Chương 3: Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu tắm gội.

Mọi chuyện đột nhiên chuyển biến vô cùng bất ngờ.

Tạ Bảo Lâm cảm giác có người bên cạnh trong lòng nhất thời liền nổi cáu. Nàng đưa tay đẩy Vương Lệnh Nghi ra, nhíu mày nói: "Ngươi đùa giỡn ta!"

Vương Lệnh Nghi tư thế xiêu xiêu vẹo vẹo trở về trên tháp, tóc hơi có mất trật tự, yên lặng nở nụ cười: "Ta đùa giỡn ngươi sao? Ta như thế nào lại không biết? Ta đã làm cái gì vậy?"

Lời này nghe được cũng không mấy dễ chịu.

Tạ Bảo Lâm chỉ có thể quẳng xuống một câu: "Ngươi không muốn phối hợp liền tự cầu phúc đi a." Rồi sau đó phất tay áo rời đi.

Vương Lệnh Nghi nghe thanh âm Tạ Bảo Lâm thả bức rèm che ở cửa ra vào, trong lòng bỗng sinh ra một chút bực bội.

Tạ Bảo Lâm cũng thật có tố chất Hoàng hậu, nàng đem hậu cung xử lý ngay ngắn rõ ràng, thậm chí trong thời gian ngắn nàng không xuất hiện, hậu cung vẫn như cũ có thể trật tự trôi qua từng ngày. Mà điều Vương Lệnh Nghi có thể làm, chỉ là nghe tất cả người của cục phụ trách đến đây thông báo tình hình.

Vương Lệnh Nghi ở nhà mặc dù có học qua việc bếp núc nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm, bởi vậy nàng đột nhiên nghĩ ra, chờ mấy ngày nay hết bận liền đến tìm Tạ Bảo Lâm hỏi một chút.

Hôm nay là mười lăm, theo thường lệ Hoàng đế muốn đến Phượng Nghi cung.

Dong Tây đã sớm chuẩn bị cho Vương Lệnh Nghi nước ấm cùng cánh hoa, sau khi tất cả đều đã sẵn sàng, liền cung kính ở cửa ra vào chờ đợi Vương Lệnh Nghi.

Vương Lệnh Nghi cũng không thường cùng Hoàng đế ở một chỗ như vậy, cảm thấy có chút không biết Hoàng đế cùng Tạ Bảo Lâm ở chung sẽ như thế nào, liền có cảm giác muốn lùi lại.

"Dong Tây, bổn cung..." Vương Lệnh Nghi lời vừa mới nói ra, lại không biết nên nói gì nữa.

Dong Tây nói khẽ: "Thân thể người không thoải mái sao?"

"Không có." Vương Lệnh Nghi vẫy tay, lúc này không thể rời đi được nữa.

Tịnh phòng so với Vương Lệnh Nghi cũng không kém nhiều lắm, tắm gội cũng chỉ do Dong Tây hầu hạ, hoàn toàn không hề phô trương. Vương Lệnh Nghi còn tưởng rằng trong cung Hoàng hậu còn có đặc quyền gì khác, nguyên lai ngoại trừ phải xử lý nhiều thêm một chút công việc cũng không có gì khác. Trong lòng nàng có an ủi.

Nhiệt khí phun lên khiến sương mù lượn lờ khắp gian phòng, mùi hương cánh hoa cực nhạt, gần như không có, mà Vương Lệnh Nghi lại là người luôn yêu thích hương thơm, nghe thấy hương hoa này của Tạ Bảo Lâm liền có chút ít không thích ứng, cảm thấy thật nhạt nhẽo. Vương Lệnh Nghi để tùy ý Dong Tây giúp mình cởi ra quần áo bên ngoài, sau đó nàng cúi đầu nhìn, không ngờ chân Tạ Bảo Lâm lại dài như vậy! Khó trách trước kia khi đứng cùng nhau, nàng luôn cảm thấy Tạ Bảo Lâm dùng lỗ mũi nhìn nàng.

Cứ nhìn như vậy, Vương Lệnh Nghi chợt phát hiện không có gì thú vị.

Nàng bình tĩnh bước vào thùng tắm.

Dong Tây múc nước ở nhiệt độ vừa phải, chậm rãi tưới lên lưng Vương Lệnh Nghi, sau khi động tác lặp lại liên tiếp vài lần, thì hai tay dính chút dầu cẩn thận ở trên lưng Vương Lệnh Nghi nhẹ nhàng xoa bóp.

