương Mạn bỗng mềm nhũn, thế là cô thôi giãy dụa, để mặc anh nắm.
Chủ nhiệm lớp vẫn đang đứng trên bục giảng nên cô không dám xoay qua nhìn anh, đành vừa viết vừa dịu dàng hỏi: “Anh có mệt không ạ? Có muốn uống nước không, em đi lấy nước cho anh nhé.”
Vừa nói lòng bàn tay cô vừa di chuyển, luồn ngón tay vào giữa các khe hở trong lòng bàn tay anh, mười ngón tay đan chặt với nhau.
Anh gần đây quả thật mệt hơn trước rất nhiều, vừa phải giảng bài, vừa phải phụ trách giải đáp thắc mắc cho cái đám tinh lực dồi dào của lớp cạnh tranh Vật lí kia.
Trước kia một mình luôn im lặng, bây giờ mỗi ngày đều phải nói, có lẽ số lần nói còn nhiều hơn một tuần trước gộp lại.

Cứ một ngày rồi hai ngày trôi qua cổ họng liền khàn đặc.
Trương Mạn mếu máo, thương không sao xiết, quỷ mới biết ba tên ngốc lớp cạnh tranh Vật lí có bao nhiêu thắc mắc, quả thực chính là mười vạn câu hỏi vì sao, có khi Trương Mạn không nhìn nổi nữa, thỉnh thoảng vấn đề bọn họ hỏi nếu cô biết cô liền chỉ giúp họ.
“Không mệt, cũng mệt…”
Câu trả lời của cậu thiếu niên hơi khó hiểu.
Một mình anh đi điều trị tâm lí, chuẩn bị bài giảng, đi học, thật ra cũng không cảm thấy quá mệt, cũng không có vẻ gì là chán nản.

Nhưng vừa trông thấy cô, dường như ý chí và sức đề kháng đều tụt xuống, lớp vỏ cứng cáp bị lột ra, chỉ muốn phơi bày hết thảy sự mềm yếu trước mặt cô.
Anh muốn để cô nắm tay anh, ôm anh, hôn anh.

Thứ sáu là ngày nghỉ lớn(*), tiết cuối cùng của mấy lớp Tự nhiên đều là môn Xã hội, cho nên mọi người của lớp cạnh tranh Vật lí đến phòng học nhỏ giải đề như thường lệ.
(*) Tức hết thứ sáu là đến thứ bảy, chủ nhật – ngày nghỉ cuối tuần.
Bởi vì hai tiết học tuần này của Lý Duy mà mọi người đã nắm rõ phần kiến thức của Momen động lượng, gần đây học tập tiến bộ rất nhanh.
Luyện thi chính là như vậy, tràn đầy nhiệt huyết ở đó, cộng với chút cảm giác bắt đầu thành công nên giải đề vô cùng hăng hái, ngay cả ba tên ngốc bình thường hay ham chơi cũng chăm chỉ học tập.
Song hôm nay chắc chắn có chuyện lớn xảy ra.
Khoảng năm phút trước khi tan học, Tào Chí Học huých huých Đặng Niên, Đặng Niên lập tức hiểu ý, lấy nắp bút chọt chọt Trần Tuấn đang ngồi phía trước.
“Kẻ ngu si học Trần, sắp tan học đến nơi rồi, có thể bắt đầu rồi đó.”
Trần Tuấn đang lần lữa, rõ ràng chưa xảy ra chuyện gì cả nhưng cậu ta đã tưởng tượng ra vô số kết quả trong đầu.
Liệu Trương nữ thần có lạnh lùng từ chối cậu ta không? Đồng thời ra sức mỉa mai cậu ta?
Không… không thể nào, hôm qua lúc cậu ta tìm trùm cuối hỏi bài, Trương nữ thần vô cùng dịu dàng cầm lấy sách của cậu ta, đích thân chỉ cậu ta nữa mà.
Sau đó gặp phải một đề khó, còn kiên nhẫn ngồi vào chỗ, thảo luận với cậu ta nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cả hai đã cùng nhau giải quyết xong.
Chắc chắn là thích cậu ta rồi!!!
Trần Tuấn nội tâm càng thêm kiên định, thậm chí tỏa ra một quầng bong bóng hồng phớt, hít sâu một hơi, đứng dậy, từ trong balo lấy ra hai tấm vé xem phim, đi qua chỗ Trương Mạn đang ngồi.
Cậu ta nín thở đưa hai tấm vé xem phim tới trước mặt cô: “Trương Mạn, tớ… tớ thích cậu, ngày mai là sinh nhật cậu, chúng ta cùng… cùng nhau đi xem phim nhé?”
Tào Chí Học và Đặng Niên hai mắt sáng lên che miệng lại.
Mà mặt mày của các bạn học khác ngồi xung quanh hoặc đọc sách, hoặc giải đề đều ngập tràn lo lắng, đồng loạt ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn Trần Tuấn, rồi lại nhìn sang Trương Mạn, cuối cùng mọi người đều nhìn về phía Lý Duy.
Phòng học nhỏ biến thành chiến trường bi thảm…

