Chương 7: Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu khác nhau.

Tạ Bảo Lâm tay phải đỡ lấy vai Vương Lệnh Nghi, tay trái nhẹ nhàng chạm đến bàn tay đang che bụng dưới của nàng, nói: "Tay ngươi lạnh quá, ta xoa cho ngươi."

Vương Lệnh Nghi lúc này mới dám buông tay ra, nàng tựa vào vai Tạ Bảo Lâm, cảm giác mồ hôi trên mặt đã thấm ướt áo Tạ Bảo Lâm. Nàng hỏi: "Ngươi... mỗi tháng đều như vậy?"

"Ân." Tạ Bảo Lâm thần sắc bình thản, tựa hồ đối với chính mình chuyện này cũng không đáng để ý, "Ngươi đừng nói gì nữa."

Vương Lệnh Nghi thoáng cọ xát một chút, cái trán liền cọ đến cằm Tạ Bảo Lâm, nói nhỏ: "Ngươi nói chuyện với ta một chút, bằng không thì ta nghĩ chuyện này..."

Tạ Bảo Lâm vốn nói không nhiều lắm, xưa nay cùng Vương Lệnh Nghi cũng không có giao tình tốt, bỗng nhiên muốn nàng nói, trong lúc nhất thời cũng không biết bắt đầu từ đâu. Suy nghĩ một chút, Tạ Bảo Lâm nói: "Ngươi thật không biết làm thơ?"

Vương Lệnh Nghi nhịn đau liếc mắt, lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng: "Có thể làm thơ ta không biết, ta chỉ biết rõ ngươi thật không biết nói chuyện phiếm."

Hơn một năm đấu võ miệng, cũng làm cho Tạ Bảo Lâm ít nhiều biết được tính khí của Vương Lệnh Nghi. Trước kia nhắc tới thơ, Vương Lệnh Nghi liền cảm thấy không thoải mái. Hiện tại so với lúc trước càng nghiêm trọng, ngay cả nghe cũng không muốn nghe đến.

Vương Lệnh Nghi thầm nghĩ nếu không phải bản thân lúc này yếu đuối, đã sớm đem Tạ Bảo Lâm đè xuống ở đây rồi. Tạ Bảo Lâm văn nhân khuê tú như vậy, sao có thể hiểu được tục nhân như nàng a?

Tạ Bảo Lâm tiếp tục xoa bóp cho nàng, như là chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Năm trước lúc ngươi vừa mới vào cung, lần đầu nhìn thấy Hoàng thượng, ta nhớ trên đầu ngươi có một đóa hoa hồng lớn. Lúc ấy ngươi diện trang phục rất phú quý, kim bông bảo thạch trên lỗ tai thoạt nhìn như muốn đem lỗ tai ngươi kéo rách. Một loạt câu hỏi Hoàng thượng đều định hỏi về thi từ ca phú, lúc ấy trông thấy ngươi, liền không có ý định hỏi nữa."

Vương Lệnh Nghi nghe xong, nước mắt lại không ngừng được, "Ngươi vẫn là không nên nói chuyện."

Tạ Bảo Lâm tiếp thu ý kiến.

Xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Nương nương ở đó".

Tạ Bảo Lâm nghiêng đầu nhìn sang, đám cung nhân đang giơ lên kiệu lên đỉnh đầu, theo sát Dong Tây, rất nhanh đã chạy về phía bên này.

"Nương nương thế nào?" Dong Tây nhào đầu về phía trước, trên mặt xuất hiện kinh hoảng rất hiếm khi nhìn thấy.

Vương Lệnh Nghi đưa tay chỉ chỉ cỗ kiệu, không nói câu nào.

Mọi người đem Vương Lệnh Nghi nâng lên kiệu.

Dong Tây vội vàng hướng Tạ Bảo Lâm hành lễ, vội vàng thúc giục cung nhân tăng thêm tốc độ đi trở về.

Trước khi đi, Vương Lệnh Nghi quay đầu liếc mắt nhìn Tạ Bảo Lâm đứng ở đó, bên cạnh một người cũng không có.

Vương Lệnh Nghi tự giễu cười cười: Vương Quý phi thê lương đến mức nào!

Giường bên trong tẩm điện cung Phượng Nghi lại nhiều thêm ba tầng đệm, bình nước nóng cũng sớm thả vào trong chăn ấm trước đó rồi. Nhan Hoa theo thường lệ nấu táo đỏ nước đường, nghe Hoàng hậu vừa trở về vội vàng múc thêm một chén nữa, bước chân rất nhanh đưa đến tẩm điện.

Vương Lệnh Nghi sợ nóng, nhưng hôm nay tay chân lạnh buốt, có một chút nóng, thật sự dễ chịu hơn rất nhiều.

Một chén táo đỏ nước đường nóng hôi hổi nuốt vào trong bụng, một lát sau, Vương Lệnh Nghi cũng cảm giác dưới thân dịu đi, cảm nhận khó chịu liền ít nhiều thuyên giảm.

Vương Lệnh Nghi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sau việc quỳ thủy này, Vương Lệnh Nghi rất sợ nếu như hai người không đổi trở lại, về sau không phải mãi như vậy sao? Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, coi như là đổi về rồi, Tạ Bảo Lâm vẫn phải chịu đựng như vậy?

Mặc kệ Tạ Bảo Lâm tổn hại nàng như thế nào, nhưng qua lần thăm viếng này thật sự đã giúp nàng, cũng không thể để nàng ta tiếp tục bị như vậy.

Vương Lệnh Nghi hạ quyết tâm, tìm Từ Thái y một lần.

