“Đây là lần đầu tiên anh thích một người con gái nên anh cũng không biết giải bày như thế nào cho phải lẽ.

Nhưng tất cả những gì anh nói ra với em đều xuất phát từ trái tim.

Em có thể cho chúng ta cơ hội được không?” Quân Minh nói một hơi như sợ Dạ Ái nghĩ rằng anh là tên tra nam.

Anh nói xong trong lòng vẫn còn lộp bộp, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của nàng.

Anh hi vọng nàng sẽ hiểu mà chấp nhận anh.Nhưng đổi lại câu trả lời mà anh mong muốn thì đôi mắt nàng trở nên lãnh đạm hơn, nàng nhìn thẳng vào mắt anh mà nói không chút cảm xúc như thể người vừa được tỏ tình không phải là nàng: “Anh Quân Minh, em vẫn nhớ rằng hôm nay chúng ta đến đây để bàn công việc chứ không phải là để bày tỏ tình cảm.” Nàng dừng một lúc nhìn người phục vụ đang đi đến đặt những món ăn đầu tiên xuống bàn, đợi cho người phục vụ đi khỏi rồi nàng nói tiếp: “Nếu anh cảm thấy anh cần người để chia sẻ, Dạ Ái khuyên anh nên tìm người phụ nữ khác, như chị Bạch Đan cũng tốt với anh lắm.

Còn về phần em, em cảm thấy em chẳng có chuyện gì đáng để phải anh quan tâm nhiều đến mức bỏ thời gian quý báu ra để nghe em tâm sự.” Không chút lưu tình, Dạ Ái trực tiếp tạt gáo nước lạnh vào mặt thần tượng của mình.

Như nhớ ra mình quá kiên định tuyệt tình thì không tốt nên nàng nói nhẹ hơn: “Dù sao cũng cảm ơn anh.”Gương mặt hóa đá của Quân Minh lập tức bị chọc cho tức giận vì vô duyên vô cớ nàng lại lấy Bạch Đan ra đẩy về phía anh.

Nàng làm sao biết được cô em gái nuôi Bạch Đan là một người mà anh chưa bao giờ thừa nhận và vô cùng chán ghét.

Cái bản tính tự cao tự đại của người đàn ông bị nàng vô tình hay cố ý đập nát làm cho Quân Minh nhất thời không biết nên nói gì.

Anh cúi xuống những dĩa đồ ăn tinh xảo thơm lừng mà trừng mắt ghét bỏ.

Anh không thể nuốt vào, nhưng cũng không thể tỏ ra tức giận với nàng, cũng không thể không nghĩa khí mà bỏ về giữa chừng.

Vậy là anh đành cúi đầu xuống ăn mà giữ im lặng từ đầu đến cuối bữa ăn.Ở bên này Dạ Ái cũng không khá hơn.

Nàng trầm mặc nhăn nhó khó chịu trong lòng nhưng ngoài mặt lại vẫn giữ thái độ cao ngạo lãnh đạm như thường.

Nàng cảm thấy bữa ăn hôm nay chẳng có mùi vị gì cả.

Tự vấn lương tâm mình mà giày vò ảo não, tại sao anh lại chọn nàng chứ? Anh tốt đẹp biết bao nhiêu, anh chưa biết gì về nàng cả.

Quá khứ của nàng, hiện tại của nàng, gia cảnh của nàng, xuất thân của nàng… tất cả những gì mà nàng sợ phải đối mặt anh đều không biết.

Sự tự ti cộng với niềm kiêu ngạo giả tạo làm cho nàng phun ra những lời lạnh lùng đau đớn với anh.

Nàng thật sự muốn trốn chạy khỏi nơi đây.

Nhưng chút lí trí còn sót lại bảo nàng đừng làm như vậy.

Là nàng đề nghị anh giúp đỡ trước, nếu muốn trốn chạy khỏi anh thì cũng nên đợi dự án này kết thúc rồi hãy nói.

Nghĩ như vậy nàng cất tiếng nói đầu tiên sau bữa ăn: “Em cảm thấy hôm nay chúng ta không có tâm trạng bàn chuyện công việc nữa.

Vậy thì hẹn anh hôm khác vậy.”Quân Minh lúc này đã lấy lại được sự đạo mạo và thói quen sếp lớn, anh phun ra một câu: “Chỉ có em không có tâm trạng thôi.

Tôi lúc nào cũng đều có thể làm việc.” Anh cầm ly nước lọc lên uống một ngụm, rồi vẻ thanh tao nhướng mày lên nói tiếp: “Em thu thập được những thói quen và sở thích của khách hàng là vẫn chưa đủ để tôi thiết kế ra một nơi chốn mà ông ta hoàn toàn hài lòng.

Em cần phải có một vài hình ảnh sinh hoạt đời thường của ông ta, bao gồm những hoạt động, những nơi ông ta ghé thăm nhiều nhất sau giờ làm…Em có thể làm không? Nếu không thì đừng nói về vấn đề công việc nữa.”Dạ Ái mím môi, lần này thật sự chọc giận anh rồi.

Chàng trai bình thường dịu dàng nhỏ nhẹ với nàng bây giờ thay đổi thành giọng điệu của một vị boss đang nói chuyện với cấp dưới rồi.

“Em có thể làm được.

Anh cho em vài ngày để em chuẩn bị.”“Vài ngày là bao lâu? Hai ngày, mười ngày hay ba mươi ngày?” Anh vẫn giữ giọng lạnh lẽo hỏi nàng.“Trong vòng bảy ngày em sẽ có số ảnh mà anh cần.” Nàng mạnh miệng tuyên bố“Được.

Em ăn xong rồi phải không? Tôi đi thanh toán, em xuống xe chờ tôi trước đi.” Anh dặn dò nàng rồi đứng lên cất bước xuống quầy thanh toán tính tiền.Đêm đó Dạ Ái về nhà cảm thấy như vừa được sống lại.

Không khí ngột ngạt ở trên xe với Quân Minh làm cho nàng khó thở, nói đúng hơn là nàng không dám thở mạnh.

Lần đầu tiên nàng cảm nhận được sâu sắc tâm trạng của chị đồng nghiệp lần nọ khi làm việc với vị sếp lớn của CR.Nàng bước vào phòng tắm bật nước tắm rồi đi vào phòng định bụng sẽ ngủ một giấc thật ngon đến sáng.

Ngày mai nàng không có tiết học, chỉ có công việc nàng cần hoàn thành tại nhà nên tối nay nàng không cần thức khuya.

Nhưng nằm trên giường lăn qua lăn lại mà vẫn không tài nào ngủ được, nàng nhớ đến những lời tỏ tình của vị khó tính nọ.

Anh chân thành bao nhiêu thì bị nàng phũ phàng bao nhiêu.

Anh muốn làm tri kỷ với nàng, cùng nàng san sẻ những buồn vui, khó khăn trong cuộc sống mà nàng thì chỉ muốn đẩy anh càng xa càng tốt.Đêm đó Dạ Ái chìm vào giấc ngủ mộng mị không ngon giấc.

Là ác mộng không hề giống với những gì trước đây nàng thấy.Trong mơ có một người đàn ông nàng không thấy rõ mặt từ từ bước đến căn phòng mà nàng đang ngủ.

Mặc dù căn phòng khóa trái, nhưng ông ta vẫn có chìa khóa dự phòng để mở, vừa mở ông ta vừa nở nụ cười man rợ.

Khi ông ta chuẩn bị mở ra cánh cửa phòng ngủ, thì nàng nghe có tiếng một người phụ nữ la lớn.

Dạ Ái không nghe rõ bà la gì, nhưng sau đó nàng nghe tiếng người đàn ông bắt đầu dùng roi dây đánh bà, vừa đánh ông ta vừa chửi những lời tục tĩu khó nghe.

Sau khi người phụ nữ như không còn sức kháng cự thì ông ta tiếp tục cầm nắm cửa bước vào phòng nàng.

Người đàn ông bước đến gần, ngắm nhìn nàng đang say giấc, rồi bất chợt ông ta cười thành tiếng, bàn tay ông ta đang vươn ra để sờ gương mặt nàng.

Nàng bỗng mở mắt to ra mà nhìn, nhưng trong phòng nàng không hề có ai khác.Mồ hôi ướt đẫm cả người Dạ Ái, nàng run sợ với giấc mộng mà mình vừa trải qua.

Nó vừa quen vừa lạ, nàng ôm đầu nhớ lại thì chỉ thấy đầu nàng đau đến muốn nổ tung.Bên kia tại căn biệt thự mini của Quân Minh, anh vẫn hằn học tức giận vì lời nói của Dạ Ái.

Trên tay cầm ly rượu, gương mặt đăm chiêu lạnh băng như muốn nuốt sống những sinh vật không vừa mắt.

Ngồi đối diện anh là người bạn thân Duy Nam bị anh gọi đến vào đêm khuya đang nhìn anh mà cười châm chọc: “Mình nói với cậu rồi, bỏ cuộc đi.

Công chúa băng giá như vậy cậu có tỏ tình ngàn lần cũng không thể làm băng tan đâu.”Quân Minh liếc nhìn Duy Nam một cách thách thức: “Chỉ mới hai lần thôi mà.

Quân Minh mình dám cá với cậu, lần tỏ tình thứ ba sẽ thành công.”Duy Nam trề môi, nhướng mày quay lại với ly rượu trên tay mà không cãi lại, trong mắt anh người đang si tình thì không thể khuyên giải.

Chỉ tội cho thằng bạn khó khăn lắm mới động lòng thì lại gặp một công chúa băng giá không biết đến tình ái.

Tuy là cảm thông, nhưng Duy Nam cũng ra vẻ chờ mong một ngày nào đó thằng bạn của mình sẽ tự vả vào mặt.

Đến lúc đó anh sẽ nói với cậu ta những gì mà cậu ta đã nói với anh vào những lúc anh thất tình trước đây.

Nghĩ đến mà không thể không vui vẻ, anh tiếp tục tự cụng ly với bản thân..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play