Hôm đó là một ngày gió mát, bầu trời xanh ngát một màu, tôi bước ra khỏi nhà buổi sáng sớm lúc bảy giờ để đến quán café quen thuộc cùng ăn sáng với thằng bạn thân chí cốt rồi phải đi đến trường đại học mỹ thuật gần đó.
Tôi vốn là nhà kiến trúc sư mới về nước được hơn hai năm, vì cũng có chút tiếng tăm trong ngành nên thường xuyên nhận được những lời tư vấn về kiến trúc hội họa mà các trường đại học thỉnh thoảng mời đến để giảng cho các bạn sinh viên.Mấy tuần trước tôi nhận được lời mời làm giám khảo cuộc thi vẽ tranh anime cấp thành phố được tổ chức trong trường đại học mỹ thuật.
Vốn dĩ vẽ tranh anime không phải sở trường của tôi, nhưng vì ban tổ chức muốn một người có tiếng tăm đến để nhận xét nhiều về chuyên môn như bố cục, nét vẽ, màu sắc nên họ đã mời tôi.“Nhân dịp này thì cậu nên tìm một cô bạn gái đi.
Mình nghe nói ở trong trường mỹ thuật có một em hoa khôi học năm hai xinh đẹp lắm.” Duy Nam, thằng bạn thân chí cốt của tôi từ thời học mẫu giáo luôn luôn quan tâm vấn đề giới tính của tôi.“Làm sao mà cậu rõ người ta đến mức đó? Cậu lại tán tỉnh muốn thay đổi bạn gái sao?”“Đừng nói bậy, Duy Nam bây giờ là hoa đã có chủ rồi.
Mình có một cô em họ là bạn thân, học cùng khóa với em hoa khôi ấy.
Mỗi lần gặp mình là nó lại khoe khoang về thành tích của cô bạn thân nó nên mình mới tò mò tìm hiểu… giúp cậu.”Duy Nam và tôi năm nay cũng chỉ mới hai mươi bảy tuổi mà tình trường thằng bạn của tôi phong phú còn hơn mấy anh trai ngoài ba mươi.
Từ lúc hai đứa về nước đến nay nó thay người yêu như thay áo, cho đến đầu năm nay nó tuyên bố đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình.
Như mọi lần thì tôi vẫn không thể tin được lời tuyên bố này, nhưng đã qua mười tháng vẫn si mê cô gái đó, tôi mới biết được lần này nó thật sự nghiêm túc.
Vi An là tên của cô gái nắm bắt được trái tim thằng bạn thích phiêu lưu của tôi.
Vi An là một cô gái khác hẳn với những cô nàng mà Duy Nam yêu, cô thông minh, xinh đẹp, có kiến thức sâu rộng lại hiểu lòng người.
Tuy là đôi khi tôi cảm thấy cô nàng vì tự tin hơi quá nên không nhận ra được sự e lệ, dịu dàng của một người con gái, nhưng vì Duy Nam yêu thích cá tính của cô nên tôi vẫn luôn ủng hộ hạnh phúc của thằng bạn mình.Tôi thì khác với cậu ta, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn không muốn dây dưa gì với bạn khác giới cho nên đến tận năm nay tôi vẫn chưa có mối tình vắt vai nào.
Nhiều lần Duy Nam thắc mắc vể giới tính của tôi nó hỏi: “Cậu yêu mình à?”.
Mỗi lần như vậy tôi chỉ cười mà đùa rằng: “Nếu mình bảo cậu bỏ hết mấy cô bạn gái của cậu thì cậu có đồng ý không?”.
Nó trả lời rất ư là thiện chí: “Không được, mình đồng ý ở bên cậu suốt đời nhưng cũng không thể bỏ đi sở thích giới tính thực được.”Ngoài sở thích tán gái thì cậu ta cũng có một sở thích khác nữa là “bẻ thẳng” giới tính của tôi.
Rất nhiều lần nó giới thiệu cho tôi những cô nàng từ nóng bỏng quyến rũ đến kín đáo e ấp, từ cá tính mạnh mẽ đến dịu dàng thuần khiết, nhưng đều bị tôi từ chối.
Như lần này, theo cậu ta nói thì cô bé hoa khôi là sinh viên năm hai trường mỹ thuật đã được cậu ta tìm hiểu ba tháng trời vì tôi.
Nhà ở, công việc, sở thích, quan hệ, tính cách… tất tần tật những gì về cô bé đó cậu ta đều rõ ràng và thuật lại một cách tỉ mỉ với tôi.
