Cuối tháng mười, dưới cơn mưa nặng hạt Quân Minh lái xe đưa Dạ Ái đi ra sân bay để đón tiếp hai vị khách đến từ Nhật Bản.

Đó là ông Satou Daichi và cô Yamada Aiko.

Công trình nhà ở thiết kế dành riêng cho ông Satou cũng đã hoàn thành cách đây nửa tháng, hiện giờ chỉ còn chờ chủ nhân của nó đến ở.Hai người chờ khoảng mười lăm phút thì Dạ Ái nhận ra Aiko đang bước ra sảnh chính của sân bay, bên cạnh là một người đàn ông cao lớn khoảng ba mươi lăm tuổi.

Lúc này Aiko cũng nhận ra Dạ Ái, cô vẫy vẫy tay, rồi quay sang người đàn ông vừa nói gì đó vừa vươn tay lịch sự đến hướng Dạ Ái và Quân Minh đang chờ.Người đàn ông cao lớn đi lên trước, khi đến gần ông nhận ra ngay Quân Minh là sếp nên bắt tay chào hỏi anh, sau đó ông nhìn qua Dạ Ái cũng bắt tay một cái.

Quân Minh biết Dạ Ái và Aiko đã là bạn bè nên anh rất thức thời hướng dẫn ông Satou đi lên trước cùng mình, để cho hai cô gái có không gian riêng tư trò chuyện.Dạ Ái rất vui vì hôm nay chính thức gặp mặt trực tiếp người chị cũng là người bạn online này nên nàng không kiêng dè gì mà trực tiếp thân mật ôm lại Aiko khi Aiko dang hai tay về phía nàng.Hai nàng vừa đi vừa hàn huyên đủ chuyện, Aiko những chuyện xảy ra trong quá trình bay đến đây, còn Dạ Ái nói về thời tiết và tình hình giao thông của thành phố vào mùa này.

Hai cô nàng từ khi trở thành bạn tâm giao online cũng thường hay trò chuyện về những chuyện xảy ra hằng ngày của nhau, cho nên đã thân lại càng thân hơn.Ánh mắt Dạ Ái nhìn lên nhìn hai người đàn ông đàn ông xấp xỉ cùng chiều cao đang đi phía trước, quay sang Aiko nàng nói: “Em không ngờ ông Satou lại còn trẻ như vậy.

Qua những gì em nghe thì cứ ngỡ ông ấy phải tầm năm mươi tuổi cơ.”Aiko cười cười gật đầu đồng ý: “Khi làm việc cùng thì em còn cảm thấy đúng hơn nữa.”“Chị và ông ấy có phải là… một cặp không?” Dạ Ái dè dặt hỏi thẳng.Aiko vội vã xua tay: “Không… không… Mỗi ngày tiếp xúc với ông ấy qua công việc là đủ mệt lắm rồi, làm gì còn tâm trạng nói chuyện yêu đương với người cứng ngắc như vậy chứ?” Nói xong cô lại nhìn Dạ Ái vẻ mặt bí hiểm: “Nhưng chị nhận ra em và sếp không phải chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới đâu đó.”Dạ Ái bất giác đỏ mặt, đúng là nàng và Quân Minh không còn khoảng cách cấp trên và cấp dưới.

Nhưng cũng không phải như chị Aiko nói.

Nàng nhớ tới cái đêm Quân Minh giúp nàng thoát khỏi tên biến thái Lâm Uy, anh đã nói với nàng rằng muốn làm bạn thân của nàng.

Lúc đó trống ngực nàng đập liên hồi, chớp chớp mắt nàng đã hỏi anh: “Ý anh là sao?”Anh bình tĩnh nói rõ hàm ý của hai từ ‘bạn thân’ trong câu nói của anh: “Có nghĩa là từ nay về sau, bất cứ lúc nào em có khó khăn gì cứ nói với anh, anh sẽ cố gắng giải quyết giúp em, kể cả những chuyện khó nói nhất.

Nếu em tin tưởng anh nhiều hơn thì hãy để anh làm người bạn bảo vệ cho em.”Nhìn đôi mắt chân thành, có phần đáng thương của anh, tâm Dạ Ái mềm nhũn ra.

Lại thêm đầu óc đang loạn vui sướng, trái tim nhảy nhót reo vang vì thần tượng bấy lâu nay của mình giờ đây lại muốn làm bạn thân của mình.

Lúc đó nàng nghĩ, ít ra nếu không xứng làm bạn gái của anh như anh mong muốn, thì làm bạn thân của anh chắc cũng không ai xoi mói dè bỉu gì đâu.

Vì với nàng, bạn bè là không phân biệt đẳng cấp mà.

Với lại Dạ Ái khó khăn lắm mới gặp được người khác giới mà mình không khó chịu khi lại gần, nên nàng thật lòng cũng muốn được làm bạn bè với anh.Thấy nàng im lặng một lúc, như sợ nàng từ chối, Quân Minh lại nói thêm: “Em đừng từ chối anh.

Anh biết Dạ Ái không thích có bạn trai lúc này, nên anh chấp nhận lùi lại để ở bên cạnh em như những người bạn.

Chẳng lẽ em thấy anh không xứng được làm bạn của em sao?” Đôi mắt đáng thương tội nghiệp như chú mèo cầu được vuốt ve của Quân Minh hoàn toàn đánh gục trái tim ngây thơ của cô bé sinh viên năm ba.

Nàng gật đầu đồng ý với Quân Minh.Mà ngay từ đầu Quân Minh đã muốn lùi một bước để tiến hai bước nên anh vui sướng như điên, thiếu điều nhảy cẫng lên khoe cho khắp thiên hạ biết được nàng đồng ý làm bạn với mình.