Trương Mạn cũng đang giải đề, nghe vậy cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai tấm vé xem phim trên tay cậu ta.
Ơ… nội tâm cô thực sự có chút bất lực.
Chuyện này… thật ra bình thường cô đều ngầm từ chối cậu ta nhiều lần rồi, huống chi cô có thể nhìn ra Trần Tuấn không thật sự thích cô, tính cách cậu ta thích náo nhiệt và không coi trọng bất cứ chuyện gì, chính là cảm giác thú vị, mới mẻ nhất thời của thuở niên thiếu mà thôi.
Đang yên ổn, sao đột nhiên tỏ tình chứ? Lại còn tỏ tình ở trước mặt mọi người? Chắc chắn là bị kẻ ngu si nào đó xúi rồi.
Trương Mạn hơi lúng túng…
Phải từ chối như thế nào mới thích hợp đây? Đây cũng là lần đầu tiên cô gặp phải… dù sao trước kia đều là thư tình, lần đó Tần Soái cũng chỉ thăm dò chứ không tỏ tình trước mặt mọi người.
Trần Tuấn hỏi xong liền cảm thấy sai sai.
Này… hình như trong lớp học quá yên tĩnh nhỉ?
Bình thường một hiện trường tỏ tình hoành tráng như thế này không phải đều ồ lên à? Cậu ta đã chuẩn bị tinh thần cho mọi người ồ lên rồi mà.
Cậu ta ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn bốn phía, phát hiện mọi người đều không nhìn cậu ta mà đang nhìn người ngồi phía sau cậu ta.
Cổ cậu ta cứng đờ, từ từ quay đầu, tầm mắt chạm phải một người.
Lúc này ánh mắt của trùm cuối khiến cậu ta nhớ tới tháng một lạnh nhất của thành phố N, dưới bầu trời đầy tuyết những giọt nước đá chảy dài đọng lái dưới mái hiên, lạnh đến mức khiến cậu ta run cầm cập.
Mẹ nó, tại sao đột nhiên có linh cảm không lành thế này…
Phỏng chừng cái nhìn này kéo dài năm giây, cậu thiếu niên nhìn thẳng vào Trần Tuấn, giọng nói khàn khàn từ từ vang lên.
—— “Ngại quá, cô ấy có bạn trai rồi.”
Trần Tuấn: “…”
Não ơi mày con mẹ nó vận hành nhanh một chút đi, phân tích xem câu nói vừa mới nghe được kia có ý nghĩa gì?  
“Mạn Mạn, chúng ta về nhà thôi.”
Rõ ràng giọng anh ôn hòa nhưng ngữ điệu bình bình cùng âm cuối hơi trầm khiến Trương Mạn run một cái, cô rụt cổ lại, chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Bây giờ trước mặt cô có hai cái tay, một cái cầm hai tấm vé xem phim, cái còn lại lòng bàn tay trống không.
Trương Mạn lặng lẽ thở dài.
Thời khắc bày tỏ lòng chung thủy như thế này nhất định không được do dự… bằng không tự cô cũng khó bảo toàn! Đại ngốc ơi, xin lỗi cậu… Trương Mạn nghiến răng, đặt tay mình vào lòng bàn tay trống không kia, siết chặt.
Cuối cùng bộ não chậm chạp của Trần Tuấn cũng nắm bắt được tất cả thông tin… Cái mẹ kiếp???
Cho nên Trương nữ thần đã có bạn trai? Bạn trai cô còn là trùm cuối?
Ai đó có thể nói cho tôi biết, tôi là ai, tôi ở đâu, tại sao tôi điên cuồng thăm dò ranh giới của cái chết thế này?
Trương Mạn vô cùng xấu hổ dùng một tay thu dọn sách vở, tay còn lại nắm lấy tay cậu thiếu niên đi ra khỏi lớp.