Nhưng tôi phải làm cậu ta thất vọng một lần nữa, vì với tôi yêu đương thật sự rất phiền phức, tôi không có thời gian để chiều chuộng, quan tâm hay là ngày ngày đi chịu đựng những hành động khó ai hiểu của các cô bạn gái nên tôi từ chối không do dự: “Nếu cậu có ý định thay đổi bạn gái thì cô nàng này không thích hợp với cậu đâu.
Còn mình thì cũng chưa muốn có bạn gái bây giờ.
Mình phải vào trường ngay bây giờ, nếu có gặp được cô bé có cần mình xin chữ ký giùm không?” Tôi bỏ cậu ta lại quán cafe rồi bước qua đường để vào trường đại học mỹ thuật.
Duy Nam im lặng liếc xéo tôi tỏ vẻ ghét bỏ.Khi tôi bước vào khu vực chuẩn bị diễn ra cuộc thi, có một người đàn ông trung niên đầu hơi hói ra tiếp tôi, dẫn tôi đi vào phòng nghỉ của các vị ban giám khảo.
Ở đó tôi bắt tay chào hỏi mọi người, hầu như toàn là những vị lớn tuổi hơn tôi có thâm niên trong nghề nhiều năm, tổng cộng là bốn người kể cả tôi, một vị là họa sĩ có tiếng, một người là tác giả truyện tranh, và một nhà thiết kế thời trang.Sau khi tôi chào hỏi tôi cũng ngồi bên cạnh họ xem thể lệ và nội dung cuộc thi.
Đây là vòng bán kết cuộc thi vẽ cấp thành phố nên thí sinh không còn nhiều như trước.
Những vòng trước làm theo nội bộ từng khu vực nên tôi không phải làm giáo khảo.
Chỉ khoảng năm thí sinh được từ tất cả các khu vực quận huyện được vào vòng bán kết này, cho nên vì muốn tiết kiệm thời gian và công sức ban tổ chức quyết định vòng bán kết và chung kết sẽ tổ chức chung một ngày.
Bài thi cho vòng bán kết bao gồm một tranh anime tự do, và một theo chủ đề bóc thăm.
Mỗi thí sinh có ba tiếng để hoàn thành bài thi.Sát giờ thi, các thí sinh đi vào hội trường, mỗi người tự đi đến chỗ đã có sẵn số báo danh của mình rồi ngồi xuống chuẩn bị dụng cụ vẽ.
Sau khi ban tổ chức giới thiệu sơ lược về các ban giám khảo hôm nay thì cũng đã tới giờ thi.
Chủ đề tự do thì các bạn tự phát huy, còn lại chủ đề bóc thăm thì mỗi thí sinh tiến lên bàn giám khảo để nhận chủ đề của riêng mình.Tôi đang tập trung vào tập tài liệu trong tay thì ngửi thấy một mùi hương hoa cỏ dễ chịu, tôi dừng bút ngước mắt lên nhìn thì thấy một cô gái đang đứng đó nhận lấy chủ đề bài thi vừa bóc thăm của mình.
Một cô gái rất xinh xắn, mái tóc dài đen mượt mà thả tự nhiên, ở mái trước có thắt hai cái bím được đan chéo phía sau làm hiện rõ lên ngũ quan tinh xảo của nàng, mắt to cùng lông mi dài và dày như búp bê, sóng mũi cao thẳng nhỏ xinh, đôi môi đỏ cong cong, nước da trắng nõn.
Nàng cao khoảng 1m65 mặc một bộ đầm đơn giản màu trắng dài qua đầu gối, để lộ bắp chân thon gọn, cánh tay bồng bềnh dài qua khủy, không hề có hoa văn gì khác nhưng khi được mặc trên người nàng vẫn làm cho chiếc đầm trở nên tinh tế và sáng rực hơn.Lần đầu tiên trong hai mươi bảy năm tôi biết thế nào gọi thích một cô gái từ ánh nhìn đầu tiên.
Tôi đã đắn đo, do dự không hiểu cảm xúc bản thân khi đó nhưng trong đầu vẫn luôn hiện lên hình bóng và mùi hương của người con gái đó.
Tôi ngồi một lúc trên ghế để quan sát tổng quan, rồi như không tự chủ tôi dừng mắt ở vị trí của nàng, lại không tự chủ bước xuống dưới đi vòng vòng như đang xem các thí sinh vẽ, thật ra là để kiếm cơ hội chụp một tấm của nàng.
Quân Minh tôi chưa bao giờ làm điều gì đáng xấu hổ như vậy, thậm chí tôi đã từng lên án hành động chụp lén người khác là ngu ngốc và vi phạm quyền riêng tư của người khác.Nhưng nay tôi đã làm điều đó..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT