Hôm nay là ngày Sở Ly tới trường dạy học.
Theo cốt truyện, buổi giảng đầu tiên của Tạ Đạo Uẩn là về nữ anh hùng Mộc Tử Lan để đề cao giá trị nữ nhân, tuyên bố rằng những người học cao hiểu sâu rất đáng kính trọng, việc nữ nhân dạy học là không đáng xấu hổ.
Mặc dù đuối lí lẽ trước tài ăn nói của Tạ Đạo Uẩn nhưng Mã Văn Tài lại chống đối bằng cách kéo hết nam sinh của lớp ra ngoài, chỉ còn lại ba người là nam nữ chính và một nhân vật phụ.
Ngồi trong xe ngựa nhớ lại cốt truyện, Sở Ly kéo khóe miệng, công cuộc làm lão sư của bản cô nương nhất định phải thật hoàng tá tràng.
Chờ nhé mấy em thân yêu!
Tại trường học Nghi Sơn, chúng học trò đang tập hợp ở sân tập, mọi người đều xôn xao bàn luận về Tạ Đạo Uẩn.
Trong đám đông, một thiếu niên ngũ quan trắng nõn đơn thuần, vóc người nhỏ nhắn.
Đây là nữ chính Chúc anh Đài, bên cạnh nàng là nam chính Lương Sơn Bá, nét mặt tuấn tú, phúc hậu mang dáng vẻ của một thư sinh tốt bụng.
Chúc Anh Đài thân là nữ nhi từ lâu đã hâm mộ Tạ Đạo Uẩn một tài nữ vang danh cả nước.
"Sơn Bá, Tạ Đạo Uẩn lão sư sắp tới rồi, chúng ta cuối cùng cũng được gặp ngài ấy rồi."
"Đúng vậy, ngài ấy đúng là tiếng tăm vang xa."
Lương Sơn Bá là một trong số ít nam tử thật sự ngưỡng mộ tài hoa của Tạ Đạo Uẩn.
Thân là nam chính tư tưởng nhất định phải khác biệt.
"Sau này, đệ cũng muốn giống như ngài ấy, nữ nhi quyết không chịu thua kém nam nhi."
Lương Sơn Bá nhìn Trúc Anh Đài khó hiểu.
Phát hiện bản thân vừa lỡ miệng, nàng ta vội lấp liếm:
"À, ý đệ là nhất định học tập chăm chỉ để tiếng tăm vang xa ngàn dặm.
Haha..."
Tuy nhiên không phải ai cũng suy nghĩ được như nam nữ chính, học sinh ở đây đều là nam tử, lối tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào trong chế độ này.
Nam nhân cảm thấy nữ nhân phải ở nhà giúp chồng dạy con, chứ không phải lăn lộn ở bên ngoài.
Tạ Đạo Uẩn vốn thân con gái lại nổi danh có được tài hoa như thế, khiến nam tử so ra không bằng, làm tổn hại mặt mũi của nam nhân nên ghen ghét là nhiều hơn.
"Nữ nhi mà không chịu ngoan ngoãn ở nhà lại còn xuất đầu lộ diện."
Mã Văn Tài vốn là nam nhân ngông cuồng, kiêu ngạo, hắn khinh thường việc phải chịu sự giảng dạy của nữ nhân.
"Văn Tài huynh, ta nghĩ nàng ta chỉ là gặp thời nổi lên thôi, chứ chưa chắc đã có tài năng gì đâu."
Trần Kinh Sinh một trong hai người thân cận với Mã Văn Tài.
Theo hắn chỉ là một nữ nhân mà thôi, có thể được bao nhiêu phân lạng.
Người còn lại Vương Lam Điền, cũng khá kiêu ngạo, nhưng ngay buổi học đầu tiên đã bị Mã Văn Tài chỉnh đến thảm, hắn giở giọng cợt nhả:
"Nghe nói nàng ta đã 28 tuổi mà vẫn chưa lấy chồng, chắc là vì xấu quá nên..."
Vương Lam Điền còn chưa nói xong đã bị một quả táo ném thẳng vào miệng, hai mắt trợn trắng, còn có mấy người cũng bị giống như Vương Lam Điền.
Cùng lúc đó là một bóng đen xuất hiện trên mái nhà.
Sở Ly mặc trang phục màu đen, tóc cột cao, đứng thẳng oai hùng, khuôn mặt lãnh ngạo, đôi mắt đen thâm thúy, ngông cuồng rực rỡ.