Vương Lệnh Nghi dễ chịu đến mức nhịn không được thở dài.

"Vương Quý phi..." Vương Lệnh Nghi hai mắt nhắm lại, không đếm xỉa tới hỏi: "Hôm nay xem ra quả thật có chút biến hóa. Trước kia ta nói nàng ấy như thế nào?"

Lực đạo trên tay Dong Tây không thay đổi, giọng nói lại chần chừ một chút, mới nói: "Gối thêu hoa, bên trong bao rỗng ruột củ cải trắng."

Vương Lệnh Nghi mở choàng mắt.

Nhìn một cái, Nhất quốc chi mẫu lại nói ra được những lời này, quả nhiên Tạ Bảo Lâm từ trong ra ngoài đều không thể xem thường.

Bên này Dong Tây vừa xoa bóp cho Vương Lệnh Nghi xong, tẩy trần sạch sẽ gọn gàng, bên này hai ma ma liền mang nước ấm đã được nấu tốt đến. Lần này Vương Lệnh Nghi lại ngâm thêm một hồi.

Thật vất vả mới không bị ai quấy rầy, Vương Lệnh Nghi ánh mắt chậm rãi dời xuống, trên mặt hiện lên một tia giảo hoạt. Tay liền nhẹ nhàng sờ lên làn da mềm mại tuyết trắng, mặt Vương Lệnh Nghi bỗng nhiên nóng lên.

Tạ Bảo Lâm ngày thường chỉ mặc cung trang phức tạp, nguyên lai ẩn giấu phía sau lại là một cỗ thân thể hấp dẫn như thế này. Tạ Bảo Lâm thân thể thập phần cân xứng, không quá gầy cũng không quá béo, trên người cao thấp phập phồng, mỗi một chỗ đều vừa đúng.

Lúc Vương Lệnh Nghi nhìn chằm chằm vào đôi chân vừa dài vừa trắng trẻo, có cái gì đó xộc thẳng lên mũi.

Nàng chảy máu mũi rồi.

Vương Lệnh Nghi vẫn là lần đầu gặp phải loại tình huống này, vội vàng cúi đầu lau sạch sẽ.

Dong Tây án theo thường lệ tính toán thời gian, xong xuôi liền tiến đến hầu hạ Vương Lệnh Nghi mặc quần áo. Nàng vừa nhẹ chân nhẹ tay đi qua bình phong, đã nhìn thấy trên tay Vương Lệnh Nghi vẫn còn vết máu chưa kịp rửa sạch.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Đây không phải..." Vương Lệnh Nghi nói chuyện, lại một chút máu chậm rãi từ trong lỗ mũi chảy xuống.

Vương Lệnh Nghi: !!!

Dong Tây lại vội vàng cầm khăn vải thay Vương Lệnh Nghi cẩn thận lau chùi sạch sẽ, sau đó hầu hạ nàng thay đổi trung y, từ từ đỡ nàng ra ngoài.

Trước bàn trang điểm, Dong Tây khẳng định Vương Lệnh Nghi không hề chảy máu mũi nữa mới yên lòng, chải tóc một chút cho Vương Lệnh Nghi sát tóc, vừa chải được một nửa, công công ngoài cửa liền lên giọng: "Hoàng thượng giá lâm!"

Vương Lệnh Nghi chỉ có cách ngồi dậy tiến đến nghênh đón.

Hoàng đế đứng ở cửa tẩm điện, cũng không vào bên trong, đơn giản hỏi: "Vừa rồi Nhan Hoa nói thân thể ngươi không thoải mái?"

Vương Lệnh Nghi nhìn thấy Dong Tây hướng mình nhỏ giọng nhắc nhở, cúi đầu, bình tĩnh nói: "Hoàng thượng, thần thiếp quả thật không mấy thoải mái."

"Như vậy, trước tiên Hoàng hậu cứ an tâm tịnh dưỡng đi." Hoàng đế nói xong liền sải bước rời khỏi Phượng Nghi cung, không có nửa phần ý tứ muốn lưu lại.

Vương Lệnh Nghi có chút mờ mịt như lọt vào trong sương mù. Nàng cho rằng Hoàng đế chỉ có đối với chính mình mới lạnh nhạt, vì sao đối với Hoàng hậu cũng như thế? Nhìn phản ứng của Nhan Hoa cùng Dong Tây, chỉ sợ việc này là hoàn toàn bình thường.

Tạ Bảo Lâm ngày thường, nhìn không ra một chút ấm ức nào a. Vương Lệnh Nghi không khỏi nhớ đến.