Từ Thái y gần nhất sẽ ở Thái y viện, tìm ra hắn cũng rất dễ dàng, bất quá nghe tiểu đồng(*) bên cạnh Từ Thái y nói, Từ Thái y trong khoảng thời gian này không biết vì cái gì cứ ru rú trong nhà, cơm cũng không chịu ăn, nhìn qua đã gầy đi một chút rồi.

(*) Người phụ việc bên cạnh thái y.

Vương Lệnh Nghi gật đầu, cho tiểu đồng lui xuống trước, chính mình đứng trước gian phòng có cánh cửa gỗ, đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa.

"Không rảnh!" Từ Thái y ở bên trong rống lên một tiếng.

Tính tình rất ngay thẳng. Nhưng Vương Lệnh Nghi đã từng cùng Từ Thái y gặp gỡ, vô ý bỏ đá xuống giếng, cười cũng không cười, liền nói thẳng: "Là bổn cung."

Ngay sau đó, Vương Lệnh Nghi chỉ nghe thấy tiếng bước chân trong phòng đang đi tới, "Két..." Một thanh âm vang lên, cửa từ bên trong mở ra.

Vương Lệnh Nghi không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Từ Thái y, trước kia Vương Lệnh Nghi cũng từng tìm đến hắn đòi thật nhiều đơn thuốc làm đẹp dưỡng nhan sắc, cũng coi như quen biết. Nhưng hôm nay, lúc Vương Lệnh Nghi đang tập trung nhìn, liền khiến nàng sinh ra chút hoảng sợ.

Bây giờ Từ Thái y đâu còn là người a, không nói đến gương mặt gầy đến toàn bộ móp méo, hai con mắt vốn to tròn lúc này thoạt nhìn lại càng lớn hơn, khiến Vương Lệnh Nghi không khỏi nghĩ đến cặp mắt của con nghé.

Từ Thái y hành lễ: "Bái kiến Hoàng hậu nương nương."

"Miễn lễ." Vương Lệnh Nghi phất tay, "Bổn cung lần này tới đây, muốn mời Từ Thái y giúp bổn cung bắt mạch."

Từ Thái y kinh ngạc nói: "Người từ trước đến nay đều không cho thái y bắt mạch a."

Từ Thái y vừa nói như vậy, Vương Lệnh Nghi cũng không biết có nên tiếp tục hay không, nếu như Tạ Bảo Lâm đã bài xích mà nàng còn tự tiện làm, chỉ sợ đến lúc đó Tạ Bảo Lâm sẽ có ý định gϊếŧ chết nàng.

Bắt mạch cũng không được?

Vương Lệnh Nghi cũng không suy nghĩ lâu, liền nghĩ ra một biện pháp.

Nàng mượn Từ Thái y vài cuốn sách, chính liền trở về nghiên cứu.

Kỳ thật Vương Lệnh Nghi cũng ít nhiều biết đến tình huống giống Tạ Bảo Lâm, đại khái chính là thân thể lạnh lẽo, nhưng cụ thể như thế nào nàng còn phải xem qua một chút.

Dong Tây dùng bao vải bao lấy mấy quyển sách, ôm vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Nương nương cuối cùng cũng nghĩ đến phải điều trị rồi, không để người khác chiếm tiện nghi."

Vương Lệnh Nghi lông mày khẽ nhíu, không để người khác chiếm tiện nghi? Xem ra, Tạ Bảo Lâm là không muốn đem thân thể điều trị cho tốt.

"Thân thể là của mình." Vương Lệnh Nghi nói.

Có lẽ là nghe được chuyện Vương Lệnh Nghi đi đến Thái y viện, Tạ Bảo Lâm buổi chiều ngày thứ hai liền hẹn nàng đi đến nơi hẻo lánh nhất ngự hoa viên.

Thời điểm Vương Lệnh Nghi đến đây, Tạ Bảo Lâm ngồi ở bên hồ trong lương đình đợi đã lâu.

Vương Lệnh Nghi từ trên đường nhỏ không nhanh không chậm hướng đến đình nghỉ mát, bước lên bậc thang.

Không đợi Vương Lệnh Nghi đi lên, Tạ Bảo Lâm lạnh giọng hỏi: "Ngươi đi Thái y viện làm cái gì?"

"Mượn sách thuốc." Vương Lệnh Nghi nói.

Tạ Bảo Lâm đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, nói: "Sách thuốc? Ngươi hôm nay là Hoàng hậu, đi mượn sách thuốc làm cái gì?"

Vương Lệnh Nghi trong lòng tự biết không thể gạt được, liền thẳng thắn nói: "Điều trị thân thể."

"Vương Lệnh Nghi ngươi dựa vào cái gì thay ta quyết định?" Tạ Bảo Lâm gằn từng chữ.

Vương Lệnh Nghi xưa nay chỉ cảm thấy Tạ Bảo Lâm ác độc, cũng chưa từng nghĩ tới lời nói của nàng ta còn có thể giống như dao găm làm tổn thương nàng.

Vương Lệnh Nghi yên lặng nhìn nàng, hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào? Tháng này sang tháng nọ đều như vậy, ngươi điên rồi sao?"

"Cũng không phải chuyện liên quan đến ngươi." Tạ Bảo Lâm giữa lông mày hiện lên một tầng lạnh lẽo, "Vương Lệnh Nghi, chuyện này không liên quan ngươi, hiện tại ngươi nên làm chính là an phận a, sau đó chúng ta tìm phương pháp đổi về, ngươi có hiểu được không?"

"Ta không hiểu. Được, ta thừa nhận, ta là sợ. Ngươi nói chuyện này không liên quan đến ta? Mà ta hiện tại không phải là Hoàng hậu sao? Ta hiện tại phải nhận những thứ này, vậy tại sao chuyện này lại không liên quan đến ta?"

Vương Lệnh Nghi tiếp tục nói: "Tạ Bảo Lâm, ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích hợp lý."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play