Sở Ly thấy tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô liền thực thõa mãn, không bỏ công cô nghiên cứu chuẩn bị.
Sở Ly lên sàn diễn nhất định phải ngầu nhất.
Haha...
Hệ thống: Nghiên cứu? Chuẩn bị? Ha...!Việc duy nhất cô làm là uy hiếp nó giúp cô làm màu.
Hừ.
Trong lúc mọi người xung quanh xôn xao về vẻ đẹp và sự xuất hiện của Sở Ly thì Mã Văn Tài đang thầm cả kinh trong lòng.
Là người ném hắn hôm đó.
Sở Ly phi thân xuống bục giữa sân tập, tay cầm quả cầu tre tung hứng, miệng cười nhẹ:
"Xin chào, ta là Tạ Đạo Uẩn.
Từ nay sẽ dạy học tại đây."
Ngưng lại một chút Sở Ly đưa mắt nhìn lướt qua tất cả học sinh, nhận thấy ngay nam nữ chính ở hàng đầu tiền, quả đúng nhân vật chính luôn có một linh hồn đặc biệt hơn người khác.
Sau đó ánh mắt cô đụng phải Mã Văn Tài, ánh mắt cô dừng lại 1s rồi lướt qua.
[Người đó là nhân vật nào?]
Sở Ly âm thầm hỏi hệ thống,
[Mã Văn Tài, hôm trước kí chủ còn ném hắn, ký chủ không nhớ sao?]
Sở Ly lục lại từ trong kí ức của Tạ Đạo Uẩn, thì người này đúng là Mã Văn Tài.
Lần đó cô không để tâm người bị ném lắm, hóa ra là boss phản diện à.
Nếu vậy thì có hơi kỳ lạ.
Linh hồn đó...
Sở Ly cắt đứt suy nghĩ, quay lại việc chính, hắng giọng:
"E hèm...ta biết ở đây nhiều người đang không phục, vậy đi, ta cho các ngươi một cơ hội.
Chúng ta chơi đá cầu, tất cả các ngươi 1 đội, ta 1 đội, ko luật lệ, có thể dùng mọi thủ đoạn để ghi điểm và chặn ta, chỉ cần các ngươi ghi được 1 điểm thì tự ta sẽ lấy lí do không đủ năng lực để rời khỏi đây.
Ngược lại nếu ta ghi được 30 điểm thì các ngươi phải ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh trong giờ học của ta."
Nghe Sở Ly nói xong, tiếng xôn xao càng rầm rộ hơn.
Vương Lam Điền phấn khởi nói với Mã Văn Tài:
" Văn Tài huynh, với điều kiện đó cô ta phải rời khỏi đây là chắc rồi, chỉ cần 1 điểm thôi đó!"
"Nhưng mà sao Tạ Đạo Uẩn lại đưa ra lời thách đố thiệt thòi cho bản thân như vậy?"
Trần Kinh Sinh đưa ra nghi vấn.
"Ôi dào, chắc là do cô ta quá ngông cuồng thôi, sao hả, mấy chục nam tử còn sợ một nữ tử như nàng ta sao?"
Mã Văn Tài vẫn chưa nói gì, hắn nhớ lại việc hắn bị ném qua tường, lúc đó hắn không kịp nhìn rõ hành động của Tạ Đạo Uẩn.
Nhưng dù thế nào cũng không thể để người này ở lại, thù của hắn còn chưa có báo đâu.
Lần này hắn phải trả đủ.
Mã Văn Tài đối mọi người hô to:
"Bất cứ ai có thể ghi điểm, Mã Văn Tài ta sẽ thưởng 200 lượng."
Hô...
Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá nhìn mọi người khí huyết xung trào, ai nấy đều quyết tâm ghi điểm thì lo lắng không thôi.
Mặc dù cảm thấy Tạ phu tử đã đưa thách đố quá sức nhưng vẫn âm thầm nghĩ sẽ giúp sức cản những người khác.
Sở Ly tung quả cầu lên cao, nở một nụ cười mà theo cô nghĩ là khả ai nhất:
"Trận đấu bắt đầu!"
Bóng rơi vào chân một nam tử gầy gầy, hắn ta chạy về phía khung thành, nhưng lại bị một người khác cướp.
Vì phần thưởng 200 lượng mà mấy chục nam nhân thi nhau giành bóng.
Thời gian trôi qua đã lâu mà quả bóng vẫn chỉ ở giữa sân.
[Tên Mã Văn tài đó có phải bị ngốc không? Boss phản diện gì mà IQ thấp vậy!]