Ở Hoa Dương cung bên này, gần đến thời gian tắm gội, Tạ Bảo Lâm cũng ngập ngừng đứng lên. Tuy rằng hôm nay thân thể của nàng là Vương Lệnh Nghi, sử dụng những thứ của Vương Lệnh Nghi là điều đương nhiên, mà nội tâm của nàng vẫn có cảm giác khó chịu không nói ra được.

"Nương nương?" Hợp Khương nghi ngờ hỏi một câu.

Tạ Bảo Lâm vô cùng hoài niệm Dong Tây.

Mà thôi.

Trải qua thật nhiều đấu tranh, Tạ Bảo Lâm cuối cùng cũng phải tiếp nhận sự thật này, chỉ có thể mang theo thân thể cứng ngắc mà người ngoài không thể phát hiện chậm rãi bước vào tịnh phòng.

Vừa mới bước vào, mùi hương bên trong tịnh phòng đập vào mặt, Tạ Bảo Lâm nhất thời cảm thấy hít thở không thông. Tạ Bảo Lâm lập tức che lấy mũi, nhíu mày đi đến bên trong. Đầu vừa cúi xuống nhìn, chỉ thấy một lư hương điêu khắc cao hơn nửa người đang tỏa ra mùi hương. Tạ Bảo Lâm nội tâm không kìm nén được ghét bỏ: Vương Lệnh Nghi thưởng thức quá kém.

Gọi Hợp Khương đem huân hương đi, chờ một hồi lâu để mùi hương biến mất, Tạ Bảo Lâm mới bằng lòng tiến vào thùng tắm. Nàng mắt nhìn phía trước, tận lực xem nhẹ thân thể câu người của Vương Lệnh Nghi, chuyển đi lực chú ý nói: "Trong nhà nói như thế nào?"

Hợp Khương nói: "Trong phủ đã thu xếp rồi, chỉ còn chờ mấy ngày nữa nương nương trở về."

"Ân." Tạ Bảo Lâm lên tiếng, suy nghĩ một chút, nhớ tới Vương Lệnh Nghi bình thường giương nanh múa vuốt, liền giống như nói chuyện phiếm hỏi một câu: "Bổn cung lúc trước từ nói Hoàng hậu rất khó coi phải không?"

Hợp Khương cười: "Chuyện ba ngày trước người đều quên hết rồi sao?"

Tạ Bảo Lâm đột nhiên mỉm cười: Vương Lệnh Nghi a Vương Lệnh Nghi, ngươi thật là to gan lớn mật.

Tạ Bảo Lâm nói: "Nàng hiện tại so với trước kia khó coi hơn nhiều."

***

Sau khi biến thành Hoàng hậu có một nhược điểm lớn nhất là không thể ngủ nhiều. Đối với người lười biếng như Vương Lệnh Nghi mà nói, sáng sớm nghe đám tiểu phi tần líu ríu quả thật chính là cực hình.

Bất quá sáng nay, Tạ Bảo Lâm chưa tới.

Rõ ràng là giống Vương Quý phi trước đây, chỉ có điều...

Vương Lệnh Nghi ngồi ở phía trên, nhìn ghế trống, trong lòng chua chua nói: Tạ Bảo Lâm chắc ngủ ngon lắm.

Tạ Bảo Lâm không có ở đây, những phi tần dưới này cũng dễ đối phó. Vương Lệnh Nghi rốt cuộc đợi đến lúc mọi người đều tản đi, vừa nhanh chóng trở về tẩm điện, nghĩ thừa dịp mọi người không biết tranh thủ ngủ bù.

Dong Tây nghi hoặc hỏi: "Nương nương hôm nay không đi tới thư phòng sao?"

Nghe vậy, Vương Lệnh Nghi ngừng chân, mắt nhịn không được muốn khóc, nàng lập tức bình tĩnh gật đầu: "Bổn cung trước tiên về tẩm điện lấy một số thứ."

Dong Tây nhìn bóng lưng Hoàng hậu nương nương nhà nàng, không biết như thế nào lại cảm thấy thập phần cô đơn.

Vương Lệnh Nghi từ sau khi hiểu chuyện, cũng chưa từng tiến vào thư phòng. Kì thật cũng không thể trách nàng. Mỗi lần tiến vào thư phòng, bất quá chỉ trong thời gian một chung trà, nhất định sẽ ngủ, kì lạ là vừa ra khỏi cửa thư phòng liền thanh tỉnh trở lại.