Sau khi hai người trong cuộc rời đi, trong phòng học vẫn vô cùng yên tĩnh, ngoài kẻ ngu si họ Trần ra, tất cả mọi người nghe thấy tin tức có sức công thành phá trại này đều không có chút phản ứng hay kinh ngạc.
Trần Tuấn ngu ngơ đứng im tại chỗ, đột nhiên phản ứng lại.
Cậu ta rơm rớm nước mắt, kích động túm Tề Lạc Lạc: “Tề Lạc Lạc, cậu không biết chuyện của hai người họ đúng không?”
Tề Lạc Lạc bình tĩnh nhướng mắt, thông cảm gật gật đầu: “Tôi ngồi cùng bàn với cậu ấy, dĩ nhiên biết rồi, mỗi ngày Trương Mạn không phải đọc sách thì chính là nhìn trùm cuối.”
Trần Tuấn hai tay run lẩy bẩy, lại mỏi mắt trông mong nhìn Kim Minh: “Vậy cậu cậu… cậu cũng biết?”
Hai mắt cậu ta ngấn lệ, giọng nói của cậu ta vừa vô tội vừa vừa khe khẽ.
Kim Minh đang hóng hớt vui thấy mồ nên không hề đồng tình, cười to nói: “Tất nhiên biết rồi, cậu thật sự không biết sao? Hai người họ còn có nhiều cái khó tả hơn nữa cơ, chủ nhiệm lớp chúng tôi đang ở trong lớp mà hai người họ dám nắm tay nhau làm bài, chậc chậc ôi chao, túm cái ống quần là tôi đã ăn cẩu lương suốt một học kỳ… kẻ ngu si họ Trần ơi cậu thật sự bị mù mà…”
Ánh mắt bi phẫn của Trần Tuấn lia quanh lớp học một vòng.
Từ Hạo Tư cũng gãi gãi đầu, muốn an ủi cậu ta: “Đừng buồn, cậu cũng không mù lắm đâu, tôi cũng mới biết cách đây không lâu thôi, sớm hơn cậu mấy ngày, ha ha…”
Thật là biết an ủi người khác mà…
Bấy giờ mấy bạn học còn lại cũng nhao nhao bày tỏ rằng bọn họ biết.
“Trần Tuấn có phải cậu bị ngốc không hả, cậu không thấy mỗi lần trùm cuối nói chuyện với Trương nữ thần đều rất dịu dàng sao? Hôm đó Trương nữ thần bị Lâm Bình Chính mắng, trùm cuối đi đến trước bảng, chuyện đầu tiên làm chính là kéo cậu ấy ra phía sau để che chở, cậu thật sự bị mù rồi…”
“Y đó, quan hệ giữa hai người họ chắc chắn không bình thường, cậu không phát hiện cả hai dùng chung ly uống nước à?”
“…”
Thế mà tất cả mọi người đều biết!
Tâm hồn non nớt của Trần Tuấn bị trọng thương nghiêm trọng, cậu ta nước mắt nhạt nhòa quay người, chạy ù vào lồng ngực dày rộng của hai người anh em tốt: “Hu hu hu, bọn họ thật hư, bọn họ đều biết hết! Bọn họ biết chuyện này nhưng không nói với chúng ta, cả lớp chỉ có chúng ta là không biết Trương nữ thần và trùm cuối yêu nhau, hu hu hu, vừa rồi trùm cuối thật đáng sợ, liệu sau này cậu ấy có gây khó dễ với chúng ta không?”
Trần Tuấn vừa đau lòng, vừa cảm thấy mình vô cùng có tinh thần tập thể, từ nay về sau ba chàng đẹp trai của lớp cạnh tranh Vật lí biết phải làm sao giờ?
Tào Chí Học dùng ngón tay đẩy đầu kẻ ngu si họ Trần ra, cả người run lên, mặt mày vì cười mà đỏ bừng, lúc này dường như ánh sáng giễu cợt ngập tràn sức công phá trong mắt không thể nhịn được nữa, cậu ta đập bàn cười ra tiếng, cười đến cả người sắp co tròn lại.
—— Cho cậu con mẹ nó cười ông đây nè, trước mặt trùm cuối tôi tình nguyện làm trẻ con cũng không muốn làm người đàn ông có ý đồ đào góc tường của cậu ấy đâu.
Cậu ta vừa cười, vừa to tiếng đánh thức Trần Tuấn: “Hỡi kẻ ngu si họ Trần ơi, người tỏ tình là cậu, đưa vé xem phim cũng là cậu, liên quan gì đến hai bọn tôi hả? Cậu tiêu tùng chắc rồi.”
Trần Tuấn ngưng khóc, không thể tin nhìn hai người anh em tốt ngày hôm qua còn khiến cậu ta cảm động đến mức cánh mũi chua xót.
Đặng Niên nhìn hai mắt lấp lánh nước của cậu ta, vừa bình tĩnh vừa tuyệt tình vẫy vẫy tay: “Cậu tự xóa chữ ‘chúng’ đi, lớp chúng ta chỉ có mỗi cậu là không biết thôi.”
Trần Tuấn: “…”
Một phút sau, bạn học A lớp bình thường sát vách: “Phải chăng tinh thần bọn họ đều có chút vấn đề khi học Vật lí phỏng? Tại sao tôi nhìn thấy một bạn học nam của lớp cạnh tranh Vật lí cầm cây lau nhà đuổi theo hai bạn học nam khác vậy, chốc chốc lại kéo nó đi qua hành lang? Dọa tôi suýt rớt cái hồn ra ngoài luôn.”
Bạn học B đẩy đẩy kính: “Đáng thương quá, điên lần cả ba đứa, có thể áp lực học hành quá lớn chăng.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play