Tạ Đạo Uẩn đứng khoanh tay ở khung thành của mình đã có chút chán.
Sau đó, Mã Văn Tài đã phải đổi phần thưởng lại rằng ai ghi điểm thì mọi người cũng được thưởng tiền, lúc đó trận chiến tranh bóng mới kết thúc.
Từng quả bóng được đá về phía Tạ Đạo Uẩn, nhưng quả nào cũng bị cô đá phản chính xác lại người tấn công, có người còn bị trúng đòn đến ngất đi.
Nếu như để ý sẽ thấy những tên ngất đi là những tên nói xấu cô lúc nãy.
Hàng chục lượt bóng được đá đi nhưng vẫn không ghi được điểm.
Mã Văn Tài đã có chút mất kiên nhẫn, lúc này Tạ Đạo Uẩn chụp quả bóng lại, đặt dưới chân, mỉm cười nói:
"Thời gian ưu tiên của các ngươi đã hết, bây giờ...!tới lượt ta."
Quả đầu tiên chính là từ khung thành Tạ Đạo Uẩn đá sang đến khung thành bên kia.
Một đám nam nhân há hốc mồm.
Sau đó cô bắt đầu lê bóng qua các nam sinh, không một nam sinh nào chặn được đường bóng của cô.
Mười điểm nhanh chóng được ghi.
Các nam sinh lúc này đã thấm mệt, Mã Văn Tài lúc này cũng đang hô hấp một cách vội vã, mồ hôi đầm đìa.
Thiếu nữ đứng giữa một đám nam sinh nằm vất vưởng, dưới chân là quả cầu, trên mặt có chút mồ hôi nhưng thái độ lại ung dung thư thái, không mệt mỏi.
Ánh mắt ngạo nghễ đó.
Mã Văn Tài nắm chặt tay, đi tới nơi mấy nam sinh đứng gần hắn.
Năm phút sau, trận đấu lại bắt đầu.
Sở Ly vẫn nắm quyền tấn công, quả bóng vẫn đang được cô kiểm soát, lúc vượt qua 1 đám nam sinh, có mấy bàn tay giơ về phía cô, Sở Ly liếm đôi môi hơi khô vì khát nước.
Ha...!Màn hay tới rồi.
Sau đó, là mấy nam sinh bị đánh bay ra ngoài, từng đợt, từng đợt như thế, tiếng la hét trên sân càng ngày càng nhiều.
Mã Văn Tài đang đứng trước mặt Sở Ly, tay hắn nắm chặt, tung nắm đấm ra.
Mã Văn Tài sửng sốt nhìn đôi mắt lấp lánh, đầy sinh khí, đôi mắt này khác với đôi mắt mà hắn đã thấy hôm đó.
Nắm đấm dừng trước mặt Sở Ly, chỉ cách 1cm.
Sở Ly kéo kéo khóe miệng:
"Bài học thứ nhất, nắm đấm đã đưa ra thì không được do dự."
Một cú đấm từ dưới lên, va mạnh vào cằm Mã Văn Tài, sức mạnh khổng lồ làm hắn bật ra sau.
Cứ như vậy, từng quả bóng được đá vào khung thành rỗng tếch, đã chẳng còn ai có sức lực ngăn Sở Ly lại.
Sở Ly nhìn thoáng qua 2 bóng dáng đứng 1 góc ở sân tập.
Đó là nam nữ chính, từ khi Sở Ly tấn công, nhìn sức khai phá của cô, họ đã dần dần lùi vào góc nhìn cô triệt hạ từng người từng người.
Chúc Anh Đài có chút e dè tiến lại gần Sở Ly, thật lòng chúc mừng và khen ngợi không ngớt.
Sở Ly vỗ đầu Chúc Anh Đài một cái:
"Cố gắng học tập, ngươi cũng làm được"
Sau đó quay sang tất cả đám người trên sân:
"Kết quả đã rõ ràng, từ hôm nay các ngươi ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của ta! Nhé!"
A...!Quá soái.
Chúc Anh Đài hai mắt long lanh lấp lánh nhìn Sở Ly, cô như một vị thần vậy.
Vừa nãy ngày ấy còn sờ đầu nàng.
A...!Chết vì hạnh phúc mất.
Lương Sơn Bá không hiểu tâm tư Chúc Anh Đài, nhìn tất cả huynh đệ đau đớn trên sân lòng từ bi liền trỗi dậy, vội vàng đỡ mọi người đi gặp Vương Lan - thầy thuốc của Nghi Sơn..