Với anh mà nói, điều đó chứng tỏ về sau anh có thể xen vào cuộc sống của nàng một cách hợp tình hợp lý rồi.Aiko rất nhạy bén nhận ra sắc mặt cô em gái nhỏ đang thay đổi, bèn cười cười rồi vỗ vai thân mật nói: “Chị thấy anh ấy được đó.

Ánh mắt nhìn em như là trên thế gian chỉ có mỗi mình em thôi, giống như các truyện ngôn tình người ta hay viết là gì nhỉ… À… Nếu không phải là em thì cũng không thể là ai khác.”Bị câu chọc ghẹo của Aiko kéo lại hiện tại, Dạ Ái vội vàng thanh minh cho Quân Minh: “Chị, anh ấy lần trước đề nghị em làm bạn thân của anh ấy.

Em và anh ấy chỉ là bạn bè thôi.”Aiko bị cô nhóc chọc cho cười đến muốn rớt hàm ra ngoài, cô thân mật vuốt đầu cô bé ngây thơ chưa hiểu sự đời, không nói thêm gì nữa, trực tiếp kéo tay Dạ Ái đi cho kịp hai người phía trước.Vì trời mưa lớn, đường xá giờ tan tầm lại bị kẹt cứng.

Họ mất hơn một tiếng đồng hồ mới về tới khu nhà mà Quân Minh đã thiết kế cho ông Satou.

Xe trực tiếp vào cổng nhà, lúc xuống xe Dạ Ái còn thấp thỏm hồi hộp không biết ông Satou có hài lòng hay không.Đập vào mắt họ trước tiên là mảnh vườn nhiều hoa cỏ, nổi bật nhất là cây hoa anh đào cao lớn ở bên trái mảnh sân.

Phần mái nhà được cách điệu biến tấu theo kiểu Irimoya của Nhật, với các tầng khác nhau và dốc về bốn hướng.

Phòng khách bên trong bốn cánh cửa lớnbằng kín nhìn ra khu vườn xinh xắn, được thiết kế đơn giản với màu trắng và nâu gỗ là màu chủ đạo.

Vật dụng được bài trí cũng đơn giản không kém, bao gồm bộ sofa lớn cùng bàn nước, cùng một kệ sát vách tường đặt một bình hoa hướng dương vàng rực.

Ngoài ra những căn phòng khác cũng được thiết kế theo lối tối giản nhất, chỉ đặt những vật dụng cần thiết, không hề thừa thãi.

Ấn tượng nhất là phòng đọc sách, cũng là phòng thư giãn, chỉ có một kệ sách thật lớn bao trùm toàn bộ căn phòng, cùng với hai chiếc ghế sofa màu xanh đơn giản đặt gần sát cửa sổ bằng kín sát đất, bên ngoài là một hành lang dài lót gỗ tinh tế.

Bên trên hành lang có treo vài chậu cây xanh, cành lá tua rua rũ xuống dưới lối đi.

Nghe thì có vẻ như quá mức đơn giản, nhưng khi nhìn vào thì sẽ thấy được dụng ý của người thiết kế.Dạ Ái yên lặng đi sau ba người, lâu lâu nàng nhấc mắt lên nhìn phản ứng của ông Satou, lại nhìn phía Quân Minh, anh không tỏ vẻ gì gọi là hồi hộp.

Rất lâu sau ông Satou cười hài lòng bắt tay với Quân Minh nói: “Cảm ơn anh đã bỏ tâm tư ra thiết kế cho tôi căn nhà vừa theo phong cách truyền thống Nhật Bản quê hương tôi, lại vừa hiện đại như thế này.”Quân Minh cũng cười lịch sự, giọng trầm ấm tự hào nói: “Đây hoàn toàn là nhờ cô Dạ Ái đây.

Cô ấy đã bỏ tâm tư nhiều nhất để tạo ra nơi này cho ông, vừa giúp ông nhớ về người mẹ của mình, vừa giúp ông thư giãn mỗi ngày sau giờ làm việc.

Còn tôi chỉ việc vẽ theo ý tưởng của cô ấy mà thôi.” Anh vừa nói vừa quay sang Dạ Ái, ánh mắt anh nói rằng: “Em đã làm rất tốt.”Ông Satou nghe vậy thì ngạc nhiên quay sang nhìn cô gái trẻ, lại cảm ơn một tràng mới thôi.Aiko cũng cảm thấy tự hào về cô em gái nhỏ, lúc này cô nhỏ giọng bên tai Dạ Ái: “Trước khi qua đây, ông Satou cứ hỏi đi hỏi lại về tiến triển thiết kế và xây dựng ngôi nhà.

Ông ấy bỏ ra số tiền lớn để mua khu đất, lại không nề hà tốn kém để có được một ngôi nhà ưng ý, là đủ thấy ông rất coi trọng nơi này như thế nào.

Lần này em đã đem về cho công ty một khách hàng lớn rồi.”Dạ Ái muốn phủ nhận công lao không hoàn toàn thuộc về mình, nhưng nhìn ánh mắt Quân Minh ý bảo là không cần thiết, nàng lại thôi không nói gì nữa.Lúc ra về Dạ Ái hỏi anh: “Vì sao anh lại nói công lao này là của em? Rõ ràng anh là người thiết kế ra nó mà, em chỉ góp ý thêm thôi.”Quân Minh giơ tay xoa đầu nàng: “Công lao của ai không quan trọng.

Quan trọng là ông Satou đánh giá cao khả năng công ty của chúng ta, nhất là khi công ty có một nhân viên trẻ và tài năng như em.”Dạ Ái lúc này mới hiểu được dụng ý của anh.

Nàng lại gật gật gù gù mà thán phục, quả nhiên là thiên tài có khác, làm gì, nói gì cũng phải nghĩ đến lợi ích công ty đầu tiên..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play