Vương Lệnh Nghi từ nhỏ liền tin tưởng, mình là bị thư phòng ám bùa chú rồi.

Nàng ở trong tẩm điện của Tạ Bảo Lâm nhìn một vòng, cuối cùng mang theo một cái gối đầu bước ra ngoài. Nàng học theo nhịp điệu bước chân của Tạ Bảo Lâm, bước qua Dong Tây hướng hậu viện thư phòng đi tới.

Vương Lệnh Nghi bước lên một cái cục đá trên con đường nhỏ, hai bên rừng trúc thấp thoáng, gió khẽ thổi quá lá trúc liền dao động, ánh nắng theo rơi trên mặt đất, vết lốm đốm nhỏ vụn cũng theo gió nhảy lên.

Trong rừng trúc xa xa truyền đến vài tiếng leng keng thanh thúy.

Vương Lệnh Nghi quay đầu lại, men theo thanh âm hướng bên phải rừng trúc nhìn lại, một góc thư phòng của Tạ Bảo Lâm hiện ra, dưới mái hiên chuông gió cùng lá trúc cùng nhau nhẹ nhàng lắc lư.

Càng tới gần, thư phòng càng hiện rõ, thẳng đến khi hiện ra hoàn toàn.

Vẻ ngoài quy củ, giống như bất cứ một gian phòng nào trong nội cung, cũng không có chỗ nào tầm thường. Vương Lệnh Nghi thở dài: "Tạ Bảo Lâm cái gì, thư phòng cái gì."

Đẩy cửa đi vào, Vương Lệnh Nghi vừa mới phát giác, ánh sáng trong thư phòng rất tốt, mặc dù rừng trúc vây xung quanh, che đi phần nào ánh mặt trời, thư phòng vẫn như trước thập phần sáng sủa.

Vương Lệnh Nghi đưa tay sờ sờ đàn cổ trong thư phòng, phía trên không nhiễm chút bụi, nàng giương mắt nhìn xung quanh, giá sách đặt ở phía đông sắp xếp chỉnh tề, phía trên đặt thật nhiều ấn kinh. Phía tây đặt bút, mực, giấy, nghiên, bút Lang Hào ở trên giá xếp thành một hàng.

Mọi thứ được sắp xếp vô cùng gọn gàng. 

Vương Lệnh Nghi lần nữa thán: "Tạ Bảo Lâm cái gì, bàn cái gì."

Góc tường phía tây đặt một hòm gỗ đang mở, bên trong giấy Tuyên Thành lộn xộn, chắc là những chữ viết hỏng đều tạm thời để ở chỗ này rồi.

Vương Lệnh Nghi có chút hăng hái đi tới, đưa tay cầm lấy, chỉ thấy phía trên tờ giấy Tuyên Thành mỏng như cánh ve, từ trên xuống dưới khí thế tràn đầy viết một câu: Lan sóng không sợ hãi trời đất đại.

Không biết như thế nào, Vương Lệnh Nghi ma xui quỷ khiến đem này tờ giấy Tuyên Thành chỉnh tề gấp lại, sau đó nhét vào trong ngực.

Vương Lệnh Nghi có cảm giác mình buồn ngủ đến sắp ngất đi rồi.

Thư phòng trang nhã sạch sẽ gọn gàng, cũng không cách nào ngăn cản được cơn buồn ngủ của Vương Lệnh Nghi, Vương Lệnh Nghi tìm một chỗ tốt, kê gối đầu thật kĩ, nằm xuống liền chợp mắt rơi vào giấc ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu, vẫn còn một chút mông lung, nàng cảm giác như có người đá vào hai chân nàng.

Vương Lệnh Nghi hai mắt giãy giụa mở ra một khe hẹp, ngay khi còn ở trong quang cảnh mơ hồ trùng trùng điệp điệp, nàng nhìn thấy có một nữ tử ngồi cách mình không xa, tựa hồ đang cúi đầu đọc sách.

Đường nét này càng ngày càng rõ ràng.

"Tạ Bảo Lâm?" Vương Lệnh Nghi miễn cưỡng hừ một tiếng, đợi đến khi bản thân tỉnh táo thêm một chút, nàng lại vuốt vuốt bắp đùi phát đau của mình, bàn tay trái chậm rãi khởi động thân thể, nhìn sắc mặt Tạ Bảo Lâm vẫn bình tĩnh, cắn răng hỏi: "Nói, ngươi vừa đá ta có phải hay không?"

Hết chương 3.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play